Thế giới rất kỳ diệu, rộng lớn và bao la, thế giới rất hệ thống, nghiêm ngặt và quy tắc. Đáng tiếc chúng ta tuy tồn tại trong thế giới này, nhưng đa số chỉ có thể cảm nhận 1 phần nhỏ trong đó.

Những người giỏi đều có hệ thống tư duy của riêng mình, rất hoàn chỉnh chặt chẽ, phải qua vô số lần phản bác rồi kiến tạo. Nhưng người nghĩ suông cũng lại rất nhiều, ít có tính ứng dụng, trừ một số người đối với hiện thực đã đạt cảnh giới bất chấp.

Đối diện với những điều chưa biết không cần sợ hãi, cần học cách tôn trọng sự tồn tại của chúng, cho bản thân 1 cơ hội thử tìm hiểu, phân tích, tư duy và khám phá.

Loài người là vô số cá thể khác biệt, giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ, văn tự, cử chỉ, nhưng những thứ này đều có hạn chế, con người không thể vượt qua hoàn toàn sự khác biệt về cảm nhận, không thể hoàn toàn đồng cảm với nhau, không thể hoàn toàn biểu đạt các bối rối, khúc mắc, áp lực, hoang mang nên sinh ra tâm bệnh. Có thể đứng ở góc độ của người khác nhìn nhận thế giới là vô cùng đáng quý.

Nếu có 1 ngày anh nghĩ rằng tôi điên, có thể chính anh mới là kẻ điên đấy.

Hầu hết chúng ta - những con người sống trong thời đại xã hội vô cùng phát triển thường tự sống và rập khuôn bản thân trong hàng tỷ quy tắc, hàng triệu luật lệ, hàng vạn quy luật… rắc rối và nhàm chán. Trong khi đó lại có những kẻ điên khùng, nổi loạn, chống đối…lại là những người tạo nên sự khác biệt và đổi thay. Ngay lúc này nếu bạn đang bứt rứt, khó chịu và muốn điên lên đến nơi thì chào mừng bạn đến với thế giới của những kẻ điên - Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải  của tác giả Cao Minh.


Giới thiệu tác giả:

Cao Minh (sinh năm 1974 tại Bắc Kinh). Trước đó, Cao Minh có cuốn Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải (đã xuất bản ở Việt Nam), ghi chép quan sát của những người mắc bệnh tâm thần. Năm 2016, tác phẩm nằm trong bảng xếp hạng sách giấy bán chạy của Amazon.

Cao Minh được biết đến là một tác giả hết mình trên từng tác phẩm, tâm huyết thật nhiều trong nghề nghiệp và đặc biệt là có một trí tuệ “khác người”…

Cao Minh luôn tự xưng mình là người quan sát xã hội khách quan, nghe có chút tự cao nhưng những tác phẩm của ông đã cho chúng ta thấy rằng điều đó hoàn toàn xác đáng. Các tác phẩm của ông, dù thuần tâm lý như “Sổ tay nhà thôi miên”, dù hack não đến choáng ngợp như “Thiên tài bên trái kẻ điên bên phải”, hay rùng rợn kì ảo như “Thiên hồn”, cũng đều có chung một điểm: thể hiện cái tâm của người viết sách, chỉn chu từng chi tiết,mài giũa từng câu từ, và luôn bộc lộ những suy nghĩ, chiêm nghiệm của chính tác giả về cuộc đời và con người.

Tóm tắt tác phẩm:

Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải là cuốn sách dành cho những người điên rồ, những kẻ gây rối, những người chống đối, những mảnh ghép hình tròn trong những ô vuông không vừa vặn… những người nhìn mọi thứ khác biệt, không quan tâm đến quy tắc. Bạn có thể đồng ý, có thể phản đối, có thể vinh danh hay lăng mạ họ, nhưng điều duy nhất bạn không thể làm là phủ nhận sự tồn tại của họ. Đó là những người luôn tạo ra sự thay đổi trong khi hầu hết con người chỉ sống rập khuôn như một cái máy. Đa số đều nghĩ họ thật điên rồ nhưng nếu nhìn ở góc khác, ta lại thấy họ thiên tài. Bởi chỉ những người đủ điên nghĩ rằng họ có thể thay đổi thế giới mới là những người làm được điều đó. Nhiều người sẽ nói là nghe người bệnh nói để làm gì, họ không phải bị điên sao? Bị điên mới vào viện tâm thần.

Nhưng mà khi đọc quyển sách Thiên Tài Bên Trái Kẻ Điên Bên Phải, mình lại thấy họ không có điên. Có chăng chỉ là cách nghĩ của họ chỉ là khác tư duy của đại chúng mà thôi. Họ là thiểu số, khác với đa số nên họ người điên.

Để khám phá những góc nhìn mới lạ, tác giả đã lựa chọn phương pháp tiếp xúc với những bệnh nhân tâm thần. Tác giả thường dẫn dắt bệnh nhân trao đổi, chia sẻ về cách nghĩ, tư duy của họ. Đó là lý do mà cũng Thiên Tài Bên Trái Kẻ Điên Bên Phải ra đời.

Cuốn sách là tập hợp các bài phỏng vấn giữa tác giả và những bệnh nhân tâm thần. Bằng cách đặt những câu hỏi hết sức khéo léo và thông minh, tác giả cố gắng thâm nhập vào thế giới quan của những bệnh nhân tâm thần, qua đó thể nghiệm thế giới quan của họ.

Cảm nhận cá nhân:

Rốt cuộc điên là như thế nào, trong thế giới này ai mới là kẻ điên thực sự, không lẽ nói với mọi người về một điều mọi người chưa biết, chưa kiểm chứng được thì bị gọi là điên hay sao? Chúng ta làm sao có thể dùng cái đã biết để giải thích được cái chưa biết, sai lầm không thuộc về con người, sai lầm thuộc về thời đại. Mọi thứ trên đời đều chỉ là tương đối, cuộc sống là vô thường. Rất nhiều thiên tài trước kia đã từng bị người đời coi là kẻ điên, khi những gì họ đưa ra trái với nhận thức của thời đại, có người thậm chí còn bị kết án tử hình. Cô bé trong câu chuyện thực sự có điên hay không?
Có một câu nói này mình rất tâm đắc " Nhìn cuộc đời chỉ cần dùng một con mắt, con mắt còn lại dùng để soi lại chính mình". Chúng ta hãy bớt phán xét người khác, hãy tôn trọng sự khác biệt, đừng quy chụp những người khác là điên rồ, là có bệnh, biết đâu kẻ điên là chính chúng ta mà chúng ta không nhận ra.
Đối với mình, đây là một cuốn sách hay, nó cung cấp cho mình góc nhìn rất khác về các vấn đề mình còn chưa biết.

Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải” - lằn ranh mỏng manh như sợi chỉ giữa kẻ bị xa lánh và người được tôn sùng…

Tác giả Cao minh đã cho ta thấy rõ thế giới quan của bệnh nhân tâm thần bằng cách trực tiếp tiếp xúc với họ, đặt mình vào, suy nghĩ và viết ra…

“Khi bạn bước trên một con đường khác biệt với mọi người, nếu thành công, bạn là thiên tài; nếu thất bại, bạn là kẻ điên”.

Thiên tài hay kẻ điên thật ra họ đều là những con người có ý tưởng mới lạ, cái nhìn sâu sắc, tâm tư sâu xa, đặc biệt am hiểu kiến thức độc đáo về một lĩnh vực cụ thể. Thứ duy nhất khác biệt chính là một bên đã chứng minh được cho xã hội thấy và thừa nhận về thế giới quan của họ, còn bên kia vẫn là câu trả lời bỏ ngỏ u buồn…. Thiên tài hay kẻ điên, bên trái hay bên phải, đó chỉ là một lằn ranh mỏng manh mà mỗi người cần tự cảm nhận bằng chính tư duy, tình cảm của mình?

Trong quá trình tiếp xúc, tác giả đã nhận ra một điều rất thú vị rằng rất nhiều bệnh nhân tâm thần có đủ khả năng nhanh chóng tìm ra một cách để giải thích. Không cần biết đó là Quỷ, Hồ, Tiên, Quái hay Vật lý, Sinh học, tất cả họ đều rất kiên định xác nhận.

Khi đọc quyển sách này, bạn sẽ biết được đủ kiểu bệnh nhân tâm thần mang trong mình các vấn đề khác nhau. Có cái hài hước, thú vị, có cái thì làm tác giả và chính người đọc phải sững sờ đến đáng sợ. Nhiều bệnh nhân có hệ thống logic hoàn thiện đến mức tác giả phải tự hỏi mình:

Liệu người không đúng có phải là chính tác giả, những người được xem là bình thường?

Liệu họ có đúng là bệnh nhân tâm thần không? Ở vài cuộc phỏng vấn với bệnh nhân tâm thần, tác giả đặt câu hỏi để dẫn dắt câu chuyện. Nhưng cuối cùng, hóa ra người bị dẫn dắt là tác giả, kẻ đi săn bỗng chốc hóa thành con mồi.

Đọc quyển sách thiên tài bên trái. Kẻ điên bên phải mình hay tự hỏi: vậy giữa là gì?

Phải chăng ở giữa là những con người bình thường, sống cuộc đời rập khuôn như một cái máy. Khi thấy những kẻ mang ý tưởng mới lạ, nếu nhìn bên phải họ như bị tâm thần, nhưng nếu nhìn sang bên trái thì họ là một thiên tài. Dù là tâm thần hay thiên tài thì ta không thể phủ nhận rằng, họ là những người đầy bản lĩnh khi dám đập tan xiềng xích của quy tắc, đạp đổ mọi rào cản với ước mơ thay đổi thế giới.


Lật mở những trang sách, đầu tiên người đọc bị cuốn hút bởi cách nhà văn chọn đề tài. Cao Minh vốn không phải là một bác sĩ tâm lý, một nhà khoa học, hay nhà nghiên cứu thần kinh học… mà chỉ là một con người say mê đi tìm hiểu những con đường mới, muốn phá bỏ giới hạn bản thân. 

“Thế giới rất kỳ diệu, rộng lớn và bao la; thế giới rất hệ thống, nghiêm ngặt và quy tắc. Đáng tiếc chúng ta tuy tồn tại trong thế giới nhưng đa số chỉ có thể cảm nhận được một phần nhỏ trong nó. Bạn hiểu tôi nói gì không? Hiểu biết của chúng ta hạn hẹp và phiến diện một cách phổ quát”. 

Chính suy nghĩ này đã khơi lên ngọn lửa “cổ vũ tinh thần”, mở ra một ý tưởng táo bạo hơn bao giờ hết: tiếp xúc với các bệnh nhân tâm thần để biết và chiêm nghiệm nhiều hơn về thế giới quan của con người. Đó chính là mấu chốt, là cơ sở làm nên “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải” độc nhất vô nhị, khiến độc giả cũng phải xoắn não mà gạt bỏ tư duy tạm thời. Tất cả cùng tiến vào “vùng đất” của những kẻ điên

Cuốn sách không phải là những câu từ sáo rỗng hay những lời khích bác mà nó ghi lại những cuộc đối thoại giữa chính tác giả Cao Minh và đa dạng nhân vật khác nhau. Dẫn dắt câu chuyện của mình bằng những câu hỏi hóc búa và đầy khéo léo, tác giả Cao Minh đã mang đến cho chúng ta một góc nhìn mới về thế giới quan của những thiên tài, những kẻ mất trí điên loạn với những kiến thức sinh học, lịch sử, văn hóa,vật lý lượng tử…mở ra cho con người một cánh cửa mới vào thế giới nội tâm.

“Vậy mới chứng minh đây là vấn đề bản chất con người, vốn dĩ đã ở trong tim rồi, đời đời tương truyền, vĩnh viễn như vậy! Đưa hai đứa bé sơ sinh một bình sữa, anh nghĩ chúng sẽ nhường nhau? Vớ vẩn! Loài người là động vật đấu tranh, đấu tranh với tự nhiên, đấu tranh với sinh vật, sau đó đấu tranh với chính con người, anh có thể cho tôi biết liệu ngày nào trên thế giới không có chiến tranh? Chỉ có trong Nghìn lẻ một đêm thôi đúng không? Trừ phi là lúc trước khi con người xuất hiện! Tôi ấu trĩ? Anh thật buồn cười! Tôi tin vào ác ma, vậy thì sao chứ? Tự nguyện sa ngã có làm sao? Sự tồn tại của tôi chính là để chứng minh sự tồn tại của ánh sáng, tôi không tồn tại sẽ không có so sánh, không có ánh sáng. Sự cao thượng của con người cũng vĩnh viễn không được kích thích ra ngoài, sẽ chỉ có tự ti, bẩn thỉu, hạ lưu! Có người tình nguyện lựa chọn Chúa, có người tình nguyện lựa chọn ác ma! Nếu trên thế giới này chỉ có ác ma, vậy sẽ không có ác ma nữa, cũng cùng một đạo lý như vậy, nếu trên thế giới này chỉ có Chúa thì cũng sẽ không có Chúa nữa. Ý nghĩa tồn tại của tôi chính là như vậy!”
“Các người đều là Chúa được rồi, tôi cam tâm tình nguyện làm ác ma, dù tất cả các người đều chọn ánh sáng, để chứng thực ánh sáng của các người, tôi sẽ là Quỷ Satan cuối cùng. Đây! Chính là sự tồn tại của tôi!”
-Satan cuối cùng-

Cái đuôi của linh hồn - Đây là câu chuyện kể về việc gặp gỡ của tác giả với một bệnh nhân nhỏ tuổi. Cô bé phải vào viện vì cô bé đi kể với khắp mọi người rằng con người có linh hồn và linh hồn có đuôi. Cô bé giải thích mọi sinh vật đều được linh hồn lấp đầy, nếu không có linh hồn thì tất cả chỉ là cái vỏ rỗng. Sở dĩ nhiều người nhìn thấy ma quỷ vì đó là do linh hồn trong người họ bị lộ đuôi, điều này thu hút các linh hồn khác. Nhiều người đã tin, nhưng nhiều người thì không, trong số những người không tin có mẹ và thầy giáo của cô bé, họ bắt cô bé đi kiểm tra, cô bé cố gắng thuyết phục bác sĩ linh hồn là có thật và kết quả là họ cho cô bé vào viện thần kinh. 

Sau cuộc nói chuyện với tác giả, hơn 2 tháng sau cô bé được ra viện, tác giả chỉ nói với cô bé, nếu thực sự muốn ra viện chỉ cần làm giống như các linh hồn, quấn đuôi lại và chui vào trong vỏ rỗng để làm người. ” Muốn người ta không coi mình là bệnh nhân tâm thần, nhất định phải giấu kỹ một vài suy nghĩ, không được tùy tiện nói cho người khác biết, như vậy mình sẽ an toàn.”

Rốt cuộc điên là như thế nào, trong thế giới này ai mới là kẻ điên thực sự, không lẽ nói với mọi người về một điều mọi người chưa biết, chưa kiểm chứng được thì bị gọi là điên hay sao? Chúng ta làm sao có thể dùng cái đã biết để giải thích được cái chưa biết, sai lầm không thuộc về con người, sai lầm thuộc về thời đại. Mọi thứ trên đời đều chỉ là tương đối, cuộc sống là vô thường. Rất nhiều thiên tài trước kia đã từng bị người đời coi là kẻ điên, khi những gì họ đưa ra trái với nhận thức của thời đại, có người thậm chí còn bị kết án tử hình. Cô bé trong câu chuyện thực sự có điên hay không?

Có một câu nói này mình rất tâm đắc ” Nhìn cuộc đời chỉ cần dùng một con mắt, con mắt còn lại dùng để soi lại chính mình”. Chúng ta hãy bớt phán xét người khác, hãy tôn trọng sự khác biệt, đừng quy chụp những người khác là điên rồ, là có bệnh, biết đâu kẻ điên là chính chúng ta mà chúng ta không nhận ra.

Thiên Tài bên trái Kẻ Điên bên phải vậy ở giữa là gì?

Cũng có thể là những con người bình thường sống cuộc đời rập khuôn như một cái máy, như những kẻ vô tri. Khi thấy những kẻ mang ý tưởng kì quái hay có tư duy không bình thường nếu nhìn bên phải họ là người tâm thần. Nhưng nếu thay đổi góc nhìn hướng mặt sang phía bên trái của họ thì họ lại là những thiên tài -những người được tôn sùng những, người được xem là thần thánh. Dù là bệnh nhân tâm thần hay Thiên Tài đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể phủ nhận rằng họ đều là những kẻ đầy bản lĩnh khi dám phá vỡ bao quy tắc rắc rối, hàng vạn khuôn khổ cứng nhắc, đứng lên và đạp đổ mọi rào cản để với tới mơ ước thay đổi thế giới xung quanh mình. 

Đọc cuốn sách “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải” bạn sẽ có cái nhìn khác với thế giới của những con người này. Nó không chỉ bất bình thường đơn giản, mà nó bất thường đến lạ lùng nhưng lại khoa học đến mức khó hiểu. Đơn giản vì thế giới này không thuộc về họ, họ có lẽ nằm trong một thế giới rất khác với chúng ta.

Tôi thì nghĩ rằng họ là những còn người cô đơn. Dù là thiên tài hay là kẻ điên thật sự, thì đọc những dòng tâm sự của họ cũng đủ cho thấy họ quá cô đơn trong chính thế giới hiện tại và trong cả thế giới quan của họ. Không ai hiểu được, bởi những kiến thức mà họ cung cấp không ai đạt được trình độ như thế để hiểu. Có lẽ chúng ta chỉ nên đọc cuốn sách này dưới góc độ của một người thường với cái nhìn đa chiều:

  • Thế giới này còn quá nhiều ẩn số và những gì bạn biết chỉ là một phần rất nhỏ trong tỉ phần còn lại;
  • Đừng vội phê phán chê bai, hay ruồng bỏ ai. Hãy quan sát họ trước;
  • Nếu muốn làm thiên tài, hãy chấp nhận thế giới của bạn sẽ chống lại bạn, thậm chí ruồng bỏ bạn. Hãy hiểu cô đơn là chuyện rất bình thường;
  • Đồng cảm với những người bất thường bởi vì họ không có lỗi, họ chỉ đang ở nhầm thế giới mà thôi;
  • Đừng cố gắng nuốt trôi những con chữ trong cuốn sách này khi bạn không nạp thêm kiến thức. Nó sẽ chỉ dẫn bạn đi từ mơ hồ này đến khó hiểu khác mà thôi.

Cuốn sách này sẽ không còn khó hiểu hay khó tiếp nhận nếu bạn đọc nó bằng cái đầu tỉnh táo, nhẹ nhàng. Ý tôi là như trong tư thế thiền định vậy, để đầu óc được giải phóng thì sẽ thấy nó nhẹ nhàng thôi.

Lời kết:

Cuốn sách Thiên tài bên trái kẻ điên bên phải phù hợp với những bạn trẻ thích chiêm nghiệm về thế giới thích tìm hiểu về thế giới nội tâm sâu sắc bên trong con người mang tư duy cởi mở mở sáng tạo luôn đón nhận cái mới không ngại vượt ra rào cản của bản thân và cuộc sống xung quanh.

Hãy một lần đọc tác phẩm để thấy rằng tư duy của mỗi người là khác nhau, song không phải ai cũng dám phá vỡ những quy tắc, những bó buộc của xã hội. Hãy 1 lần thử vượt qua những rào cản ấy để đến với những thứ mới mẻ hơn mà người khác không thể với tới, dù sao quy tắc sinh ra cũng là để phá vỡ mà thôi…


Tóm tắt bởi: Lô Thanh Trúc - Bookademy 

Hình ảnh: Đình Thành

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


Xem thêm

Mỗi người có một thú vui tao nhã khác nhau.

Có người đọc sách, có người du lịch, có người chạy bộ, có người gái trai, ăn uống nhậu nhẹt.

Cao Minh có thú vui tao nhã là thích nghe kể chuyện.

Cơ mà hắn không thích những câu chuyện "bình thường" của những người "bình thường".

Thế là hắn đến nơi dành cho người không bình thường, lắng nghe những câu chuyện của những con người được cho là mắc bệnh ở đó.

Đó cũng là nguồn nguyên liệu thô cho cuốn sách "Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải".

Dĩ nhiên là được lưu lại trong sách không phải là những kẻ điên thông thường, trong nhiều năm Cao Minh đã gặp quá nhiều bệnh nhân, những câu chuyện bình thường, không kết cấu, không ấn tượng thì chắc chắn là không có trong sách.

Kẻ điên trong sách, tư duy logic rành mạch, trí tuệ phần lớn đều cao hơn trung bình, thế giới quan lệch lạc so với "thông thường", nhưng niềm tin mạnh mẽ, cộng với sự thông minh và lý luận vững chắc của họ có thể làm lay động những điều "thông thường" mà chúng ta vẫn tin tưởng.

"Tất cả những người rất giỏi đều có hệ thống tư duy của riêng mình, rất hoàn chỉnh và chặt chẽ. Bạn biết không, có được hệ thống tư duy như vậy không hề đơn giản mà phải thông qua rất nhiều lần tư duy nghiêm ngặt và vô số lần phản bác rồi kiến tạo. Vẫn chưa hết, nguyên nhân chủ yếu khiến người giỏi rất ít, người nghĩ suông rất nhiều là ở tính ứng dụng. Không biết ứng dụng cũng giống một người nắm chìa khoá trong tay nhưng không biết sử dụng. Đây thực sự là một việc đáng tiếc."

"Đối với những điều chưa biết, tôi không ủng hộ việc dễ dàng dùng những điều đã biết để phủ định điều chưa biết, hay lập tức phủ định dù chưa thật sự suy nghĩ thấu đáo. Rập khuôn và thô lỗ cũng rất tồi tệ. Đối diện với những điều chưa biết không cần sợ hãi, phải học cách tôn trọng sự tồn tại của chúng. Đó cũng là sự tôn trọng đối với sự tồn tại của bản thân. Cho bản thân một cơ hội thử tìm hiểu, phân tích, như vậy mới có khả năng tư duy và khám phá"

Góc nhìn của họ cực kỳ thú vị, và luôn làm người đọc phải suy ngẫm. Đọc để thấy ranh giới giữa thiên tài và kẻ điên, giữa tâm thần và bình thường nó chỉ mỏng manh như tờ giấy. Và đừng cố bước qua.

“Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải” là một cuốn sách gồm nhiều mẩu chuyện ngắn dạng hội thoại của tác giả Cao Minh và các bệnh nhân tâm thần. Họ có thật là những bệnh nhân tâm thần sao? - mình đã tự hỏi bản thân vậy. 

Lượng kiến thức họ có, những lập luận, những góc nhìn hoàn toàn mới. Đúng, rất mới đấy. Chính bởi vì mới nên đôi khi bị gắn cho một cái mác "bệnh nhân". “Bởi thế giới của chúng ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để dung nạp những sự việc kỳ quái hiếm thấy như vậy”.

Đây là một cuốn sách khó đọc với mình (ở thời điểm đầu), vì trong cuốn sách này chứa một lượng khá lớn kiến thức mà mình chưa từng tiếp cận Nhưng, mình vẫn đọc từng câu từng chữ không sót câu từ nào. Mình phải công nhận một điều rằng, cách tác giả viết, dẫn dắt từng câu chuyện rất cuốn hút. Chắc do từ “kinh nghiệm” tiếp xúc với nhiều bệnh nhân “tâm thần” mà ông biết cách làm thế nào để đi sâu vào tâm trí, đi sâu vào thế giới quan của một người để biết được cái mình muốn biết, để thỏa mãn tính hiếu kì, sự tò mò của mình.

Mỗi câu chuyện đều thu hút mình đến lạ. Trong quá trình đọc, mình tự nhủ "hãy là cái bình rỗng" để tiếp nhận một quan điểm mới, một góc nhìn mới. Liệu có phải vì lý do đó không mà đến khi gấp lại sách, câu chuyện của từng nhân vật vẫn in sâu một cách "ám ảnh" trong tâm trí mình. Nhưng, dù gì đi nữa thì: nhất định không được quá để tâm đến những lời bệnh nhân nói, đừng suy nghĩ quá sâu về thế giới quan họ nói với anh, nếu không anh sớm muộn cũng sẽ phát điên.

"Tôi muốn kể cậu nghe một câu chuyện: Có một người mù bẩm sinh rất muốn biết mặt trời là gì. Có người nói với anh ta: anh đang đứng dưới mặt trời đó, có cảm thấy nóng không? Đó chính là mặt trời. Người mù hiểu: thì ra mặt trời rất nóng. 

Có một đêm người mù đi qua lò lửa, cảm thấy rất nóng, liền hỏi người xung quanh: nóng quá, là mặt trời sao? Người ta bảo anh ta: đây không phải mặt trời, mặt trời hình tròn cơ . Người mù hiểu: thì ra vừa tròn vừa nóng mới là mặt trời. Người ta giải thích cho anh ta: mặt trời không thể sờ được, mặt trời ở trên bầu trời, buổi sáng có màu đỏ, buổi trưa màu trắng, buổi tối màu đỏ. Mặt trời có thể phát sáng, vì vậy anh cảm thấy mặt trời nóng.Người mù liền hỏi: bầu trời ở đâu? Màu đỏ là gì? màu vàng là gì? Phát sáng là gì? Không ai có thể nói rõ được. Thế là người mù liền nói: các người đều lừa tôi, không hề có mặt trời".

Đây là một mẩu truyện mà mình thấy rất ấn tượng trong "Thiên tài bên trái kẻ điên bên phải". Và từ câu chuyện này chúng ta có thể rút ra bài học: chúng ta thường dễ dàng phán xét, bắt buộc người khác phải làm thế này, phải làm thế kia mới là đúng, là chuẩn mực. Những người đi ngược với quan điểm của chúng ta đều sai, đều không đáng để lắng nghe mà quên mất rằng, điều đúng trong mắt ta chưa chắc đã đúng với người khác.

Đây không phải là tiểu thuyết kinh dị hay trinh thám, cũng không phải là một cuốn sách về tâm lý, đây là một cuốn sách về những kẻ điên!

Đúng vậy, cuốn sách là những lần phỏng vấn của tác giả với các bệnh nhân tâm thần - những người được chẩn đoán là mắc bệnh hoang tưởng, rối loạn nhân cách, tâm thần phân liệt,… Tác giả không phải là một bác sĩ thần kinh hay nhà nghiên cứ khoa học, vì vậy, ông không phân tích các triệu chứng bệnh hay tìm cách chữa khỏi bệnh cho họ. Cao Minh chỉ là một nhà báo với mong muốn trò chuyện với người bệnh, lắng nghe những câu chuyện của họ, khéo léo đặt những câu hỏi để thâm nhập vào thế giới nội tâm của những người bệnh.

Và cuốn sách hấp dẫn cũng chính bởi những quan điểm về thế giới của các bệnh nhân tâm thần, những kẻ bị cho là dị biệt và không bình thường. Họ đưa ra những giả thuyết rất quái dị, chống lại thế giới, khác biệt hoàn toàn với những gì chúng ta được biết. Một anh chàng luôn suy nghĩ về việc tự sát vì cho rằng cái chết không phải kết thúc mà là điểm khởi đầu cho một giai đoạn mới. Một ông lão khẳng định mình từng tới không gian bốn chiều không tồn tại thời gian. Đừng vội nghĩ họ điên rồ, hãy lắng nghe những lập luận của họ sau đó, rất có thể, chính bạn sẽ tin vào những giả thuyết đó. Và đến một lúc, bạn sẽ hoài nghi và đặt ra câu hỏi “Liệu những người này có thực sự bị điên?”.

Một chút điên, một chút tài

Hài hòa lẫn lộn, pha trộn với nhau...

Đây chính xác là những gì miêu tả cuốn sách “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải” của tác giả Cao Minh. Ở cuốn sách này, Cao Minh đã làm chúng ta nhận ra rõ một điều: thế giới này rộng lớn vô cùng, nó có hệ thống, nghiêm ngặt và quy tắc. Con người chúng ta chỉ là một thứ gì đó nhỏ xíu trong khoảng không vô tận này, và những gì chúng ta cảm nhận được chỉ là cách nhìn phiến diện và không thực tế.

Chúng ta có những suy nghĩ, có vô vàn vấn đề và mâu thuẫn khác nhau và chúng ta không thể che giấu đi cảm xúc mà phải truyền đạt nó qua ngôn ngữ, dù rất cố gắng nhưng cũng chẳng thể đồng cảm “hoàn toàn” với nhau được. Chính vì thế mới xuất hiện một cụm từ chỉ một căn bệnh: “bệnh tâm thần”.

Căn bệnh này xảy ra với những người không có khả năng biểu đạt các áp lực, bối rối, hoang mang, khúc mắc... vậy nên mới sinh ra tâm bệnh. Tâm bệnh luôn là một điều gì đó kì lạ, mang hơi hướng tâm linh và khó lòng có thể giải quyết bằng thuốc uống như các bệnh ốm vặt thông thường, nó cần có thời gian để đi vào thế giới của người bệnh, cần có không gian để thấu hiểu và đôi khi còn phải hào mình chung suy nghĩ với họ. Điều này cần tới rất nhiều sự can đảm và sự tỉnh táo cần thiết, bởi lẽ nếu tinh thần bạn không đủ vững vàng, bạn rất dễ bị kéo vào trong những suy nghĩ không được giống như người bình thường và bạn có thể sẽ trở thành nạn nhân của căn bệnh này.

Một cuốn sách rất dễ đọc và thú vị được tổ chức bởi những câu chuyện nhỏ (2-3 trang) dựa trên các nhân vật có thật và nó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Thế giới quan của những người "mất trí" đôi khi thực sự có đầu óc và tân tiến. Các chủ đề về vật lý, vũ trụ, nền văn minh Marya, người ngoài hành tinh - rất nhiều điều chưa biết, và chúng ta cần nhìn chúng không phải với sự khinh miệt hay sợ hãi, mà với một tâm hồn cởi mở. Không có gì là chắc chắn đúng hay sai. Chúng ta cần học cách thoải mái hơn với những điều chưa biết thay vì loại trừ chúng khỏi xã hội "bình thường" của chúng ta. Có thể tất cả chúng ta ở một mức độ nào đó là một kẻ mất trí và cũng là một thiên tài trong lĩnh vực của chúng ta. Giống như tác giả đã nói, mỗi người trong số những kẻ mất trí đều có hiểu biết rất sâu sắc và nền tảng niềm tin vững chắc giúp họ xây dựng nên một thế giới khó chiến đấu và đánh bại. Thế giới của họ được đức tin ủng hộ và bảo vệ mạnh mẽ đến nỗi đôi khi nó nghe có vẻ thuyết phục. Cuốn sách này khuyến khích tôi không ngừng suy nghĩ, tìm tòi, phản biện một cách độc lập, hình thành thế giới quan của riêng mình với kiến ​​thức vững chắc và sự nghiên cứu chuyên sâu, để tôi không dễ bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh và như anh ấy nói, đó là cách duy nhất để tôn trọng sự tồn tại của chính tôi

Sao mà dám nghe người điên kể chuyện chứ nhỉ, họ đâu có bình thường. Đúng, trong sách chỉ toàn cuộc hội thoại của những người điên thôi, nó cũng không có mục lục nữa.
Vâng, vậy là bạn đã dùng cái tầm nhìn hạn hẹp của mình mà đánh giá? Chỉ sợ mình không hiểu họ kịp, quy chụp họ "điên" cho nhanh.

Con người có thể bay, người có thể gọi điện nói chuyện với nhau cho dù cách 3000 cây số, bức ảnh có thể mã hoá, đến cả tim còn có thể thay. Những điều như trên mà nói vào 1500 năm trước, chắc là quá điên đi.
Vậy đó, suy nghĩ hay tưởng tượng không có giới hạn, tinh thần cũng thế. Chỉ có vật chất và kinh nghiệm bản thân thì lại có hạn thôi, vậy mà cứ lấy cái hiện tại đánh giá điều mình không hiểu, rồi cho người khác là điên.

Ai ưng hack não, hãy lựa cuốn này nhé, hãy đọc với tâm không phân biệt kèm bao dung và chịu suy ngẫm chút nhé, nói trước là sách khó nhai đó. Đừng quá tin sách, sẽ bị kẹt đó, khuyên lần nữa là nhân sinh quan mình chắc chắn thì hãy đọc.
Mấy ai hay có suy nghĩ quá đỗi đặc biệt, nói ra bị dị nghị ấy, có lẽ sẽ cảm được cuốn sách này khá tốt đó.

Cá nhân em thấy có nhiều điều phải nói là không thể nói khác sách được, dùng kinh nghiệm về đạo học thì sách nói cũng rất hợp lý.
À không có ý nghĩa hoá người điên đâu, họ mà cầm dao dí mình thì chạy cho nhanh nhé

Một lời cuối cùng cũng như lời em muốn gửi gắm sau khi đọc sách:
Kinh nghiệm thì có hạn, thế giới thì vô hạn, đừng nhanh nhảu phán xét thế giới và người khác, có những điều mình không biết là mình không biết đâu.