Sống trong một thế giới Lí-tưởng-hướng-ngoại, phải chăng những con người hướng nội luôn cảm thấy mặc cảm về tương lai của bản thân vì tính cách quá trầm lặng của mình? Có bao giờ những bạn trẻ cảm thấy tự ti vì không đủ cởi mở và mạnh dạn như các bạn cùng trang lứa, khi mà xã hội thời đại mới đánh giá con người qua sự hào nhoáng và phô trương? Hiểu được tâm lý này, Susan Cain đã cho ra mắt cuốn sách Trầm Lặng, nhằm giúp các độc giả tuổi vị thành niên khám phá giá trị tiềm ẩn của bản thân, đặc biệt là trong những năm tháng mới mẻ và đầy thử thách ở độ tuổi mới lớn này.

Đối tượng: 

Trầm Lặng là một thế giới của trẻ em, bao quanh bởi những yếu tố quan trọng nhất để hình thành tính cách cơ bản của một cá thể: trường học, xã hội, sở thích, và gia đình. Các chủ đề chính tập hợp nhiều chương nhỏ, mỗi mục được phát triển thông qua sự kết hợp chắt lọc nghiên cứu cùng với trải nghiệm của người viết và câu chuyện của bên thứ ba. Đặc biệt, những câu chuyện trong quyển sách đều “dựa trên các cuộc phỏng vấn với hơn 100 thanh thiếu niên, phụ huynh và giáo viên”, kể lại bối cảnh, kinh nghiệm, quá trình học tập và thành tích của nhiều đối tượng trẻ  trầm tính khác nhau. Việc chia sẻ các dữ kiện và lời khuyên hữu dụng đã góp phần khiến cuốn sách trở thành nguồn cảm hứng bất tận giúp xã hội thay đổi cách đánh giá người hướng nội và cách người hướng nội nhìn nhận bản thân.

“Tuổi vị thành niên + đời sống xã hội = một con đường đầy chông gai - và còn hơn vậy nữa đối với trẻ hướng nội, những người phải sống trong một thứ văn hóa trường học mà ở đó sự ồn ào và hướng ngoại là các công cụ có giá trị nhất.”

Đây là một ấn bản dành cho độc giả trẻ tuổi, tuy vậy những thế hệ lớn hơn vẫn có thể tìm thấy sự đồng cảm cho phiên bản trẻ trung thời quá khứ của chính họ trong đó. Khán giả lớn tuổi vẫn được khuyến khích tìm hiểu về những chủ đề này, đáng quan tâm là các phụ huynh, thầy cô, huấn luyện viên, để họ có thể nắm bắt được tư duy của trẻ nhỏ và tương tác tự nhiên với chúng mà vẫn hạn chế được bất kì xung đột nào. Việc phớt lờ hoặc hiểu sai thái độ trầm lặng của một đứa trẻ mà người lớn không biết cách khắc phục hay điều chỉnh sẽ dễ dàng tạo nên những bất đồng leo thang, từ đó hình thành những rạn nứt khó hòa giải. Không chỉ dừng lại ở đấy, tinh thần quyển sách hoàn toàn nồng nhiệt chào đón sự tham khảo từ đối tượng những thanh thiếu niên hướng ngoại sẽ tạo cơ hội cho họ có cái nhìn thấu cảm sâu sắc hơn với những cá tính trái ngược mình, hướng đến mục đích truyền tải tầm quan trọng của tuyên ngôn:

“Người hướng nội và người hướng ngoại chính là hai mặt âm dương - chúng ta yêu thương và cần có nhau.” 

Nội dung:

Ở những trang sách đầu tiên, với nhiều dữ liệu hỗ trợ, tác giả giải thích cách người hướng nội và người hướng ngoại có hệ thần kinh khác nhau, phản ứng đa dạng với kích thích trái ngược nhau. Cô cũng đưa ra nhiều dẫn chứng từ nghiên cứu nâng cao của nhà tâm lý học Carl Jung, nhấn mạnh rằng việc xác định chuẩn xác tính cách của một người chỉ là khái niệm tương đối chứ không hề tuyệt đối, và rằng hầu hết số đông đều thuộc mảng tính cách trung lập, chứ không hề nghiêng hẳn về một bên nào. Tuy vậy, mặc dù đại đa số được gắn mác hướng trung, tính hướng nội hoặc hướng ngoại ở một người vẫn có thể trội hơn một chút so với phần còn lại và đó chính là lí do rất nhiều người nhầm lẫn bối rối khi phải xác định trạng thái tâm lý của mình. 

“Hầu hết những ý tưởng vĩ đại đều khởi nguồn từ sự cô độc.”

Tác giả dành toàn bộ tâm huyết và trải nghiệm cá nhân để liệt kê và miêu tả chi tiết những phản ứng và thái độ dễ nhận diện nhất của một người hướng nội; trong đó, một số đặc điểm tiêu biểu nhất có thể kể đến là việc người hướng nội có xu hướng thích giao tiếp với một nhóm bạn nhỏ hơn là chuyện trò rôm rả với một đám đông xô bồ, thích làm việc một mình, dành cho bản thân hầu hết thời gian để duy trì suy tư tập trung mà không hề cảm thấy nhàm chán, hay việc thích quan sát và suy nghĩ rồi thể hiện ý tưởng của mình thông qua hình thức viết lách hơn là phát biểu. Thông qua việc giải thích xu hướng hành động có phần phức tạp của hơn một phần ba dân số thế giới, tác giả muốn lan tỏa ý niệm rằng người hướng nội không hề phản xã hội, cách sinh hoạt xã hội của họ chỉ “khác biệt”.

Khi đề cập đến các chủ đề riêng, tác giả dành từ ba đến năm chương để phát triển luận điểm của mình, trong đó cô mô tả, thảo luận và áp dụng các phương pháp cho mỗi tình huống. Bốn yếu tố ngoại cảnh chính tác động đến sự hình thành cá tính của mỗi đứa trẻ được tác giả trình bày theo thứ tự như sau:

Trường học - Sự trầm lặng ở căn tin, trong lớp học, hoạt động nhóm, và lãnh đạo.

Hòa nhập - Tình bạn, buổi tiệc, phương tiện truyền thông xã hội, và sự đối lập thu hút.

Sở thích - Sáng tạo, thể thao, phiêu lưu, hoạt động xã hội, và tỏa sáng.

Gia đình - khả năng phục hồi, và thời gian với gia đình.

Xuyên suốt quyển sách, người đọc có thể bất ngờ khi phát hiện ra nhiều học sinh gặp rắc rối đến chừng nào khi không phải là một người hướng ngoại bẩm sinh; họ đã phải làm gì để che dấu sự bất an đó và đối phó như thế nào với những hoạt động xã hội đối lập bản năng tự nhiên. Susan Cain hài hước chỉ ra những hành vi lén lút, có sự chuẩn bị tính toán kĩ càng mà các học sinh hướng nội đã thực hiện nhằm thích ứng với từng tình huống mà không để lộ sự bối rối của bản thân trước con mắt hiếu kỳ của những người xung quanh. Hơn hết, tác giả thấu hiểu sự mệt mỏi mà các đứa trẻ trầm tính phải trải qua trong thời kỳ đấu tranh tư tưởng căng thẳng để có thể đối mặt với nỗi sợ, do đó cô đã thiết tha gợi ý rất nhiều lời khuyên nhỏ cho các bạn trẻ lặng lẽ vẫn hằng ngày loay hoay khẳng định năng lực bản thân, bao gồm việc tìm hiểu nhu cầu của bản thân, tìm ra vòng kết nối của riêng mình, giao tiếp rõ ràng hơn và vượt qua giới hạn thoải mái. 

Hành trình tâm sự của người hướng nội kết thúc bằng những lời động viên và căn dặn đầy cảm hứng cho không chỉ những người trong cuộc mà còn cho cả các bậc phụ huynh và thầy cô giáo. Một danh sách những nguyên tắc hòa nhập quan trọng được hình thành cho các bạn trẻ ở cả hai luồng tính cách nhằm giúp họ mở mắt, mở lòng hơn với một thế giới muôn màu muôn vẻ, những điều này bao gồm việc trân quý sức mạnh tiềm ẩn của bản thân, mở rộng vùng an toàn, theo đuổi đam mê, quý trọng tình bạn chân thành, cộng tác với những người đối nghịch, tin ở chính mình và hãy tìm tiếng nói riêng. 

Trầm Lặng không chỉ đơn giản là một cuốn sách, nó là một nguồn cảm hứng:

Điểm sáng giá nhất của cuốn sách chính là việc Susan Cain đã cung cấp rất nhiều giai thoại cá nhân từ những đứa trẻ ở nhiều độ tuổi khác nhau, trong đó đề cập đến một tình tiết cụ thể hoặc lĩnh vực mà chúng thường xuyên gặp vấn đề và cách các bé giải quyết nó theo cách sáng tạo và độc lập. Nội dung của cuốn sách mang đến tinh thần rất tích cực; nó cho trẻ em thấy rằng mặc dù tồn tại nguyên bản là một người hướng nội sẽ gặp rất nhiều thách thức trong một thế giới nghiêng về hướng ngoại nhiều hơn, nhưng những người hướng nội cũng sở hữu rất nhiều điểm mạnh sâu sắc. Và với quyết tâm học cách khai thác những điểm mạnh này thay vì coi chúng là điểm yếu, những đứa trẻ mới lớn sẽ được đảm bảo rằng chúng không hề đơn độc. Điều này đóng vai trò vô cùng quan trọng trong việc củng cố sức khỏe tinh thần cho giới trẻ, họ cần học cách khai thác thế mạnh ở kiểu tính cách trầm lắng của bản thân thay vì cố gắng chống lại nó và do đó, khiến bản thân mệt mỏi hoặc dễ lâm vào tình trạng kiệt sức. 

Dẫu không phải là một người đam mê thể loại sách self help, tôi vẫn bị cuốn hút bởi tiêu đề thú vị và nội dung cầu tiến của tác phẩm, vì vậy xin phép dành những lời khen chân thành cho những nỗ lực nhiệt huyết của tác giả với mong muốn khích lệ động lực và sự tự tin cho những bạn trẻ còn hoài nghi về thiên hướng của mình. Về cảm nhận của chính bản thân, với tư cách là một người hướng nội bẩm sinh, những gì tác giả nêu trong cuốn sách, từ những trải nghiệm dè dặt với cộng đồng, về việc một ai dành hầu hết thời gian để xây dựng một thế giới riêng của mình ở trong đầu óc, đến những xung đột trong suy nghĩ và hành vi, và cách giả vờ tự tin để dấu nhẹm đi sự bất an của mình, tất cả đều trở nên thật gần gũi với tôi và gợi lên cảm giác được thông cảm. Câu chuyện về sự trầm lặng là một kỷ niệm nhẹ nhàng dành cho những người thích tiếp cận cuộc sống theo hướng cân nhắc và điềm tĩnh hơn. Với cách kể chuyện hài hước và chặt chẽ, nhưng không hề đề cao hay phán xét, tác giả đã lấy được tiếng cười và sự đồng cảm của tôi; và khi kết thúc quyển sách, tôi tìm thấy nơi thâm tâm mình một sự bình yên đến nhẹ nhõm. Dẫu thế gian này có vội vã náo nhiệt đến chừng nào thì vẫn có một cộng đồng những người như chúng tôi lặng thầm đắm chìm trong trí tưởng tượng của chính mình - một thế giới mà chúng tôi trở thành nhân vật chính.

Thú vị và lôi cuốn đến như vậy, nhưng Trầm Lặng vẫn không thể tránh khỏi một vài thiếu sót. Điển hình là việc chèn ép quá nhiều ví dụ, khiến một số người đọc nhận xét rằng đây không khác nào một bài khảo sát cóp nhặt mọi hoàn cảnh của từng đứa trẻ rồi sắp xếp chúng liền kề nhau. Điểm yếu thứ hai chỉ ra rằng tác giả dường như vô tình đánh đồng tính hướng nội và tính nhút nhát. Mặc dù tác giả đề cập cụ thể rằng không phải tất cả những người hướng nội đều nhút nhát, rất nhiều ví dụ mà cô ấy sử dụng trong cuốn sách này dường như áp dụng cho thanh thiếu niên rụt rè. Điều này sẽ ít nhiều khiến một số bộ phận người hướng nội cảm thấy khó chịu, vì không phải ai cũng dè dặt e ngại như đa số trường hợp mà Susan Cain nhắc đến, họ chỉ đơn giản là những người lãnh đạo mạnh mẽ sống nội tâm.  

Lời kết:

Dẫu vẫn chứa đựng một vài hạt sạn, chung quy lại thì đây vẫn là một cuốn sách được phát triển toàn diện và có chiều sâu. Vì đối tượng được nhắm tới là trẻ em và thiếu niên, những vấn đề thầm kín và phức tạp hơn trong bộ não của người trưởng thành vẫn chưa được khai thác; và với mục tiêu chính yếu là phổ cập kiến thức cơ sở cho giới trẻ, tôi không quá đặt nặng tính chất tinh vi cũng như chuyên sâu của lĩnh vực trong tác phẩm này. Sau đây, tôi xin phép trích một số đoạn trong Trầm Lặng của tác giả Susan Cain mà bản thân vô cùng tâm đắc:

“Có một từ để diễn tả “những người đắm chìm trong suy nghĩ riêng mình quá nhiều”: những nhà tư duy.”

“Đừng để bất kì ai nói với bạn rằng người hướng nội phản xã hội - chúng ta chỉ sinh hoạt xã hội một cách khác biệt mà thôi.”

“Xã hội thường không chú ý tới người hướng nội. Chúng ta thần tượng hóa những người giỏi ăn nói và thu hút sự chú ý, cứ như thể họ là hình mẫu mà mọi người phải noi theo. Tôi gọi đây là Lí-tưởng-hướng-ngoại. Niềm tin này cho rằng tất cả chúng ta nên trở thành người tư duy nhanh nhạy, lôi cuốn, chấp nhận rủi ro, thích hành động hơn suy ngẫm.”

“Tôi không biết phải nói thế nào cho đủ về hai mặt âm dương của các loại cá tính. Khi kết hợp với nhau, chúng tôi tốt hơn nhiều so với khi tách biệt nhau.”

“Nhưng trầm lặng không phải khi nào cũng vì sợ hãi, lo lắng, hoặc do chủ nghĩa hoàn hảo. Nhiều người hướng nội chỉ thích đợi cho đến khi có điều gì đó có ý nghĩa mới nói.”

“Người hướng nội có thể căng giãn như dây thun khi muốn, có thể hành động hướng ngoại và cũng có thể ở trong môi trường kích thích quá mức. Nhưng nếu bị kéo đi quá xa, ta sẽ bị đứt. Bí quyết là phải biết giới hạn của chính mình.”

“Nếu hiện diện trước mắt công chúng là cách tốt nhất để biểu đạt tâm hồn, một số người hướng nội sẽ cho rằng sự mạo hiểm ấy là xứng đáng. Sau cuộc trình diễn, họ lại trở về với cái tôi thực sự và tái nạp năng lượng trong tĩnh lặng nếu cần.”

“Có vài người bạn chân thật quan trọng hơn nhiều so với hàng tá bạn ảo hoặc đồng minh hờ. Đừng để các cuộc chiến giành sự ái mộ đánh lừa mình. Quý trọng và vun đắp các mối quan hệ thân thiết, và mở lòng tìm kiếm bạn mới ở những nơi không ngờ tới.”

“Đừng bao giờ lấy tính hướng nội làm cái cớ để tránh thử điều mới mẻ.”

“Có những lúc, người hướng nội khá giỏi giấu bản chất thật của mình. Ở bên ngoài, có thể không ai phát hiện ra họ là người hướng nội. Bề ngoài sôi nổi, nhưng trong sâu thẳm họ chờ cho mau thoát khỏi đám đông và có thời gian để được ở một mình.”

Review chi tiết bởi: Diệu Anh - Bookademy




Xem thêm

Tôi không hài lòng với rất nhiều cuốn sách tâm lý học đại chúng này. Tôi không phải là fan của cuốn THE SBUTLE ART OF NOT NOT Give A F*CK, có vẻ giống như một phiên bản self-help của dầu rắn, và gần đây cũng đọc RẮN TRONG BỘ PHÙ HỢP, giống như một bộ phim trọn đời mang tính khoa học như một bộ phim hay. đầm. Câu này khoa học hơn một chút, nhưng Susan Cain chắc chắn đã dành quá nhiều thời gian để chọn lọc các lập luận của mình và kết quả cuối cùng là tôi cảm thấy khó chịu trong miệng và muốn đảo mắt.

Tôi đoán tôi có một vài điểm đáng lưu ý ở đây.

1. Người hướng nội và người hướng ngoại phục vụ những chức năng khác nhau trong xã hội. Về bản chất, đây không phải là đặc điểm tốt hay xấu và chúng không phải là đặc điểm nhị phân. Giống như nhiều đặc điểm của con người, những đặc điểm này tồn tại trên một quang phổ.

2. Chúng ta đang sống trong một xã hội xã hội, và hành động phản xã hội để chiều chuộng tính hướng nội của bạn sẽ khiến bạn trông có vẻ phản xã hội (đối đầu, chống lại xã hội) thay vì phi xã hội, nghĩa là chỉ muốn được yên tĩnh.

3. Có lẽ đúng là rất nhiều người hướng nội chịu trách nhiệm về các phát minh vì họ dành nhiều thời gian ở một mình, nhưng đây không phải là kiểu thiên tài duy nhất hay hình thức thiên tài duy nhất có. Như tôi đã nói ở điểm số 1, con người tồn tại trên một quang phổ và có rất nhiều hình dạng khác nhau của những bộ óc thông minh ngoài kia.

4. Mọi người thích thuộc về các nhóm. Đó là lý do tại sao lá số tử vi rất phổ biến và tại sao mọi người đăng kết quả Meyers-Briggs lên trang web hẹn hò của họ. Chúng ta sống trong một xã hội trong nhóm và ngoài nhóm - vâng, bạn cũng vậy, những người hướng nội, chúa ơi - và tận hưởng cảm giác như thể chúng ta thuộc về. Những người hướng nội thích tự gọi mình là người hướng nội vì điều đó khiến họ cảm thấy gắn kết với những người hướng nội khác (nghiêm túc mà nói, chỉ cần đọc phần nhận xét trong bất kỳ đánh giá tích cực nào về cuốn sách này), điều này có thể thúc đẩy sự bùng nổ của dopamine.

Cuốn sách này đã làm tôi kinh ngạc. Tôi yêu thích nó đến mức ước gì có thể tặng một bản cho tất cả bạn bè và người thân của mình.

Susan Cain đã làm rất tốt việc giải thích những điểm mạnh khác nhau giữa người hướng nội và người hướng ngoại, cũng như lịch sử nước Mỹ lý tưởng hóa người hướng ngoại như thế nào. Tôi đồng ý rằng với tư cách là một xã hội, chúng ta có xu hướng đánh giá cao những người thích giao du, những người nói nhiều, những người thuyết trình mạnh mẽ.

Nhưng cuốn sách của Cain nhắc nhở chúng ta rằng xã hội cũng cần những người hướng nội - những người suy nghĩ, biết lắng nghe, những người quan sát trước khi nhảy. Danh sách dài, rất dài những người hướng nội trong lịch sử bao gồm: Albert Einstein, Isaac Newton, George Orwell, Marcel Proust, J. K. Rowling, Lewis Carroll, W. B. Yeats, Warren Buffet, Steve Wozniak, Charles Schultz, Al Gore, Rosa Parks, Gandhi ...

Là một người hướng nội, tôi thấy cuốn sách mang lại cảm giác an ủi và truyền cảm hứng. Nhưng những người hướng ngoại có quan hệ với người hướng nội hoặc là cha mẹ của người hướng nội cũng nên đọc cuốn sách này. Tác giả có những lời khuyên hay về cách ứng xử với người hướng nội, đặc biệt là trẻ em.

"Tình yêu là điều cần thiết. Tính hòa đồng là tùy chọn ... Hãy sử dụng sức mạnh tự nhiên của bạn - sự kiên trì, sự tập trung, sự sáng suốt và sự nhạy cảm - để làm công việc bạn yêu thích và công việc quan trọng. Giải quyết vấn đề, sáng tạo nghệ thuật, suy nghĩ sâu sắc. Tìm hiểu xem bạn đang làm gì. có nghĩa là đóng góp cho thế giới và hãy đảm bảo rằng bạn đóng góp điều đó."

Cập nhật tháng 4 năm 2015

Tôi đọc cuốn sách này khoảng hai năm trước và tôi nghĩ đây là cuốn sách có ảnh hưởng nhất mà tôi đã đọc trong nhiều năm. Cuốn sách của Cain đã thay đổi sâu sắc cách tôi nhìn nhận bản thân, những người khác và các vai trò khác nhau của chúng ta trong xã hội. Tôi đã giới thiệu cuốn sách này cho nhiều bạn bè và một số người trong số họ nhận xét rằng họ rất biết ơn vì đã đọc nó. Tôi sẽ thêm các nhà quản lý và giám sát vào danh sách những người mà tôi nghĩ nên đọc cuốn sách này, vì nó giúp giải thích một số động lực ở nơi làm việc và nhóm. Mặc dù lối viết không hoàn hảo (tôi nhớ Cain hơi uốn khúc), tôi vẫn để lại đánh giá của mình ở mức 5 sao vì cuốn sách này có sức mạnh và cảm hứng như thế nào.

Cain thảo luận về một số nghiên cứu liên quan đến tính hướng nội/hướng ngoại với sự nhạy cảm. Và rõ ràng, những người có hạch hạnh nhân hoạt động tích cực hơn ––một phần não đóng vai trò quan trọng trong việc xử lý trí nhớ và phản ứng cảm xúc––có nhiều khả năng là người hướng nội hơn. Mọi người thường chia thành hai nhóm: "có mức độ phản ứng cao" và "có mức độ phản ứng thấp". Nếu bạn là người có tính phản ứng cao hơn, bạn có nhiều khả năng:

- Phản ứng mạnh mẽ hơn với các kích thích––âm thanh mới, gặp gỡ những người mới, nhìn thấy những hình ảnh khó chịu, v.v.

- Biết đồng cảm hơn với người khác

- Có óc quan sát, chú ý đến những chi tiết nhỏ

- Phản ứng cảm xúc hơn với tác phẩm nghệ thuật/âm nhạc/sách/v.v.

- Dễ gặp các vấn đề về cảm xúc như lo lắng/trầm cảm

- Hãy rất nhạy cảm với những gì người khác nghĩ về bạn và do đó trở nên rụt rè trong những tình huống xã hội mà bạn không quen biết nhiều người

Tất nhiên, điều này không có nghĩa là những người có phản ứng thấp hơn không gặp phải những điều này, chỉ là nó có xu hướng xảy ra ở mức độ thấp hơn đối với họ vì hạch hạnh nhân của họ không nhạy cảm bằng. Ngoài ra, người có mức độ phản ứng cao không đương nhiên là người hướng nội và người có mức độ phản ứng thấp không đương nhiên là người hướng ngoại, nhưng nghiên cứu cho thấy có mối tương quan chặt chẽ giữa hai đặc điểm này.

Nhưng điều quan trọng nhất cần nhận ra về mức độ phản ứng là chúng không thể kiểm soát được. Cain thảo luận về một nghiên cứu trong đó trẻ sơ sinh được kiểm tra mức độ phản ứng với các kích thích –– và phần lớn trẻ sơ sinh có mức độ phản ứng cao lớn lên trở thành người hướng nội, trong khi những trẻ sơ sinh có mức độ phản ứng thấp lớn lên trở thành người hướng ngoại. Những nghiên cứu như thế này cho thấy chúng ta không chọn hướng nội hay hướng ngoại; chúng được tích hợp vào DNA của chúng tôi.

Thật là một sự khẳng định! Khi nghe cuốn sách này, tôi liên tục nhớ đến nhân vật Stuart Smalley trong Saturday Night Live của Al Franken và câu thần chú của anh ấy, “Tôi đủ tốt, tôi đủ thông minh và hãy tuân theo điều đó, những người như tôi”. Vâng, những người hiểu tôi làm. Tiết lộ đầy đủ, theo Bài kiểm tra tính cách Myers-Briggs, tôi là ISFJ.

Có rất nhiều điểm khẳng định đối với tôi—những điều tôi biết bằng trực giác. Những điều tôi đã cố gắng chia sẻ với người khác hầu như đều không có kết quả. Cuốn sách này cung cấp tất cả dữ liệu tôi cần để hỗ trợ trường hợp của mình. Thật không may, tôi không nghĩ những người cần đọc/nghe cuốn sách này (người hướng ngoại) sẽ làm như vậy.

Cuốn sách không phải là một lời chỉ trích “người hướng nội ưu việt hơn” mà là lời giải thích về cách chúng ta có thể tận dụng các kiểu tính cách một cách hiệu quả nhất. Không có kiểu tính cách nào đúng hay tốt nhất nhưng cũng giống như cuộc sống nói chung, chúng ta cần hiểu nhau để mối quan hệ hài hòa hơn. Cho dù những mối quan hệ này là gia đình, công việc hay xã hội, những ứng dụng hiểu biết đều được ghi lại xuyên suốt cuốn sách.

Có một ví dụ trong cuốn sách đặc biệt gần gũi với gia đình. Mặc dù điểm SAT hoặc IQ không hỗ trợ điều đó nhưng những người nói nhiều hơn được coi là những nhà lãnh đạo. Và, loại tính cách nào nói nhiều hơn? Người hướng ngoại. Bây giờ, giả sử rằng cả người hướng ngoại và người hướng nội đều có số lượng ý tưởng hay như nhau. Ai sẽ đi được nhiều hơn? Người hướng ngoại. Điều này có thể nguy hiểm vì họ sẽ đi theo hướng có ý nghĩa hơn khi nhiều ý tưởng tồi của họ cũng sẽ được thực hiện.


Thành thật mà nói, lẽ ra tôi có thể sử dụng cuốn sách này khi còn là một thiếu niên, khi mọi người liên tục nài nỉ tôi đi chơi nhiều hơn. Những khám phá khoa học và tác phẩm nghệ thuật hiếm khi được thực hiện bởi những người thường xuyên nói chuyện. Cain đề cập đến các chủ đề như trở thành người hướng nội trong thế giới kinh doanh, nơi những người nói to nhất thường xuyên đạt được mục đích của mình, điều mà tôi thấy hàng ngày ở Cubeland.

Thực ra, cuốn sách đã cho tôi cái nhìn sâu sắc hơn về hành vi của một số người trong gia đình tôi. Cho đến khi về hưu, bố tôi lúc nào cũng cáu kỉnh hơn Red Foreman. Tôi từng nghĩ anh ấy chỉ là một tên khốn nóng nảy nhưng giờ tôi nghĩ anh ấy là một người hướng nội và không có nơi nào để thư giãn. Bây giờ anh ấy đã nghỉ hưu, tôi thấy chúng tôi giống nhau đến mức nào. Anh ấy thực sự khá thân thiện miễn là những chuyến thăm không kéo dài quá lâu.

Phong cách viết của Susan Cain rất hấp dẫn. Tôi cảm thấy những ví dụ lặp đi lặp lại có thể đã bổ sung thêm cho cuốn sách một chút.

Mặc dù tôi cảm thấy được chứng thực khi đọc nó, nhưng đôi khi tôi có cảm giác giống như một cuốn sách mà một đứa trẻ tên Matthew, tình cờ bị mất một ngón tay, đã viết về việc Matthews chín ngón giỏi nhất mọi thứ như thế nào. Tôi thích nó nhưng hầu hết những gì Cain nói có vẻ khá rõ ràng. Không có sự khám phá nào đáng ngạc nhiên dành cho người hướng nội. Tuy nhiên, tôi khuyên những người hướng ngoại nên đọc nó. 3,5 trên 5 sao.

Cuốn sách này, được nhiều người bạn giới thiệu cho tôi cả trên Goodreads lẫn ngoài đời thực, nói lên rất nhiều điều hữu ích và đáng giá. Sử dụng những từ không hoàn toàn theo nghĩa phổ biến của các nhà tâm lý học hàn lâm, Susan Cain phân biệt giữa "người hướng ngoại", những người mà cô mô tả là những người ồn ào, da dày, ưu tiên giao tiếp xã hội, sự quyết đoán và thích giao du, và "người hướng nội", trầm tính, da mỏng. những người ưu tiên sự nhạy cảm, hòa hợp và thấu hiểu. Cô chỉ ra rằng một phần ba đến một nửa số người là người hướng nội; mặc dù nhiều người trong số họ đã học được cách hóa trang thành người hướng ngoại, vì xã hội Mỹ khuyến khích hành vi hướng ngoại đến mức nhiều người hướng nội cảm thấy có điều gì đó không ổn với họ. Tại sao họ lại thích ngồi đọc sách trong khi họ có thể ra ngoài để tạo dựng những mối quan hệ kinh doanh hữu ích? Cain đưa ra lý do để tin rằng sự khác biệt giữa hướng nội và hướng ngoại có thể liên quan đến sinh lý cơ bản của não và do đó nằm ngoài tầm kiểm soát của cá nhân. Nhưng quan trọng hơn, cô cho rằng việc sống nội tâm hoàn toàn không có gì sai. Xã hội cần những người hướng nội nhạy cảm, ngại rủi ro cũng như cần những người hướng ngoại liều lĩnh, chấp nhận rủi ro. Trong thực tế, nó có thể cần chúng nhiều hơn

Các công ty đang bắt đầu nhận ra sai lầm này và đang thay đổi mọi thứ. Google (tôi nghĩ chính là họ) đã thiết kế văn phòng của họ với khu ăn uống, phòng tắm và những thứ tương tự, tất cả đều ở trung tâm, giống như một trung tâm thị trấn, với các văn phòng ở xung quanh. Nó được thiết kế cho các cuộc họp thông thường, nơi những ý tưởng mà mọi người tìm ra trong văn phòng yên tĩnh của họ được chia sẻ và mở rộng.

Người hướng nội chiếm một phần ba đến một nửa dân số. Nhiều người trong số họ thậm chí không biết mình là người hướng nội, bởi vì việc hướng ngoại đã khiến họ tự lừa dối mình rằng họ là người hướng ngoại.

Một điều thú vị khác mà tôi học được từ cuốn sách này là những người hướng ngoại được thúc đẩy bởi những phần thưởng. Họ làm việc hướng tới mọi thứ và chấp nhận rủi ro nếu cần thiết để đạt được mục tiêu nhận được phần thưởng đó. Người hướng ngoại rất vui khi nhận được phần thưởng.

Người hướng nội được thúc đẩy bởi sự sợ hãi. Vì vậy, họ làm mọi việc thận trọng hơn, cẩn thận để không làm rối tung mọi việc trong quá trình đạt được mục tiêu. Nghe có vẻ giống tôi. Nghe có vẻ không hay ho lắm khi tôi sợ làm hỏng chuyện, nhưng tôi thì có.

Cuốn sách này rất thú vị, cho dù bạn là người I hay E. Bởi vì nếu bạn không phải là người hướng nội, rất có thể bạn sẽ biết và yêu thích một người.

Cũng được đăng tại Shelfinflicted

Susan Cain sử dụng các dữ kiện, số liệu thống kê và các nghiên cứu điển hình của riêng mình để chỉ ra rằng những người hướng nội rất thành công và mạnh mẽ, không phải vì tính hướng nội của họ mà là vì điều đó. Cô so sánh các loại hình kinh doanh và làm việc nhóm khác nhau để cho thấy người hướng ngoại và người hướng nội đều nổi trội như thế nào trong các loại môi trường kinh doanh khác nhau. Ví dụ, người hướng ngoại thường lãnh đạo doanh nghiệp tốt hơn khi có ít ý kiến ​​đóng góp từ các thành viên khác trong nhóm; trong khi người hướng nội phát triển mạnh trong những tình huống phụ thuộc vào ý kiến ​​đóng góp của nhóm vì họ có nhiều khả năng lắng nghe các thành viên khác và thực hiện ý tưởng của mình hơn.

Từ sinh viên Trường Kinh doanh Harvard đến các giáo sư Ivy League cho đến Rosa Parks, Cain xem xét các loại ảnh hưởng khác nhau mà người hướng nội và người hướng ngoại có. Cô ấy không ưu ái cái này hay cái kia mà thay vào đó miêu tả một quan điểm về thế giới trong đó cả hai đều đóng một vai trò cực kỳ quan trọng - điều đó chỉ xảy ra khi những người hướng ngoại có xu hướng "to tiếng" hơn về điều đó.

Đó là một cuốn sách quan trọng, hấp dẫn, thu hút ngay cả một người yêu thích tiểu thuyết và giả tưởng như tôi. Và, mặc dù có phần an ủi, nhưng đây vẫn là một nghiên cứu đáng nể vì nó đạt được nhiều thành tựu hơn là chỉ khiến những người hướng nội cảm thấy tốt hơn một chút về bản thân họ. Bản thân những phát hiện này đã nói lên điều đó và không chỉ làm hài lòng một người lập dị nhút nhát như tôi mà còn rất có ý nghĩa.

Một bài đọc quan trọng cho người hướng nội cũng như người hướng ngoại.


Cuốn sách này đã làm tôi kinh ngạc. Tôi yêu thích nó đến mức ước gì có thể tặng một bản cho tất cả bạn bè và người thân của mình.

Susan Cain đã làm rất tốt việc giải thích những điểm mạnh khác nhau giữa người hướng nội và người hướng ngoại, cũng như lịch sử nước Mỹ lý tưởng hóa người hướng ngoại như thế nào. Tôi đồng ý rằng với tư cách là một xã hội, chúng ta có xu hướng đánh giá cao những người thích giao du, những người nói nhiều, những người thuyết trình mạnh mẽ.

Nhưng cuốn sách của Cain nhắc nhở chúng ta rằng xã hội cũng cần những người hướng nội - những người suy nghĩ, biết lắng nghe, những người quan sát trước khi nhảy. Danh sách dài, rất dài những người hướng nội trong lịch sử bao gồm: Albert Einstein, Isaac Newton, George Orwell, Marcel Proust, J. K. Rowling, Lewis Carroll, W. B. Yeats, Warren Buffet, Steve Wozniak, Charles Schultz, Al Gore, Rosa Parks, Gandhi ...

Là một người hướng nội, tôi thấy cuốn sách mang lại cảm giác an ủi và truyền cảm hứng. Nhưng những người hướng ngoại có mối quan hệ với người hướng nội hoặc là cha mẹ của người hướng nội cũng nên đọc cuốn sách này. Tác giả có những lời khuyên hay về cách ứng xử với người hướng nội, đặc biệt là trẻ em.

"Tình yêu là điều cần thiết. Tính hòa đồng là tùy chọn ... Hãy sử dụng sức mạnh tự nhiên của bạn - sự kiên trì, sự tập trung, sự sáng suốt và sự nhạy cảm - để làm công việc bạn yêu thích và công việc quan trọng. Giải quyết vấn đề, sáng tạo nghệ thuật, suy nghĩ sâu sắc. Tìm hiểu xem bạn đang làm gì. có nghĩa là đóng góp cho thế giới và hãy đảm bảo rằng bạn đóng góp điều đó."

Cập nhật tháng 4 năm 2015

Tôi đọc cuốn sách này khoảng hai năm trước và tôi nghĩ đây là cuốn sách có ảnh hưởng nhất mà tôi đã đọc trong nhiều năm. Cuốn sách của Cain đã thay đổi sâu sắc cách tôi nhìn nhận bản thân, những người khác và các vai trò khác nhau của chúng ta trong xã hội. Tôi đã giới thiệu cuốn sách này cho nhiều bạn bè và một số người trong số họ nhận xét rằng họ rất biết ơn vì đã đọc nó. Tôi sẽ thêm các nhà quản lý và giám sát vào danh sách những người mà tôi nghĩ nên đọc cuốn sách này, vì nó giúp giải thích một số động lực ở nơi làm việc và nhóm. Mặc dù lối viết không hoàn hảo (tôi nhớ Cain hơi uốn khúc), tôi vẫn để lại đánh giá của mình ở mức 5 sao vì cuốn sách này có sức mạnh và cảm hứng như thế nào.

Cain thảo luận về một số nghiên cứu liên quan đến tính hướng nội/hướng ngoại với sự nhạy cảm. Và rõ ràng, những người có hạch hạnh nhân hoạt động tích cực hơn ––một phần não đóng vai trò quan trọng trong việc xử lý trí nhớ và phản ứng cảm xúc––có nhiều khả năng là người hướng nội hơn. Mọi người thường được chia thành hai nhóm: "có mức độ phản ứng cao" và "có mức độ phản ứng thấp". Nếu bạn là người có tính phản ứng cao hơn, bạn có nhiều khả năng:

- Phản ứng mạnh mẽ hơn với các kích thích––âm thanh mới, gặp gỡ những người mới, nhìn thấy những hình ảnh khó chịu, v.v.

- Biết đồng cảm hơn với người khác

- Có óc quan sát, chú ý đến những chi tiết nhỏ

- Phản ứng cảm xúc hơn với tác phẩm nghệ thuật/âm nhạc/sách/v.v.

- Dễ gặp các vấn đề về cảm xúc như lo lắng/trầm cảm

- Hãy rất nhạy cảm với những gì người khác nghĩ về bạn và do đó trở nên rụt rè trong những tình huống xã hội mà bạn không quen biết nhiều người

Tất nhiên, điều này không có nghĩa là những người có phản ứng thấp hơn không gặp phải những điều này, chỉ là nó có xu hướng xảy ra ở mức độ thấp hơn đối với họ vì hạch hạnh nhân của họ không nhạy cảm bằng. Ngoài ra, mức độ phản ứng cao không tự động đồng nghĩa với tính cách hướng nội và mức độ phản ứng thấp không tự động đồng nghĩa với việc hướng ngoại, nhưng nghiên cứu cho thấy có mối tương quan chặt chẽ giữa hai đặc điểm này.

Nhưng điều quan trọng nhất cần nhận ra về mức độ phản ứng là chúng không thể kiểm soát được. Cain thảo luận về một nghiên cứu trong đó trẻ sơ sinh được kiểm tra mức độ phản ứng với các kích thích –– và phần lớn trẻ sơ sinh có mức độ phản ứng cao lớn lên trở thành người hướng nội, trong khi những trẻ sơ sinh có mức độ phản ứng thấp lớn lên trở thành người hướng ngoại. Những nghiên cứu như thế này cho thấy chúng ta không chọn hướng nội hay hướng ngoại; chúng được tích hợp vào DNA của chúng tôi.

Cain thảo luận về một số nghiên cứu liên quan đến tính hướng nội/hướng ngoại với sự nhạy cảm. Và rõ ràng, những người có hạch hạnh nhân hoạt động tích cực hơn ––một phần não đóng vai trò quan trọng trong việc xử lý trí nhớ và phản ứng cảm xúc––có nhiều khả năng là người hướng nội hơn. Mọi người thường được chia thành hai nhóm: "có mức độ phản ứng cao" và "có mức độ phản ứng thấp". Nếu bạn là người có tính phản ứng cao hơn, bạn có nhiều khả năng:

- Phản ứng mạnh mẽ hơn với các kích thích––âm thanh mới, gặp gỡ những người mới, nhìn thấy những hình ảnh khó chịu, v.v.

- Biết đồng cảm hơn với người khác

- Có óc quan sát, chú ý đến những chi tiết nhỏ

- Phản ứng cảm xúc hơn với tác phẩm nghệ thuật/âm nhạc/sách/v.v.

- Dễ gặp các vấn đề về cảm xúc như lo lắng/trầm cảm

- Hãy rất nhạy cảm với những gì người khác nghĩ về bạn và do đó trở nên rụt rè trong những tình huống xã hội mà bạn không quen biết nhiều người

Tất nhiên, điều này không có nghĩa là những người có phản ứng thấp hơn không gặp phải những điều này, chỉ là nó có xu hướng xảy ra ở mức độ thấp hơn đối với họ vì hạch hạnh nhân của họ không nhạy cảm bằng. Ngoài ra, mức độ phản ứng cao không tự động đồng nghĩa với tính cách hướng nội và mức độ phản ứng thấp không tự động đồng nghĩa với việc hướng ngoại, nhưng nghiên cứu cho thấy có mối tương quan chặt chẽ giữa hai đặc điểm này.

Nhưng điều quan trọng nhất cần nhận ra về mức độ phản ứng là chúng không thể kiểm soát được. Cain thảo luận về một nghiên cứu trong đó trẻ sơ sinh được kiểm tra mức độ phản ứng với các kích thích –– và phần lớn trẻ sơ sinh có mức độ phản ứng cao lớn lên trở thành người hướng nội, trong khi những trẻ sơ sinh có mức độ phản ứng thấp lớn lên trở thành người hướng ngoại. Những nghiên cứu như thế này cho thấy chúng ta không chọn hướng nội hay hướng ngoại; chúng được tích hợp vào DNA của chúng tôi.