1. "Thế rồi giới truyền thông đã rình rập, truy đuổi, quấy rối chúng ta bằng những đòi hỏi coi mình là nhất của họ. Bây giờ thì mẹ hiểu rõ hơn những phàn nàn của đám người nổi tiếng. Mẹ hình dung những gì mà những người này phải trải qua trong sự truy đuổi thường nhật của đám nhà báo, cảm giác bị xúc phạm, bị xâm lấn. Dẫu con đã chọn một nghề luôn phải chường mặt ra trước công chúng thì con cũng có quyền được ăn một cây kem hoặc được khóc trong cái xó nhỏ của mình chứ, đúng không ? Đương nhiên cũng có một số người tìm kiếm ông kính máy quay, nhưng chúng ta thì không."
2. "Quá dễ để kết tội người khác. Quá dễ để đùn đẩy họ nhận tội thay. Quá dễ để tìm những kẻ bung xung giơ đầu chịu báng. Trường học, thầy hiệu trưởng, các giáo viên, học trò... Thế nếu rắc rối của Marion đến từ cuộc sống gia đình nó thì sao nhỉ? Mẹ hình dung rất rõ tất cả những gì mà một số người có thể thì thào sau lưng chúng ta."
3. "Phải chăng bố mẹ không xứng đáng với sự quan tâm chú ý tối thiểu nhất, được lắng nghe, được hưởng chút kiên nhẫn? Phải chăng bố mẹ không hề có sự đồng hành trong cuộc tìm kiếm sự thật này? Nói cho cùng, họ hận con vì đã tố cáo những bạn học của con. Con đã bẻ gãy luật im lặng. Họ chỉ quên mất rằng con đã phải trả giá cho điều ấy bằng chính cuộc đời của mình."
4. "Một tháng sau khi con đi xa, mẹ vẫn còn đắm chìm trong làn sương mù. Vào cuối tháng Mười hai, con đã thông báo cho mẹ biết rằng con và Romain yêu nhau. Mẹ con mình đã nói với nhau mọi chuyện. Về gần như tất cả mọi thứ, và bây giờ thì mẹ hiểu rồi. Con đã không sợ khi kể cho mẹ nghe về cậu người yêu của con. Nhưng những lời đe dọa, những lời chửi rủa, thóa mạ, thì con im lặng. Như thể con không muốn vấy bẩn lên bố mẹ vậy, như thể điều đó chỉ phát triển trong thế giới ảo mà thôi."
5. "Mẹ gặp khó khăn để truyền thổi logic vào câu chuyện về sự ác tâm tập thể hoàn toàn phi lý này. Có thể nói đó là tình trạng vô kỷ luật, độc ác vô cớ trong các hành lang trường học. Mẹ hình dung ở nơi khác cũng thế. Cùng thứ bao lực không phanh trong tất cả các trường học. Mẹ không hiểu tại sao lũ trẻ lại chửi rủa thóa mạ lẫn nhau. Vui thích nằm ở chỗ nào?"
6. "Mẹ thấy chúng trên Facebok. Ba ngày sau cái chết của con, chúng đã cười nói bả lả với nhau rồi. Mẹ thấy chúng chụp vô vàn những bức ảnh selfie trong phòng thay đồ, một trong những nơi con đã phải chịu đau khổ, và đăng bức ảnh cả lớp với những lời bình khiến mẹ xé lòng: "Năm học tuyệt vời với các bạn, năm học tuyệt vời nhất của cuộc đời chúng ta." Ừ thì đồng ý thôi, có thể chúng cố gắng thuyết phục bản thân, có thể chúng che giấu nỗi đau và hoảng loạn của chúng. Mẹ vẫn không sao tin được điều đó. Tại sao lại không có một ai trong số chúng gửi cho mẹ một câu ân cần tử tế nào chứ?"
7. "Con không phải là duy nhất đâu. Con không phải là đứa trẻ duy nhất cần sự giúp đỡ."
8. "Phần đông người lớn coi những vụ quấy rối này là chuyện trẻ con. Như thế là vô trách nhiệm. Trong những trường hợp bi thảm này, đó không còn là những trận ẩu đả thông thường trong sân trường nữa. Thường xuyên có một hiệu ứng bầy đàn. Không một ai nghe hết, tất cả đều ngoảnh mặt đi. Những đứa trẻ bị các đồng môn của chúng quấy rối thì rút vào trong im lặng và bị bóp ngạt. Câu lệnh được truyền đi bởi các nhóm nhỏ này thường đơn giản là: "Nếu mày nói ra, mày là một đứa mách lẻo!". Ta cứ ngỡ như trong băng đảng mafia vậy."
9. "Còn con, những người bị bắt nạt, con chỉ có cảm giác xấu hổ. Hệt như những đứa trẻ hoặc những người phụ nữ bị bạo hành, họ khép mình lại trong những nhục mạ để chờ cho điều ấy qua đi và tự kết tội mình."
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ