Dù sóng to gió lớn nổi lên, đường đời gập ghềnh trắc trở,
các cô gái chỉ cần khéo léo một chút đối đáp thỏa đáng, tiến được lùi được là xong.
Đi làm nhiều năm khó tránh khỏi đi tiếp khách. Nhìn những ánh mắt như có như không, nghe những lời mập mờ úp mở, gặp vài kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt. Xưa nay, tôi không cho rằng, hễ bắt bạn đi tiếp khách thì là hạng công ty rác rưởi, sếp khốn nạn.
Một công ty nếu không có chiến lược, mục tiêu và phương hướng, chỉ dựa vào bè lũ ruồi nhặng, ton hót a dua kiếm hợp đồng, tuyển một loạt gái đẹp để tiếp khách, xã giao theo lối mờ ám, thì chắc chắn bạn nên bỏ đi cho nhanh.
Một công ty đi theo con đường phát triển đàng hoàng, có nền tảng nề nếp nghiêm cẩn, thỉnh thoảng để củng cố quan hệ với khách hàng phải mời cơm uống rượu, giao thiệp xã giao, cũng là chuyện bình thường. Đến dì họ tám đời, cô họ bảy đời còn phải có qua có lại, huống hồ buôn bán làm ăn?
Bàn rượu vốn là một thế giới “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”.
Lão già cô đơn vừa nâng chén vừa liếc nhìn mấy cô em trẻ trung.
Gã trai cợt nhả chỉ nhăm nhe chuốc bạn thêm mấy chén, thừa cơ ôm eo bạn.
Tôi từng thấy một cô nàng yếu đuối, đi mời rượu khách bị bắt cạn một chén, bèn nằm vật ra bàn khóc lóc, khiến cả bàn xì xào khó xử.
Cũng từng thấy một em gái cứng cỏi, chỉ một câu đùa tục tĩu liền hất tay đi thẳng, hợp đồng mất nửa năm vật vã mới đàm phán được đành dâng cho người khác.
Thực ra tôi rất muốn nói với những cô gái trẻ ấy rằng, đừng nghiêm túc, nghiêm túc là mắc bẫy. Cũng đừng quan trọng hóa, quan trọng hóa là thua.
Việc vẫn phải làm, quan hệ vẫn phải nể nang, công việc vẫn phải qua lại, tình cảm vẫn phải giữ. Chúng ta sống trong tấm lưới khổng lồ, ai ai cũng nhờ vả và bị nhờ vả. Trừ phi cực kỳ giỏi giang, thực lực cực cao bạn mới có thể thoải mái phóng túng, hễ thấy ai ngứa mắt là lật bàn, nghe câu nào trái tai là cau mặt.
Phần lớn người bình thường gia cảnh tầm tầm như chúng ta, đều phải cầm CV vượt qua mọi trở ngại mới được nhận vào, trăm cay nghìn đắng tích lũy kinh nghiệm trong nghề, cần cù thận trọng làm việc để đạt thành tích, thế nên trước những buổi ngoại giao vì yêu cầu công việc, nếu không đi quá giới hạn, tôi sẽ chẳng vì một câu cợt nhả lộ liễu mà tạt rượu người ta, cũng không vì chạm chân dưới gầm bàn mà chửi người ta là đê tiện.
Tôi không nghĩ đó là nhìn nhục, chỉ thấy chẳng bõ. Biết mình muốn gì, giữ vững lập trường và ranh giới của bản thân, đâu cần vì một điều tầm thường mà bỏ cả.
Quy tắc của người trưởng thành là không nói hết lời, không làm cạn tàu ráo máng.
Chính tôi cũng từ một kẻ nhút nhát lúng túng không biết ứng phó dần trở thành một người lanh lẹ, đưa qua đẩy lại khéo léo.
Dù sóng to gió lớn nổi lên, đường đời gập ghềnh trắc trở, các cô gái chỉ cần khéo léo một chút, đối đáp thỏa đáng, tiến được lui được là xong.
Một, cô nàng yếu đuối gặp phải lõ cáo già; Vờ hồ đồ là xong
Những kẻ cáo già trên bàn tiệc rất thích trêu chọc các cô gái non nớt thiếu từng trải. Càng dè dặt, thấp thỏm coi trọng thì càng dễ mắc bẫy của họ. Nếu là một là một cô gái hiền lành dịu dàng, nghe chuyện thô tục liền đỏ mặt, tự biết không đối phó được thì không đối đáp chính là thượng sách. Em cứ việc giả ngốc, hắn sẽ bó tay. Bất kể hắn nỏi gì, cũng vờ như không hiểu, xem hắn làm được gì.
Hai, ngọt ngào ngu ngơ trị kẻ thích khoe mẽ: Nếu em an lành, thế là được rồi?
Không thể nói thẳng mặt thì vờ ngốc nghếch, cười cười rồi vòng lại đánh trả, nhìn đối phương ngậm bồ hòn làm ngọt. Tìm cách tấn công thông minh.
Ba, gái đanh đá đấu với đồ đểu cáng: Đạo cao một thước, ma cao một trượng
Nếu bạn cũng như tôi, mặt dày mặt dạn, nói năng sắc sảo, ý chí mạnh mẽ, thì hoàn toàn có thể chiến đấu thẳng thừng, mắng mỏ cho bõ. Đàn ông chọc ghẹo là để thăm dò, kể chuyện bậy để các cô xấu hổ, vậy đòn hay nhất là bạn đáp trả lại hắn bằng một đòn cao hơn. Đây là sự lăng mạ trắng trợn bản chất lưu manh của hắn.
Tuyên chiến không cần làm ầm lên, chỉ cần nhẹ nhàng mà kiên quyết cho gã biết: Bà đây không dễ chơi vào đâu.
Nhưng bao nhiêu năm qua vẫn còn nhiều kẻ ngu ngốc không tả hết. Tôi chỉ muốn nói với các cô gái rằng, đừng sợ không gánh nổi trách nhiệm, cũng đừng sợ bị người khác chế nhạo là “cởi mở’’. Bất luận thứ bậc của bạn là gì, bất luận bạn dùng cách gì, quan trọng nhất vẫn là giữ nguyên tắc của con gái, đó là vũ khí bảo vệ bản thân hữu hiệu nhất.
Khi tụ tập với bạn thân có thể khóc lóc, kể lể để xả stress. Bạn bè gặp nhau bạn có thể uống say mà không cần cảnh giác. Nhưng khi đi với khách hàng tuyệt đối không được mất kiểm soát, dù có say cũng không được quá trớn.
Đây là nguyên tắc quan trọng nhất trên bàn rượu cũng là đạo đức cơ bản của một cô gái.
Những kẻ tán tỉnh kia đều là hạng cơ hội dám làm không dám nhận. Bạn cô đơn yếu đuối, chúng sẵn lòng cho bạn mượn bờ vai. Bạn hàm hồ ỡm ờ, chúng sẵn sàng mượn luôn nửa cái giường.
Chiêu trò quen thuộc của chúng là đoán già đoán non, thăm dò liên tục, từng bước tiến dần đến nguyên tắc của bạn, nhăm nhe vượt qua giới hạn. Nếu bạn mắc câu, chúng sẽ chơi bời qua đường. Nếu bạn lập lờ nước đôi, chúng sẽ được voi đòi tiên. Nếu bạn vững như bàn thạch, chúng sẽ thấy khó mà lui.
Bạn có thể nói năng nhẹ nhàng, nhưng thái độ phải rõ ràng, bạn có thể bước đi loạng choạng nhưng phải giữ vững tâm thế, ánh mắt có thể mơ màng, nhưng đầu óc nhất định phải tỉnh táo.
Nói mà như không nói, nhưng lại hơn không nói. Hoặc có thể giống các bà chị mồm miệng sắc sảo, nói cười nhẹ tênh mà đám đàn ông xấu xa đều phải bó tay chịu trói. Tóm lại mục đích chỉ có một - giữ vững nguyên tắc bảo vệ bản thân.
Đừng sợ bản thân trở nên lọc lõi láu cá.
Tôi xưa nay chỉ tử tế với những người thật lòng với mình, còn trước những kẻ lòng lang dạ sói, mưu mô gian trá, lúc nào cũng chỉ chăm chăm trục lợi, thì chẳng ngại đưa đẩy lươn lẹo, xảo quyệt, ranh ma.
Phải tôi luyện được bản lĩnh chân thành hồn nhiên trước tình yêu, linh hoạt khéo léo trước những lời tán tỉnh, một cô gái mới bước lên thành bà hoàng được.
Tiệc tàn người tan, phải bình an về đến nhà mới là trách nhiệm hàng đầu của người con gái với bản thân.
Chúc bạn lòng có hoa, tay có kiếm, có trái tim nhân hậu, có thủ đoạn cứng rắn.
Chúc bạn trở thành trụ cột đời mình.
------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:
https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt
“Bạn mới là chủ nhân của cuộc đời mình” gồm hơn 20 câu chuyện, hoàn cảnh có THẬT khác nhau của chính tác giả, của bạn bè, chị em và cả những nữ độc giả trên khắp Trung Quốc. Phụ nữ dù có ở đâu, độ tuổi nào thì cũng vẫn là phụ nữ. Sự đồng cảm thấm thía dành trọn cho những cô gái tuổi đôi mươi lao đao trong tình trường “rõ ràng là đàn ông tán tỉnh nhưng lại bị mang cái mác lẳng lơ, dễ dãi”, bấp bênh trong sự nghiệp “run rẩy trước những cuộc liên hoan bên bàn rượu, trông lên ngó xuống làm vừa lòng người khác” và hoang mang trước ngưỡng cửa cuộc đời. Nhưng sự tôn trọng, thương yêu và kính nể nhất thì lại dành cho những người phụ nữ bị ép trưởng thành trong một đêm, ngay tại lằn ranh của tuổi 30: tay dắt díu hai đứa con thơ đi mua trứng, lúng túng làm rơi nhưng vẫn cố nhặt lại về rang cơm ăn có đủ sức rồi mới khóc. Những người phụ nữ dám ly hôn để tìm được hạnh phúc đích thực cho mình, không sợ sai mà chỉ sợ sai mà không dám sửa. Những bà cô nước mắt nuốt ngược vào trong, tự quyền quyết định cuộc đời, trả nợ cho gia đình, mua một đôi giày mình thích mà không cần phải xin phép ai..v.v… “Chỉ có tự lo được cho mình thì mới không làm phiền đến người khác và cũng là không cảm thấy bất lực khi có thể sẵn sàng dang tay giúp đỡ những người mình thương yêu.” “Bạn mới là chủ nhân của cuộc đời mình” như một giáo án dịu dàng để các cô gái sẵn sàng đứng giữa trường học cuộc đời, đối mặt với ngần ấy khuôn mặt, ngần ấy tình huống và cả ngần ấy thưởng-phạt mà vũ trụ ban tặng. Sách khiến chúng ta thay đổi suy nghĩ về những cuốn self-help nhan nhản lời tuyên bố hùng hồn, dạy bảo, áp lực…Không có chữ “phải” nào ở đây, cũng chẳng có những ngõ cụt, bài học trả giá nếu ta không làm theo, mà chỉ có những câu chuyện, những kinh nghiệm được đúc rút bằng xương, máu, mồ hôi, nước mắt và cả sự mềm yếu đến đau lòng của người phụ nữ. Tất cả, để đổi lại hai chữ “làm chủ”. Thay cho phần kết, xin được mượn lời của tác giả Lý Ái Linh để gửi đến những người mẹ, chị/em và tất cả những người phụ nữ trên thế giới này: “Tôi muốn tặng cuốn sách này cho những người phụ nữ từng lo lắng hoang mang, lòng đau đớn mà vẫn cố ra vẻ kiên cường như tôi khi trước. Tặng cho những người phụ nữ từng yêu, từng tổn thương, cuối cùng trở nên không sợ tháng năm, chẳng ngại trưởng thành. Chúc bạn có cả giày cao gót và giày thể thao, uống cả trà lẫn rượu. Chúc bạn có bạn bè can đảm, có đối thủ trâu bò. Chúc bạn trân trọng quá khứ, nhưng không quay đầu lại. Chúc bạn thật xinh đẹp, thật bình tĩnh, thật quyết liệt, thật dịu dàng. Chúc bạn lòng mang đồi núi, mắt chứa sơn hà. Chúc bạn luyện ra được trái tim kim cương mà vẫn giữ được dung mạo phù dung. Chúc bạn lòng có hoa, tay có kiếm. Có trái tim nhân hậu, có thủ đoạn cứng rắn. Chúc bạn từ nay trở thành trụ cột đời mình".