Tác phẩm Chuyện con ốc sên muốn biết tại sao nó chậm chạp của tác giả Luis Sepúlveda là một tác phẩm dành cho mọi lứa tuổi. Tác phẩm đã miêu tả một không gian thiên nhiên sống động của các loài động, song song với đó là câu chuyện thú vị với nhiều ý nghĩa. Một hành trình dài của chú ốc sên bé nhỏ được khắc họa một cách sinh động và đầy lý thú, hứa hẹn sẽ đem đến nhiều cảm xúc cho bạn đọc.


  1. Tác giả Luis Sepúlveda

        Luis Sepúlveda Calfucura là một nhà văn, nhà báo, đạo diễn, nhà cách mạng nổi tiếng là ở Chile. Ông sinh năm 1949 và mất năm 2020, là tác giả của những tập thơ và truyện ngắn nổi tiếng. Tác phẩm Lão già mê đọc truyện tình là cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông, tác phẩm này đã đưa tên tuổi của ông đến gần hơn với bạn đọc trên toàn thế giới. Ông đã giành được nhiều giành thưởng nghệ thuật về thơ như giải văn học Casa de las Americas, giải Phim ngắn của Đài Truyền hình Tây Ban Nha, giải Phát thanh - Sân khấu quốc tế của Đài Tiếng nói Tây Ban Nha,...

  1. Tóm tắt nội dung sách

          Câu chuyện được lấy cảm hứng từ câu hỏi của cháu trai Daniel của tác giả: tại sao ốc sên lại chậm chạp đến vậy? Cuộc hành trình của chú ốc sên trong tác phẩm được bắt đầu trên một cánh đồng bồ công anh. Cánh đồng bồ công anh này được mấy cụ sên trong làng đặt là “Xứ sở Bồ Công Anh”. Bọn ốc sên cùng sống dưới tán cây ô rô, để trốn những ánh mắt của lũ chim. Chúng gọi nhau là sên, và chấp nhận sự chậm chạp và lặng lẽ của bản thân. Trong số những chú ốc sên ấy có một con sên dù chấp nhận cuộc sống chậm chạp nhưng vẫn muốn tìm hiểu nguyên nhân của sự chậm chạp ấy. Không những vậy nó còn thắc mắc vì sao các con trong đàn không có tên. Một điều đáng buồn đó là chẳng ai quan tâm đến những suy nghĩ của chú sên này. Nên nó đã leo lên ngọn cây để hỏi bác cú và nhận được câu trả lời rằng sên chậm vì nó phải vác nặng,vì nó bé nhỏ nên khối nặng ấy khiến nó chậm chạp. Khi sên hỏi bác cú chậm chạp có ích gì cho nó thì bác cú bảo rằng điều này nó nên tự tìm hiểu. Một buổi tối khi đàn ốc sên đang dùng bữa con ốc sên muốn biết tại sao nó chậm chạp vẫn thì thầm về những sự việc đã diễn ra trong ngày và vẫn thắc mắc vì sao chúng chậm chạp và chẳng có tên họ gì cả. Những cụ sên già trong làng xem đó là những câu hỏi ngớ ngẩn, và lí giải rằng chỉ có con người mới có khả năng gọi tên cho sự vật, sinh vật. Con sên muốn biết tại sao nó chậm chạp rất buồn và tổn thương vì những lời nói đó. Chẳng những vậy đàn sên còn đuổi nó đi, và cuối cùng nó phải chấp nhận việc ra đi trước những lời chỉ trích của những con sên còn lại trong đàn.


             Con sên muốn biết tại sao nó chậm chạp đã rời bỏ đàn của mình, nó đi mãi đi mãi đến khi trời tối, và nó quyết định tìm một nơi an toàn để nghỉ lại qua đêm. Nó đã tìm thấy một bề mặt nhẵn nhụi để bám vào, rồi nép mình trong vỏ ốc để nghỉ ngơi. Cứ ngỡ rằng bản thân đang nằm trên một tảng đá thì nó nghe thấy tiếng nói uể oải hỏi rằng ai đang nằm trên lưng ta thế. Ốc sên giật mình và hỏi rằng đây không phải một tảng đá sao. Nó bảo rằng nó là một con sên và xin phép được ngủ lại một đêm. Tảng đá ấy chấp thuận, rồi đồng ý cho sên ngủ lại.  Khi tỉnh lại, sên nhận ra mình đã nằm trên một sinh vật có chiếc mai cứng trên lưng, dưới chiếc mai ấy là bốn cái chân to khoẻ cùng một chiếc cổ đầy những nếp nhăn. Đó là một con rùa, ốc sên ngỡ ngàng khi nhìn thấy con rùa ấy, vì đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một loài vật to lớn đến vậy. Chú rùa này tiết lộ với sên rằng vì nó có họ hàng với loài rùa trên đảo Galapagos, sống rất thọ nên mới có thân hình to lớn như vậy. Rùa kể với sên, nó là một chú rùa bị lãng quên.Trước kia, rùa được sống trong một ngôi nhà hạnh phúc với đầy đủ thức ăn ngon, và được con người chăm sóc chu đáo. Nhưng khi những người từng chăm sóc nó tận tình lớn lên và trưởng thành thì họ lại xem sự tồn tại của nó là phiền phức, và bỏ nó ngoài đồng cỏ. Giờ đây, rùa cứ đi đi mãi nó muốn đi đến một nơi được gọi một cái tên xót xa là chốn vô định. Ốc sên kể cho rùa nghe câu chuyện bản thân đã trải qua và được rùa đặt cho một cái tên là Dũng Khí. Trên đường đi cùng rùa Dũng Khí đã nhìn thấy con người đang dùng những chiếc máy to lớn để phủ một lớp gì đó dày và đen đến gần phía đồng cỏ. Ốc sên nhanh chóng quay về xứ sở bồ công anh để dẫn những người bạn đồng loại của mình rời khỏi nơi đó trước khi bị những chiếc máy to lớn của loài người đè bẹp. Và cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của chim cú đàn ốc sên đã đến được một xứ sở bồ công anh mới.


  1. Cảm nhận cá nhân

         Tác giả đã gửi gắm đến mỗi người chúng ta một câu chuyện về sự nhiệt thành, sống hết mình. Câu chuyện cũng là lời kêu gọi mỗi chúng ta cần dũng cảm trên con đường tìm kiếm ước mơ của bản thân, vượt qua những định kiến để thực hiện ước mơ đó. Ngoài ra, chú ốc sên ấy là một người sống vị tha và không ích kỉ. Đây là một câu chuyện ấm áp nhẹ nhàng nhưng lại mang đến cho ta biết bao điều thú vị.

Tóm tắt bởi: Bảo Ngọc - Bookademy

   Hình ảnh: Yến Phương


--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


Xem thêm


Luis Sepúlveda Calfucura (1949-2020) là một nhà văn, nhà báo, đạo diễn và nhà cách mạng lỗi lạc người Chile. Ông được biết đến với những tác phẩm thơ ca và truyện ngắn đầy chất xúc cảm, đồng thời là một biểu tượng đấu tranh cho tự do và công lý. Sinh ra tại Ovalle, Chile, Sepúlveda sớm bộc lộ niềm đam mê với văn chương và nghệ thuật. Ông theo học ngành Nghệ thuật Sân khấu tại Đại học Quốc gia Chile, nơi ông tham gia vào các hoạt động chính trị chống lại chế độ độc tài quân sự của Augusto Pinochet. Hoạt động này khiến ông bị bắt giam và tra tấn, buộc phải lưu vong sang châu  u trong nhiều năm. Cuộc sống lưu vong không làm phai nhạt ngọn lửa sáng tạo của Sepúlveda. Ông tiếp tục viết lách và xuất bản các tác phẩm, sử dụng ngòi bút của mình để đấu tranh cho những giá trị nhân văn và lên án bất công. Tác phẩm đầu tay của Sepúlveda, "Lão già mê đọc truyện tình" (1988), đã gặt hái thành công vang dội và đưa tên tuổi ông đến với công chúng toàn cầu. Cuốn tiểu thuyết này kể về câu chuyện của một người đàn ông già sống ở một thị trấn ven biển hẻo lánh, người duy trì niềm hy vọng và tình yêu thương bằng cách đọc những câu chuyện tình cho những người xung quanh. Sepúlveda tiếp tục cho ra đời nhiều tác phẩm nổi tiếng khác như "Chuyện con mèo dạy hải âu bay" (1991), "Patagonia Express" (1995), "The World at the End of the World" (1996),... Những tác phẩm của ông thường đề cập đến những chủ đề như thiên nhiên, tình yêu, tình bạn, và cuộc đấu tranh cho tự do. Sepúlveda đã được trao tặng nhiều giải thưởng danh giá cho những đóng góp của mình cho nền văn học, bao gồm giải Casa de las Americas, giải Premio Primavera, và giải Grinzane Cavour. Ngoài sự nghiệp văn chương, Sepúlveda còn là một nhà hoạt động tích cực cho các vấn đề môi trường và nhân quyền. Ông đã tham gia vào nhiều chiến dịch bảo vệ môi trường và đấu tranh chống lại bất công xã hội. Luis Sepúlveda qua đời vào năm 2020, để lại di sản là một nhà văn tài ba và một nhà cách mạng dũng cảm. Ông đã truyền cảm hứng cho hàng triệu người trên thế giới bằng những tác phẩm và hành động của mình.

Cảm hứng cho câu chuyện bắt nguồn từ câu hỏi của cậu bé Daniel - cháu trai tác giả - về lý do ốc sên di chuyển chậm chạp. Hành trình của chú ốc sên trong tác phẩm mở đầu tại cánh đồng bồ công anh, được những con ốc sên trong làng gọi là "Xứ sở Bồ Công Anh". Chúng sinh sống dưới tán cây ô rô để trốn tránh chim chóc, tự gọi nhau là "sên" và chấp nhận bản tính chậm rãi, lặng lẽ của mình. Giữa bầy ốc sên ấy, có một chú sên tuy chấp nhận cuộc sống bình dị nhưng luôn trăn trở tìm hiểu nguyên nhân cho sự chậm chạp của bản thân. Nó còn thắc mắc vì sao trong đàn không ai có tên riêng. Tuy nhiên, những suy tư của chú sên không nhận được sự quan tâm của các con ốc sên khác. Quyết tâm giải đáp thắc mắc, chú sên leo lên ngọn cây và hỏi bác cú. Bác cú giải thích rằng ốc sên di chuyển chậm chạp vì phải mang theo "vỏ nhà" nặng nề, và kích thước nhỏ bé khiến khối lượng đó càng trở nên cồng kềnh. Khi chú sên hỏi về ý nghĩa của sự chậm chạp, bác cú chỉ gợi ý rằng nó nên tự tìm câu trả lời cho mình. Vào một buổi tối khi cả đàn ốc sên đang quây quần bên mâm cơm, chú sên hiếu kỳ vẫn thì thầm về những điều mình đã học hỏi trong ngày, và tiếp tục đặt câu hỏi về lý do ốc sên di chuyển chậm chạp và không có tên riêng. Những con ốc sên già trong làng cho rằng đó là những câu hỏi ngớ ngẩn, chỉ con người mới có khả năng đặt tên cho mọi thứ. Chú sên buồn bã và tổn thương trước những lời nói đó, càng thêm quyết tâm tìm kiếm câu trả lời. Cuối cùng, nó bị cả đàn ốc sên đuổi đi và buộc phải chấp nhận sự cô đơn trước những lời chỉ trích của đồng loại. Chú Ốc sên Dũng Khí với lòng ham học hỏi và khao khát khám phá đã rời bỏ đàn để tìm kiếm câu trả lời cho sự chậm chạp của bản thân. Sau một ngày dài di chuyển, nó tìm được nơi trú ẩn an toàn cho đêm tối. Nơi đây là lưng của một sinh vật khổng lồ, mà Dũng Khí nhầm tưởng là tảng đá. Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Dũng Khí vô cùng ngỡ ngàng khi nhận ra mình đang nằm trên lưng của một chú Rùa già to lớn. 

Chú Rùa già giới thiệu mình là Lão Lạc, một con rùa bị lãng quên bởi con người. Lão Lạc từng được sống trong một ngôi nhà hạnh phúc, nhưng khi những người chủ cũ trưởng thành, họ đã bỏ rơi Lão Lạc ngoài đồng cỏ. Giờ đây, Lão Lạc chỉ biết lang thang vô định, mong tìm kiếm một nơi mới để sinh sống. Dũng Khí chia sẻ với Lão Lạc về hành trình của mình và được Lão Lạc đặt cho cái tên đầy ý nghĩa - Dũng Khí. Cùng nhau, họ tiếp tục cuộc hành trình khám phá thế giới. Trên đường đi, Dũng Khí phát hiện ra những chiếc máy to lớn của con người đang ủi một lớp vật liệu đen kịt đến gần khu vực đồng cỏ. Nhận ra nguy hiểm, Dũng Khí nhanh chóng quay về Xứ sở Bồ Công Anh để cảnh báo cho đồng loại của mình. Nhờ sự giúp đỡ của Dũng Khí và bầy chim Cú, đàn ốc sên đã di chuyển đến một Xứ sở Bồ Công Anh mới, an toàn và tràn đầy thức ăn. Kết thúc câu chuyện, chú Ốc sên Dũng Khí đã không chỉ tìm được câu trả lời cho sự chậm chạp của bản thân mà còn trở thành anh hùng cứu nguy cho cả đàn. Cùng với Lão Lạc, Dũng Khí tiếp tục hành trình khám phá thế giới rộng lớn, mang theo lòng dũng cảm và tinh thần lạc quan, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.

Qua câu chuyện về chú ốc sên nhỏ bé nhưng đầy nghị lực, tác giả đã truyền tải đến người đọc thông điệp sâu sắc về lòng nhiệt huyết và sự kiên trì trong việc theo đuổi ước mơ. Chú ốc sên tượng trưng cho những cá nhân dám đương đầu với thử thách, vượt qua mọi rào cản để đạt được mục tiêu của mình. Bên cạnh đó, câu chuyện còn ca ngợi đức tính vị tha, sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không màng đến lợi ích bản thân. Qua đó, tác giả muốn nhắn nhủ mỗi chúng ta hãy sống hết mình với đam mê, dũng cảm theo đuổi ước mơ và luôn giữ cho mình một trái tim nhân hậu, biết yêu thương và chia sẻ. Chuyện con ốc sên muốn biết tại sao nó chậm chạp là một câu chuyện dành cho mọi lứa tuổi, mang đến cho người đọc không chỉ những giây phút thư giãn mà còn là những bài học ý nghĩa về lòng dũng cảm, sự kiên trì và tinh thần lạc quan. Tác phẩm đưa ta đến với khu rừng già đầy bí ẩn, nơi sinh sống của chú Ốc Sên nhỏ bé mang tên Dũng Khí. Khác với những đồng loại cam chịu số phận, Dũng Khí luôn trăn trở về sự chậm chạp của bản thân và khao khát khám phá thế giới bên ngoài. Bắt đầu hành trình đầy gian nan, Dũng Khí đã gặp gỡ nhiều loài vật khác nhau, từ những chú kiến fleißig đến bầy chim kiêu hãnh, mỗi loài đều mang đến cho Dũng Khí những bài học quý giá. Dù đối mặt với vô số thử thách và hiểm nguy, Dũng Khí vẫn không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình. Câu chuyện được miêu tả một cách sinh động và đầy lý thú, dẫn dắt người đọc qua những cung bậc cảm xúc khác nhau. Dũng Khí không chỉ là một chú Ốc Sên nhỏ bé mà còn là biểu tượng cho lòng dũng cảm và tinh thần lạc quan, dám đương đầu với thử thách để theo đuổi ước mơ. Chuyện con ốc sên muốn biết tại sao nó chậm chạp là một món quà ý nghĩa dành cho những ai đang tìm kiếm niềm tin và hy vọng vào cuộc sống. Hãy cùng Dũng Khí bước vào hành trình phiêu lưu đầy thú vị để khám phá những điều kỳ diệu của thế giới và khơi dậy lòng dũng cảm trong mỗi con người.

0 điểm

Chiến thắng vĩ đại nhất trong cuộc đời mỗi người chính là chiến thắng chính mình. Như đã nói, cuộc đời vốn dĩ là không có thắng và thua, chiến thắng chính bản thân mình là một cách nói khác của sự trưởng thành. Có lẽ ở độ tuổi nào đi chăng nữa, người ta cũng đều phải trưởng thành từng ngày, vượt lên bản thân ngày hôm qua, bỏ xuống những ấu trĩ, cố chấp, có khi là bỏ cả những hồi ức và bi thương. Bởi lẽ học cách trưởng thành không có nghĩa là còn trẻ dại, mà nhiều khi chỉ là chưa đủ mạnh mẽ. Ốc sên Dũng Khí trong Chuyện con ốc sên muốn biết tại sao nó chậm chạp, cũng từng là một con ốc sên nhỏ bé và yếu đuối, thế nhưng khi đứng trước sự kì thị và khinh khi từ đồng loại, hay trước những khó khăn gian khổ của cuộc hành trình, nó đều không lựa chọn nhận thua. Để rồi một ngày, nó trở nên mạnh mẽ, trở thành con đầu đàn, người dẫn lối. Suốt cả câu chuyện đời dài của nó, Dũng Khí chẳng chiến thắng bất kì ai, ngoài con người yếu đuối và đầy sợ hãi trước kia của nó. 
“Đám sên tin tưởng ở nó và chính điều ấy khiến nó rất sợ, nhưng rồi, nó nhớ lại bác Trí Nhớ đã nói rằng một người có dũng khí thật sự cảm nhận thấy nỗi sợ nhưng chế ngự được nỗi sợ ấy. Chậm, thật chậm, nó tiếp tục tiến về phía trước.”



Ốc sên Dũng Khí tuy chậm chạp, nhưng nó đã kịp thời báo tin dữ cho cả đồng cỏ và đưa họ hàng ốc sên di cư đến một Xứ sở bồ công anh khác, như đúng lời hứa của nó. Nó không nhanh như chuột chũi cũng chẳng bay được như cú mèo, mà dùng chính sự chạp đầy kiên định của mình để hoàn thành sứ mệnh. Trong đàn ốc sên, con nào cũng chậm, nhưng lại có những con mãi mãi không thể đến được Xứ sở bồ công anh, thậm chí chẳng thể sống sót. Dũng Khí khác với những con còn lại vì nó hiểu bản thân mình và tin tưởng vào con đường mà nó lựa chọn. Con người thường biến cuộc đời thành một cuộc đua, rồi tự cho mình quyền khinh thường kẻ chậm chạp. Nhưng có lẽ hành trình của cuộc đời chứa đựng nhiều điều hơn thế. Nó có những cột mốc phải vượt qua, những ngã rẽ phải lựa chọn và cả những khảo nghiệm buộc con người phải đánh đổi. Chặng đường của mỗi cuộc đời cũng khác nhau rất nhiều. Vậy nên, trong hành trình cuộc đời, cách đối diện của mỗi người mới là quan trọng nhất, và hơn hết đó là hành trình không có thắng hoặc thua.
“Dũng Khí ngắm nhìn vệt nhớt óng ánh trên lớp băng, và lần này nó nghĩ đó là dấu vết của khổ đau, nhưng cũng là của niềm hy vọng. Nó gọi các anh em dậy nhìn lại vết tích ấy để không bao giờ được quên.”


Con người cùng nhau sống trên một địa cầu, hình tròn trong mắt người này, chẳng thể biến thành hình vuông trong mắt người khác, nhưng những điều ấy không có nghĩa là tất cả đều có một cuộc đời giống nhau. Có người sinh ra với tứ chi, có người nhiều hơn, hoặc ít hơn, người có hoàn cảnh giàu có, người nghèo khổ, có người sống lạc quan, có người bi quan,… những điều kiện xung quanh và hơn hết là bản chất của mỗi người sẽ phân biệt những cuộc đời với nhau. Thế nên tôn trọng sự khác biệt của những cuộc đời, cũng chính là tự tôn trọng cuộc đời mình. Chú ốc sên Dũng Khí, dù sinh ra và lớn lên ở nơi mà người quanh nó thích rập khuôn với những gì quen thuộc, thế mà nó vẫn muốn sống khác đi. Mặc cho sự khinh thường và kì thị, nó không ngừng đặt câu hỏi với người xung quanh, với bản thân nó. Thế rồi, nó đã làm một điều thật khác biệt, mà có lẽ chưa có con ốc sên nào trong làng ô rô ấy từng làm, đó là ra đi để tìm đáp án. Trong hành trình kia, nó cuối cùng cũng biết được giá trị của sự chậm chạp, nó biết được thượng đế tạo ra giống loài của nó để mang sứ mệnh chậm chạp. Nó chậm chạp nên mới trông thấy những gì mà các sinh vật nhanh nhẹn đã bỏ lỡ, mới có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng của thế gian, cũng như dừng lại đúng những khoảnh khắc cần thiết. Nếu chưa từng muốn sống khác đi, có lẽ Dũng Khí sẽ vĩnh viễn nghĩ rằng, chậm chạp là nhược điểm của giống loài nhà nó, chứ không phải là một sứ mệnh thiêng liêng đến như vậy. 
"Bọn ta cảm ơn sự chậm chạp của ngươi, ốc sên ạ, bởi vì nếu ngươi chạy nhanh như thỏ, hoặc trườn nhanh như rắn nước thì ngươi đã chẳng nhìn thấy bọn ta để báo tin".


Chú ốc sên Dũng Khí trong hành trình "tự làm khổ mình" đã trưởng thành và chấp nhận bản tính chậm chạp của loài với nhận thức hoàn toàn mới: "Tôi hiểu ra tầm quan trọng của sự chậm chạp, và giờ đây tôi đã hiểu ra rằng Xứ sở Bồ Công Anh sẽ ở ngay trong ta, nhờ ước vọng mạnh mẽ về nơi ấy". Câu chuyện thì rất ngắn, chứa đựng trong một cuốn sách mỏng được trang trí bìa rất đẹp mắt và trong sáng, nhưng bên trong đó là cả một ý nghĩa nhân sinh sâu sắc. Chuyện hướng con người ta tính chân-thiện-mỹ ở đời, đặt trong chúng ta câu hỏi về bản lĩnh trong cuộc sống. Chúng ta có chấp nhận đời sống tù túng, bình thường không? Hay chúng ta có dũng cảm, thậm chí là liều lĩnh đối mặt với thách thức để tìm ra chân trời mới, tìm ra những giá trị đích thực của cá nhân mình, cuộc đời mình. Câu chuyện mà hễ ai đọc đến, dù là học sinh Tiểu học hay thế hệ thanh niên, những người đi làm đều tìm thấy cho mình sự thôi thúc, quyết tâm phấn đấu – và cả đôi lúc lắng dịu lại lòng mình, chiêm nghiệm lại chính bản thân đời sống của mình. Giống như chú ốc sên nhỏ bé kia quyết tâm từ biệt gia trang ô rô để dấn thân vào cuộc hành trình dài đầy thử thách.

Truyện về một con ốc sên phát hiện ra tầm quan trọng của việc chậm rãi, được viết bởi tác giả cho cháu của ông sau khi một trong số chúng hỏi tại sao ốc sên di chuyển rất chậm. Rebelde - con ốc sên - muốn biết tại sao anh và tất cả những con ốc sên khác chỉ có thể di chuyển chậm, vì vậy anh đã đi tìm câu trả lời. Anh đến thăm chú cú đại hiệp, con cú già khôn ngoan, người nói rằng đó là vì anh mang theo một chiếc vỏ lớn, nặng trên lưng. Nhưng Rebelde không tin, vì vậy anh quyết định tiếp tục tìm kiếm câu trả lời. Các con ốc sên khác chán nản vì anh ta liên tục đặt câu hỏi về việc di chuyển chậm của mình. Khi anh rời khỏi họ để tìm hiểu sự thật, họ thật sự rất vui mừng. Nhưng rồi họ gặp rắc rối. Đây là một cuốn sách tuyệt vời dành cho trẻ em lớn của tác giả nổi tiếng Luis Sepúlveda. Cuốn sách được viết rất tốt, và cốt truyện thực sự hấp dẫn. Ai mà nghĩ rằng một câu chuyện về một con ốc sên có thể thú vị như vậy? Nhưng nó chắc chắn là vậy! Không chỉ có trí tưởng tượng tuyệt vời, ông Sepúlveda còn truyền đạt những bài học cuộc sống thông qua sách của mình. Chúng có thể không luôn luôn nằm ở vị trí trung tâm, nhưng chúng hiện diện một cách tinh tế, ngấm sâu vào tâm trí của trẻ em. Lỗi duy nhất của cuốn sách này là tôi muốn thấy nhiều hình minh họa hơn. Một vài hình nhỏ màu đen trắng, nhưng một số hình toàn trang/nửa trang đẹp sẽ làm tăng thêm niềm vui khi đọc. Tuy vậy, đây vẫn là một cuốn sách tuyệt vời và chắc chắn sẽ khiến trẻ em thích thú khi đọc.