Tướng về hưu, nhan đề dẫu đơn giản nhưng đằng sau nó là cả một bi kịch cuộc đời. Khi chiến tranh qua đi, đời sống xã hội bắt đầu vận động theo hướng khẳng định cá nhân, những tác động xã hội bên ngoài chính là nguyên nhân ảnh hưởng trực tiếp đến từng cá thể của cộng đồng con người.

          Con người trong truyện ngắn sau 1975 luôn mang nỗi cô đơn về tinh thần. Với tư cách là một thực thể sống, chỉ họ nhận biết sự cô đơn và chỉ cảm nhận được điều đó khi ở giữa cộng đồng mà thôi. Nghĩa là, nơi đâu có cô đơn, ở đó luôn có mối quan hệ bị tách rời khỏi cộng đồng và sự còn lại một mình. Những mối quan hệ bị đánh mất trong truyện ngắn Việt Nam sau 1975 thường xuất phát từ sự khác biệt mà hệ quả của nó là nỗi cô đơn mang sắc thái lạc loài. Đến sau 1986 tính toàn diện về con người đã được bộc lộ. Lúc này, con người cá nhân được khám phá sâu hơn vào bản thể với những trạng thái cô đơn, xa lạ.

           Và sự cô đơn cũng được phân loại, đó là con người tự cô đơn và con người bị cô đơn. Riêng đối với hình tượng ông Thuấn trong Tướng về hưu, thì đây là một trường hợp thuộc khía cạnh bị cô đơn. Con người lúc này rơi vào trạng thái cô đơn mang tính bị động, họ bị đẩy vào một môi trường xa lạ, lạc lõng, không có khả năng thiết lập mối quan hệ với các cá nhân khác, bị ruồng bỏ, lạc loài giữa cộng đồng.

            Bi kịch này xảy ra vào thời điểm khi kinh tế thị trường, văn minh công nghiệp mở ra, lối sống thực dụng như một cơn gió lốc tràn vào từng ngóc ngách của cuộc sống. Con người lúc này sẽ trở nên bơ vơ, lạc loài vì bị đẩy vào một thế giới mà họ không thể thích ứng được với nó. Chẳng hạn như ở nhân vật ông Thuấn, tình cảnh buộc ông trở về với một xã hội lạ lẫm bên ngoài môi trường quân đội đã khiến ông phải thốt lên: “Sao tôi cứ mãi lạc loài”. Đó là sự trăn trở, day dứt trong tâm hồn ông Thuấn – vị tướng về hưu trong kiệt tác cùng tên của Nguyễn Huy Thiệp. 

          Ông Thuấn từng là một người lính, một vị chỉ huy mẫu mực, một tấm gương sáng trong mắt mọi người: “Ở trong gia đình, cha tôi bao giờ cũng là hình ảnh của niềm vinh dự, tự hào. Cả ở trong họ, trong làng, tên tuổi của cha tôi cũng được mọi người ngưỡng vọng” – qua lời kể lại của Thuần, người con trai duy nhất của ông. Từ rèn luyện trong quân đội, mà ông có một lối sống trong sạch, ngay thẳng, không vụ lợi. Thế nhưng khi giã từ con đường binh nghiệp để trở về cuộc sống đời thường, ông phải đối mặt với bao nhiêu bộn bề, ngang trái.

          Vị tướng về hưu và không thể hòa hợp được với cái lạnh lùng, cái lạ lùng của lối sống thực dụng. Cuộc sống hiện tại không còn chỗ cho ông, ông dần trở thành người thừa, người xa lạ với chính những người thân trong gia đình mình. Một khối cô đơn khổng lồ đè nặng lên tâm hồn vị tướng của một thời lửa đạn. Khoảng thời gian đầu mới về hưu, ông không biết cuộc sống tiếp theo của mình phải như thế nào. Bởi lẽ, khi còn trong quân đội đã quen việc phải luôn lao động, mọi chuyện luôn nằm trong kế hoạch và khuôn phép chuẩn mực thì khi trở về cuộc sống bình thường, ông đã không biết mình sẽ phải làm gì. Ông Thuấn dần trở lên lạc lõng hơn giữa gia đình của mình khi con trai, con dâu, hai đứa cháu và những người làm đều có công việc riêng. Những công việc ông không hiểu và họ cũng không muốn ông tham gia vào. 

         Từ một con người bận rộn công việc, thì sự nhàn rỗi lúc này đã khiến ông trở nên bứt bối. Bên cạnh những sự việc diễn ra trước mắt thì lối tư tưởng của ông cũng không thể tiếp nhận nổi với lối tư duy của những người mà ông gọi là “một nhà”. Ông cảm thấy buồn lòng, khó chịu khi vợ mình bị tách biệt với gia đình chỉ vì “Tại mẹ lẫn” – qua sự nhìn nhận của đứa con dâu. Ông khóc khi chứng kiến các rau thai nhi trong nồi cám: “Khốn nạn, tao không cần sự giàu có này”. Ông luống cuống khổ sở trong một đám cưới ngoại ô lố lăng và dung tục. Ông ngán ngẩm trước việc đứa con dâu ngoại tình. Càng chán ghét hơn với cái sự nhu nhược của thằng con trai. Ông nhận ra một sự thật cay đắng rằng “Đàn ông thằng nào có tâm thì nhục… tâm càng lớn càng nhục”.

          Sự cô đơn, lạc lõng của ông Thuần xuất phát từ sự mâu thuẫn của lý tưởng cao đẹp một thời và sự thật trần trụi của một thời đại mới. Một người như ông, từng được đặt trong “bầu không khí vô trùng” của thời trước chắc chắn không đủ sức đề kháng để đối chọi với sự thật của thời này. Ông Thuấn từ người lính trong chiến tranh khi trở về với đời sống dường như bước vào một cuộc sống khác với hai bàn tay trắng. Giữa một cái thế giới mới rối rắm, xấu xí, méo mó về nhân hình nhân tính đã khiến ông trở nên hoang mang, choáng ngợp. Càng ở lâu ông càng không thể thấm thía nổi cái lối sống toàn điều đen tối đang cuồn cuộn sóng ngầm ấy. Ông quyết định trở lại chiến trường. Và ông hi sinh. Cuối cùng, ông Thuấn cũng có thể thoát ra khỏi cái thế giới lạ lẫm và đi đến nơi thuộc về mình, làm những điều phù hợp với lí tưởng sống của bản thân và kết thúc cuộc đời mình bằng sự trong sạch cuối cùng. 

Lời kết:

            Tướng về hưu là một cuốn truyện ngắn kể về xã hội trong thời bình của đất nước ta mà bạn nên thử đọc. Từ bi kịch của một vị tướng đã về hưu khi phải đối diện với sự biến đổi đầy khắc nghiệt của cái xã hội bên ngoài quân đội sẽ mở ra một thế giới đa diện mà chúng ta có lẽ chưa từng biết đến. Một thế giới mà lòng người đôi khi còn đáng sợ hơn cả bom đạn, thuốc súng.

Review chi tiết bởi: Ngọc Diệp - Bookademy

Hình ảnh: Ngọc Diệp

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Có một bộ sưu tập truyện ngắn lớn hơn có sẵn của nhà văn Việt Nam này, Băng qua sông: Truyện ngắn của Nguyễn Huy Thiệp, nhưng tập sách mỏng này cũng có thể xem như một lời giới thiệu. Những truyện ngắn đầy tàn khốc nhưng không thể quên được. Những cảnh đáng ghét nhiều nơi: trong một câu chuyện lịch sử, một quan phong kiến giàu có vào một quán trọ nhỏ ở tỉnh và yêu cầu một cô gái, chủ quán cuối cùng phải đưa con gái mới tròn mười ba tuổi của mình vì không có ai khác. Người giàu có suy nghĩ rằng đó thật là một bi kịch, nhưng cuộc sống tàn nhẫn và anh ta là ai mà thách thức số phận? Cũng có câu chuyện mang tựa đề sách, trong đó tiết lộ rằng con dâu của Đại tướng, người làm việc ở một phòng khám phá thai, đã cho những thai nhi bị nạo phá cho lợn nhà ăn. Để không làm cho người đọc tiềm năng - hoặc khách du lịch tiềm năng đến đất nước này - phải quay đi, phải nói rằng những câu chuyện của ông Nguyễn đã đạt được một loại vẻ đẹp kỳ lạ và rằng sự tàn bạo của chúng không bao giờ cảm thấy vô ích. Ông luôn viết về quê hương tươi đẹp của mình với cái nhìn về lịch sử bạo lực, khốn khổ của nó và được cho là đã gặp rất nhiều rắc rối với kiểm duyệt và quan điểm xã hội tích cực bắt buộc của họ. Là một trong số ít những nhà văn Việt Nam được dịch sang tiếng Anh, Nguyễn vẽ ra một bức tranh ảm đạm nhưng không khoan nhượng và trung thực.

Ban đầu được dịch vào năm 1992, tập truyện ngắn của Nguyễn Huy Thiệp là một trong những ví dụ nổi tiếng nhất về văn học Việt Nam hiện đại được dịch sang tiếng Anh.

Các câu chuyện rất chi tiết, kể về những người bình thường sống trong các giai đoạn khác nhau ở Việt Nam thế kỷ 19 và 20. Một số câu chuyện có dấu hiệu của sự huyền bí hoặc truyền thuyết, tạo nên một chất thần bí mà tôi thấy là một sự thêm vào hay.

Những chủ đề khác được đề cập là sự khác biệt giữa lối sống nông thôn và thành thị, và cuộc đấu tranh của những người bám lấy giá trị truyền thống trước sự thay đổi. Điều này đặc biệt rõ ràng trong cái tên của cuốn sách, được kể từ góc nhìn của một con trai trí thức vào thời điểm cha anh sống với gia đình sau khi nghỉ hưu từ quân đội.

Tôi thích câu chuyện này, cũng như một số câu chuyện mà tôi cảm thấy lạc vào lãnh địa thực tế phép thuật, bao gồm "Tiên Nước", ""Cún"", và "Chạy đi, sông ơi".

Nguyễn Huy Thiệp gây ra rất nhiều khổ đau cho nhân vật của mình, và có một số cảnh gây sốc trong những câu chuyện này, bao gồm một vụ hiếp dâm (không được miêu tả chi tiết), và một số cái chết khủng khiếp.

Câu chuyện dài nhất trong sách, "Một giọt máu" là câu chuyện tôi ít thích nhất. Đó là một lịch sử gia đình qua nhiều thế hệ, với rất nhiều khổ đau và phản bội, nhưng không có hướng đi rõ ràng và không có nhân vật nào tôi cảm thấy hấp dẫn.

Ngoài ra, tôi thích tất cả các câu chuyện, và ngay cả trong ""Một giọt máu"", bối cảnh được cây dựng xuất sắc."