1. "Thế rồi giới truyền thông đã rình rập, truy đuổi, quấy rối chúng ta bằng những đòi hỏi coi mình là nhất của họ. Bây giờ thì mẹ hiểu rõ hơn những phàn nàn của đám người nổi tiếng. Mẹ hình dung những gì mà những người này phải trải qua trong sự truy đuổi thường nhật của đám nhà báo, cảm giác bị xúc phạm, bị xâm lấn. Dẫu con đã chọn một nghề luôn phải chường mặt ra trước công chúng thì con cũng có quyền được ăn một cây kem hoặc được khóc trong cái xó nhỏ của mình chứ, đúng không ? Đương nhiên cũng có một số người tìm kiếm ông kính máy quay, nhưng chúng ta thì không."

2. "Quá dễ để kết tội người khác. Quá dễ để đùn đẩy họ nhận tội thay. Quá dễ để tìm những kẻ bung xung giơ đầu chịu báng. Trường học, thầy hiệu trưởng, các giáo viên, học trò... Thế nếu rắc rối của Marion đến từ cuộc sống gia đình nó thì sao nhỉ? Mẹ hình dung rất rõ tất cả những gì mà một số người có thể thì thào sau lưng chúng ta."

3. "Phải chăng bố mẹ không xứng đáng với sự quan tâm chú ý tối thiểu nhất, được lắng nghe, được hưởng chút kiên nhẫn? Phải chăng bố mẹ không hề có sự đồng hành trong cuộc tìm kiếm sự thật này? Nói cho cùng, họ hận con vì đã tố cáo những bạn học của con. Con đã bẻ gãy luật im lặng. Họ chỉ quên mất rằng con đã phải trả giá cho điều ấy bằng chính cuộc đời của mình."

4. "Một tháng sau khi con đi xa, mẹ vẫn còn đắm chìm trong làn sương mù. Vào cuối tháng Mười hai, con đã thông báo cho mẹ biết rằng con và Romain yêu nhau. Mẹ con mình đã nói với nhau mọi chuyện. Về gần như tất cả mọi thứ, và bây giờ thì mẹ hiểu rồi. Con đã không sợ khi kể cho mẹ nghe về cậu người yêu của con. Nhưng những lời đe dọa, những lời chửi rủa, thóa mạ, thì con im lặng. Như thể con không muốn vấy bẩn lên bố mẹ vậy, như thể điều đó chỉ phát triển trong thế giới ảo mà thôi." 

5. "Mẹ gặp khó khăn để truyền thổi logic vào câu chuyện về sự ác tâm tập thể hoàn toàn phi lý này. Có thể nói đó là tình trạng vô kỷ luật, độc ác vô cớ trong các hành lang trường học. Mẹ hình dung ở nơi khác cũng thế. Cùng thứ bao lực không phanh trong tất cả các trường học. Mẹ không hiểu tại sao lũ trẻ lại chửi rủa thóa mạ lẫn nhau. Vui thích nằm ở chỗ nào?"

6. "Mẹ thấy chúng trên Facebok. Ba ngày sau cái chết của con, chúng đã cười nói bả lả với nhau rồi. Mẹ thấy chúng chụp vô vàn những bức ảnh selfie trong phòng thay đồ, một trong những nơi con đã phải chịu đau khổ, và đăng bức ảnh cả lớp với những lời bình khiến mẹ xé lòng: "Năm học tuyệt vời với các bạn, năm học tuyệt vời nhất của cuộc đời chúng ta." Ừ thì đồng ý thôi, có thể chúng cố gắng thuyết phục bản thân, có thể chúng che giấu nỗi đau và hoảng loạn của chúng. Mẹ vẫn không sao tin được điều đó. Tại sao lại không có một ai trong số chúng gửi cho mẹ một câu ân cần tử tế nào chứ?"

7. "Con không phải là duy nhất đâu. Con không phải là đứa trẻ duy nhất cần sự giúp đỡ."

8. "Phần đông người lớn coi những vụ quấy rối này là chuyện trẻ con. Như thế là vô trách nhiệm. Trong những trường hợp bi thảm này, đó không còn là những trận ẩu đả thông thường trong sân trường nữa. Thường xuyên có một hiệu ứng bầy đàn. Không một ai nghe hết, tất cả đều ngoảnh mặt đi. Những đứa trẻ bị các đồng môn của chúng quấy rối thì rút vào trong im lặng và bị bóp ngạt. Câu lệnh được truyền đi bởi các nhóm nhỏ này thường đơn giản là: "Nếu mày nói ra, mày là một đứa mách lẻo!". Ta cứ ngỡ như trong băng đảng mafia vậy."

9. "Còn con, những người bị bắt nạt, con chỉ có cảm giác xấu hổ. Hệt như những đứa trẻ hoặc những người phụ nữ bị bạo hành, họ khép mình lại trong những nhục mạ để chờ cho điều ấy qua đi và tự kết tội mình." 

Sưu tầm bởi: Phương Linh 

--------------------------------------------------                                                                     

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ

Xem thêm

Đây là một câu chuyện rất ám ảnh, nó không phải là 1 câu chuyện hư cấu, nó là một câu chuyện thực sự, là những gì đang xảy ra hàng ngày. Marion là một cô bé xinh xắn, giỏi giang, e có những ước mơ, có nghị lực thực hiện những ước mơ đó. Em đã luôn là cô bé ngoan ngoãn, thông minh, vui vẻ. Nhưng em chọn cách ra đi bất ngờ nhất, không một tiếng báo động. Hoặc sự báo động của em quá nhỏ đến độ không thể thấy. Em vẫn là một cô bé giỏi giang ngay cả khi chọn cái chết, lựa chọn sự đau đớn về mình để cất tiếng nói về vấn nạn bạo lực học đường. Dưới lời kể của người mẹ, Marion hiện ra nguyên vẹn, Nora Fraisse không đánh bóng tên tuổi Marion bằng những lời lẽ hoa mỹ, chị bày ra hết tất cả những gì đã tác động, những gì Marion đã làm sai, những gì Marion lo sợ. Cái đau đớn của một người mẹ khi đã không thể cứu con mình kịp thời. Ngoài những nỗi đau của gia đình, người đọc còn thấy bất lực với một xã hội, một đất nước mà được coi là đất nước của tình yêu, thứ ngôn ngữ đầy chất thơ nhưng lại cũng vẫn tồn tại nền giáo dục thành tích. Ở bất kỳ đâu, con người ta cũng dễ dàng bị hủy hoại bởi sự vô cảm. Đối với mình, trẻ con là lứa tuổi đáng sợ, chúng dễ dàng làm đau người khác mà không nghĩ việc đó là sai. Nhân chi sơ, tính bản ác hay bản thiện đến bây giờ vẫn là câu hỏi lớn với mình. Điểm khiến mình thất vọng và chỉ cho tác phẩm 4 sao có lẽ là do chương kết. Có thể bản thân vẫn hy vọng vào thế giới màu hồng, hy vọng quá trình đấu tranh của Nora Fraisse đạt được kết quả, nhưng tất cả chỉ là một Open Ending. Có lẽ thực sự bạo lực học đường là cuộc đấu tranh đầy câm lặng và lâu dài. Chỉ tin rằng Marion đã thực sự cất tiếng nói từ trái tim ngừng đập của em để cảnh báo về một vấn nạn nghiêm trọng, từ những đối tượng được coi là "trong sáng ngây thơ" nhất.

Một cuốn sách dù đã đọc từ rất lâu nhưng vẫn ám ảnh tôi đến tận bây giờ. “Marion - mãi mãi tuổi 13” bắt đầu câu chuyện bằng về người mẹ Nora Fraisse phát hiện con mình đã chọn cách “rời xa thế giới’’ bằng việc treo cổ trong phòng, để rồi nỗi tuyệt vọng của người mẹ thôi thúc cô ấy quyết định đi tìm lý do thật sự đằng sau sự ra đi của đứa con gái bé bỏng. Tuy nhiên, sự thật càng tiết lộ, nỗi ân hận, day dứt lại dày vò cả gia đình, đặc biệt là Nora vì đã để con gái mình tự chống chọi với “bạo lực học đường’’.


Nora Fraisse đã viết nên cuốn sách này, với sự giúp sức của Jacqueline Remy để nói ra nỗi lòng của những đứa trẻ bị bạo lực, quấy rối học đường ở khắp nơi trên thế giới. Những đứa trẻ ấy vì sợ hãi, sự e dè mà chỉ dám để trong lòng mà không chia sẻ với bất cứ ai, ngay cả những người mà các em thân nhất. Để rồi nỗi đau ấy tích tụ qua từng ngày, từng giờ thành một nỗi ám ảnh đến đỉnh điểm khiến các em không thể nào chịu đựng được nữa, và cuối cùng chọn cách giải thoát vì nghĩ rằng đôi khi giải thoát để không phải dày vò chính mình. 


Nhưng đây không phải nỗi đau của riêng nạn nhân mà còn là nỗi ám ảnh, day dứt và ân hận của những người làm cha làm mẹ khi chứng kiến con mình lựa chọn cách tiêu cực như vậy. Như Nora coi ngày cô chứng kiến con mình ra đi chính là bản án chung thân của cuộc đời mình, cô và gia đình đã tự trách bản thân vì để con gái bé nhỏ chống chọi tất cả mọi thứ một cách đơn độc. Vì sự thờ ơ, đôi khi không quan tâm nhiều đến cảm xúc của con mình khi đó đã khiến con mình trở nên cô đơn và lạc lõng đến nhường nào. Để rồi mỗi lần cô phát hiện ra những bí mật, cô lại tự trách mình nhiều hơn, đó không phải là lỗi của con gái cô mà chính là lỗi của những người đã bỏ mặc con bé những lúc nó cần sự giúp đỡ nhất.


Cuốn sách cũng lên án sự thờ ơ của nhà trường khi không chú trọng trong việc bảo vệ các nạn nhân của nạn gây rối. Một môi trường giáo dục đáng lẽ phải tạo nên sự thân thiện, hòa đồng cho các em học sinh nhưng hóa ra nó lại phức tạp và rắc rối thật nhiều, nhiều theo ý nghĩa tiêu cực. Những kẻ quấy rối, bạo lực thật sự rất đáng hận, đáng chê trách nhưng đáng lên án nhiều hơn cả chính là những người nhận thấy điều đó nhưng không dám đứng ra làm gì. cái thái độ vô cảm, không dám, ngại đấu tranh, bộc lộ chính kiến của mình mới chính là điều đáng sợ nhất, đẩy nạn nhân đến bước đường cùng. 


Đây có thể được coi là một trong những vụ án gây chấn động nước Pháp năm 2013 khi đó tại Pháp, cứ 10 học sinh thì sẽ có 1 học sinh là nạn nhân của quấy rối học đường. Tuy nhiên, nó không chỉ diễn ra tại đất nước này mà đây là vấn nạn đáng báo động ở nhiều quốc gia trên thế giới, trong đó có Việt Nam khi nạn quấy rối học đường đang diễn ra không chỉ phạm vi trực tiếp trường công lập, dân lập hay thậm chí trường tư thục, quốc tế - nơi mà cứ được tin tưởng rằng con mình được vào học sẽ được phát triển một cách tốt nhất, mà còn trên các trang mạng xã hội như Facebook, Instagram. Nhiều bậc phụ huynh vô tư cho rằng đấy là chuyện riêng, là cách mà lũ trẻ chơi và làm quen với nhau mà dường như trở nên ít quan tâm hơn đến cuộc sống học đường xung quanh con mình. Mặc khác, nhiều người lại quá coi nhẹ vấn nạn đang cực kì đáng báo động này để rồi người phải hứng chịu nhiều nỗi đau đớn nhất chính là các em thanh thiếu niên tuổi 13 14. 


Ngoài ra, đừng đánh giá thấp cái ÁP LỰC mà học sinh đang phải trải qua vì chúng ta chưa bao giờ trải qua cũng như đặt bản thân mình vào vị trí của họ. Áp lực về điểm số, mối quan hệ học đường, bạn bè, thầy cô, mọi thứ xung quanh khiến cho giới trẻ hiện nay trở nên bí bách hơn bao giờ hết. Vậy nên dù là ai, là một người mẹ, một người anh, chị, bạn hay thậm chí là một người xa lạ, hãy thông cảm và đưa đôi tay ra khi bạn cảm thấy rằng họ đang thật sự cần một ai đó để thoát khỏi cái áp lực vô hình đó. Đừng im lặng cũng đừng thờ ơ với họ vì thực sự lúc đó họ cũng vô vọng biết bao nhiêu.


Cuốn sách không chỉ là nỗi lòng của một người mẹ đã mất đi đứa con yêu quý vì nạn quấy rối học đường mà là một lời cảnh tình cho những ai đang coi thường vấn nạn trên cũng như vấn đề trầm cảm. Nora đã coi điều đó là một động lực mạnh mẽ để khiến cho toàn nước Pháp nhận thức được vấn đề đang bị xem nhẹ này, không chỉ là vì con gái bẻ bỏng của cô mà vì những đứa trẻ khác đang bị giày vò bởi vấn nạn này nhưng không dám bộc bạch. Vậy chúng ta nên làm gì? Điều quan trọng nhất mà tôi nghĩ đến lúc này đó chính là hãy để cho mọi người tin rằng trường học phải được xây dựng dựa trên sự tin tưởng cả bên trong và bên ngoài chứ không phải chỉ là hình thức. VÀ CUỐI CÙNG, Im lặng chính là con dao đáng sợ nhất ngăn cản con bạn đến với sự hạnh phúc mà chúng xứng đáng có được.

6 điểm

Điều này đã được nêu trong một bức thư tuyệt mệnh của một học sinh 13 tuổi bị bắt nạt ở trường. Cuốn sách này được viết bởi mẹ của Marion, cách bà đối mặt với cái chết của con gái mình và cũng là cách chống lại nạn bắt nạt ở trường, phá bỏ điều cấm kỵ, tiếp cận phụ huynh và học sinh với câu chuyện này. Ngừng bắt nạt. Khi bạn đọc một cái gì đó như thế này và thấy cách trường học che đậy vụ tự tử và cách những tin đồn được lan truyền rằng vấn đề liên quan đến gia đình chứ không phải ở trường học, bạn há hốc mồm. Cách phụ huynh và học sinh im lặng và cấm tiếp xúc với phụ huynh của Marion, người không nhận được sự đồng cảm từ nhà trường, không có lời "chia buồn" nào từ phụ huynh hay học sinh khác. Họ tự mình đi săn tìm sự thật và vấp phải nhiều sự phản đối. Từng chút một qua bức thư tuyệt mệnh mà họ không tìm thấy mình, mà phải đọc trên báo vì có sự rò rỉ của cảnh sát và lời kể của một số người bạn thân, họ mới biết được sự thật, sự thật khó khăn của cuộc đời như thế nào. một trong vài tháng bị đảo lộn hoàn toàn bởi những "kẻ bắt nạt", những người dường như thậm chí không cảm thấy tội lỗi, mà là sợ hãi sự thật.