Người ta thường bảo rằng, trái đất vốn tròn thế nên dù đi đến đâu thì cũng sẽ gặp lại nhau tại một nơi nào đó. Nhưng chắc hẳn mọi người càng phải biết vòng tròn ấy vốn không hề nhỏ, và đương nhiên không phải tình yêu nào cũng đủ sức dẻo dai đi hết để được gặp lại nhau.

Tình yêu có lẽ là một điều thật đẹp, nhưng cũng rất nhiều những đau thương. Lúc không có thì nghĩ chẳng cần có, có được rồi lại sống chết không muốn rời xa. Bởi ai đã từng hạnh phúc thật sự thì mới hiểu rằng có những thứ chẳng thể mua được bằng tiền. Có thành công đến bao nhiêu, có giàu sang cỡ nào cũng không thể bằng cảm giác bình yên khi ở cạnh người thương. Không có tình yêu, chẳng ai trên đời này có thể chết cả. Chỉ là chúng ta dù vẫn sống, nhưng giống như biển không sóng, như trời không mây, như thuyền không ra khơi và trái tim thì cô quạnh đến đau lòng.

” Anh ấy đã không nắm tay tôi “. Cuốn sách gợi về nỗi buồn man mác của một cô gái không có được tình yêu, giống như là “yêu người yêu người ta”. Nhưng nội dung các tản văn, các câu chuyện trong cuốn sách này lại không bám sát cái hướng đó lắm. Nó chỉ dừng lại ở những đượm buồn của những tình yêu không trọn vẹn. Ngoài những chuyện buồn, cuốn sách cũng có nhiều nét khác, như là những câu chuyện bình dị, có cả truyện ngọt ngào nhẹ nhàng.

1.Giới thiệu tác giả:

Hiên tên thật là Đỗ Thảo Ly. Nữ tác giả sở hữu fanpage có số lượng lượt theo dõi lớn.

Một số quyển sách nổi tiếng của Hiên như là: Mình đừng quên nhau, Stay with me, Anh ấy đã không nắm tay tôi, …

2.Giới thiệu tác phẩm:

Sách được chia ra là 4 phần khá nhẹ nhàng. Đó là “Anh”, “Yêu”, “Em”, “Khác” với những tản văn sâu sắc, day dứt tới tột cùng hoặc nhẹ nhàng và bình dị. Nếu bạn là kiểu người thường nói buồn mà chẳng có lý do, thì đây chắc hẳn là một cuốn sách phù hợp với bạn vì thực sự mà nói đây là một cuốn sách chứa đựng những câu văn khá nhẹ nhàng, đượm buồn man mác, kiểu đọc xong sẽ lâm vào nỗi buồn nhưng buồn vì nỗi buồn của người khác rồi lại hết buồn thôi. Dám hận dám yêu. Cuốn sách cũng dạy chúng ta, cách yêu trong tình yêu. Hãy để một mối quan hệ trong trạng thái thoải mái nhất có thể. Thoải mái cho chính mình và cả đối phương bới sự gò ép chỉ khiến mọi chuyện trở nên méo mó và bất ổn.

3.Mục lục của tác phẩm

- Biết đâu là phù hợp

- Còn gặp lại nhau không?

- Lãng mạn

- Khi đời có tình yêu

- Yêu cho riêng mình

- Anh đâu có biết

- Muốn được thấu hiểu thì mở lòng trước đi

“Cho những ngày phải lòng một người
đã có trong tim một người khác…”

Sự trở lại của Hiên - cô gái của những hoài niệm buồn hoang hoải.

Yêu một người đâu phải lúc nào cũng sẽ nhận được hồi đáp tương xứng. Yêu người không yêu mình người ta gọi là đơn phương. Yêu người không yêu mình nhưng lại yêu một người khác gọi là kẻ đến sau. Nhưng yêu người từng yêu mình nhưng nay người ta lại đem lòng yêu thương người khác thì gọi là gì?


Là khi ấy chúng ta rơi vào tận cùng của những nỗi buồn của tình yêu mà có thê mất nhiều tháng nhiều năm, chúng ta vẫn chưa thể đứng dậy và thoát khỏi những nỗi buồn đau khắc khoải ấy.

Đôi khi tình yêu là một chuyện rất buồn cười. Như thể là lòng mình yêu lắm những chỉ dám đứng từ xa nhìn người quay lưng cất bước và mỉm cười hạnh phúc với một người khác.

Có thể ai đó sẽ nói điều đó là ngu ngốc biết bao nhưng có những tình yêu là vậy. Người ta chỉ lặng lẽ nhìn đối phương bước qua khỏi đời mình, không níu kéo, không oán trách hờn giận. Dù cho có thể trong lòng là hàng ngàn bão tố những vì sự bình lặng cho nơi ấy nên đành lòng buông tay.

Đến với “Anh ấy đã không nắm tay tôi” người đọc sẽ tìm thấy những cảm xúc ngổn ngang, có đớn đau, có hạnh phúc để hòa mình cùng chất văn buồn da diết của Hiên. Để từ những câu thơ dòng chữ ấy nhìn lại những năm tháng thanh xuân.

4.Tóm tắt tác phẩm:

*Biết đâu là phù hợp

Có những thứ bản thân rất thích nhưng không thể có được vì không phù hợp. Trên đời này, quan trọng nhất vẫn là biết chấp nhận. Chúng ta không thể đi đôi giày không vừa chân đến cuối con đường, vì thứ cuối cùng đau nhất chính là chân mình mà thôi. Muốn đi thật xa, thật dài thì phải chọn đúng, tin đúng vào một người phù hợp, thật sự yêu thương mình, dù có thể người đó không như ta mong ước, nhưng bởi vì tình yêu họ có, nên họ rất đỗi tuyệt vời.

Không cần phải quá nồng nhiệt, không cần quá ngọt ngào. Bởi những điều đơn giản và nhẹ nhàng mới là thứ bền chặt nhắt. Tình cảm cũng vậy, càng chân thật bao nhiêu, càng lâu dài bấy nhiêu. Những thương tổn sau sắc không thể điều trị dứt khoát được bằng những thứ quá mãnh liệt mà điều cần nhất vẫn là thời gian và sự kiên nhẫn.

*Còn gặp lại nhau không?

Bạn đã từng trải qua cái ngày, mình và người yêu chẳng biết vì lý do gì mà chia tay, cứ im lặng rồi rời xa nhau trong đớn đau. Nhưng chẳng biết làm sao? Khi hai con người cùng ngang bướng, củng cố chấp, cùng mang trong mình cái tối quá lớn. Dù yêu nhau đến đâu nếu không thể vứt bỏ lòng tự trọng vẫn có thể buông tay bất cứ lúc nào.

Những lúc ban đầu, khi tình yêu còn mãnh liệt. Người ta còn vì cái này cái khác mà về bên nhau. Sau này, thời gian trôi đi, giận dỗi, cãi vã liên tục, mệt mỏi nối tiếp mệt mỏi. Vì vậy mà chẳng ai còn đủ sức để quay đầu lại nữa, lặng lẽ rồi bước ra khỏi cuộc đời nhau. Lại cũng sợ đối phương chẳng cần mình, mình làm hỏa là mình thua ai ngờ đâu, họ cũng còn yêu mình nhiều lắm. Yêu đến dạy dứt, đến hoang mang.

Nhưng mà, đến tuổi cần ấm êm thì phải ấm êm thôi. Dù còn day dứt cỡ nào thì cũng chỉ là chuyện quá khứ. Không ai ôm mãi đau thương mà đi tiếp cuộc đời dài rộng cả, trái tim cũng rất cần được yêu thương. Câu hỏi "Liệu chúng ta có còn gặp lại nhau không?” cũng chẳng ai biết hồi đáp ra sao khi lòng còn thương nhưng nếu gặp nhau có lẽ cả hai cũng chẳng giải quyết được gì.

*Lãng mạn

Lãng mạn là gì? Lãng không phải là trong một nhà hàng sang trọng, giữa hoa và nến lung linh, chúng mình ngồi mỗi đứa một đầu bàn nhâm nhi ly rượu ngoại sang chảnh. Lãng mạn là trong một căn nhà bé xíu, hai đứa chụm đầu ăn chung một tô mì, vừa ăn vừa xuýt xoa nhưng ngon lắm, húp cạn cả nước mà vẫn thấy thèm. Lãng mạn không phải là đi du lịch ở một nơi thật xa, chụp cho nhau những bức hình thật lung linh rồi đăng tải lên mạng xã hội khoe bạn bè. * Lãng mạn là cùng nhau đạp xe, chạy bộ trong công viên, nắm tay nhau thật chặt giữa đường phố, chẳng ngại cho cả thế giới biết mình là của nhau. Lãng mạn không phải là ngày kỷ niệm tổ chức thật linh đình, hoành tráng, hứa hẹn thật nhiều điều mơ mộng, viển vông. Lãng mạn là hai đứa ở cạnh bên, thì thầm kể lại cho nhau nghe những chuyện đã qua, những điều đã cũ, thầm cảm ơn ông trời đã để hai đứa gặp gỡ và chỉ mong sao cho khoảnh khắc này trôi qua thật chậm, thật chậm, ngỡ như là sẽ chẳng bao giờ rời xa. Lãng mạn không phải là có thật nhiều tiền rồi mặc sức làm những thứ mình thích mà chẳng cần bận tâm đến chuyện gì. Lãng mạn là dù trong thiếu thốn vẫn ở lại bên nhau, vẫn yêu thương nhau thật nhiều và vẫn cố gắng dành tẩy cả những điều tốt đẹp và tuyệt vời nhất cho nhau.

*Khi đời có tình yêu

Trước khi yêu còn nghĩ bản thân phải trở thành mẫu người được nhiều người ngưỡng mộ, có công danh, sự nghiệp, tiền tài. Hoài bão lớn lao là vậy, tuổi trẻ nhiệt huyết là vậy, rồi cũng đến lúc gặp một người có thể khiến mình bỏ hết tất cả tham vọng mà ở bên.

Lúc đó, lại nghĩ rằng cuộc đời này chỉ cần có nhau là đủ. Chẳng cần giàu sang, danh vọng gì hết. Cơm ngày ba bữa, có thể mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy nhau, mỗi đêm trước khi ngủ hôn lên trán nhau rồi nói chúc ngủ ngon là đủ. Giản dị vậy mà cũng cảm thấy lòng mình hạnh phúc vô cùng. Đúng là khi yêu, chẳng ai biết được bản thân minh sẽ thay đổi thế nào. Người mạnh mẽ thì trở nên yếu đuối, người yếu đuôi lại càng yếu đuối hơn.

Rồi người ta bắt đầu dựa vào nhau mà sống, bắt đầu phụ thuộc vào đối phương, bỏ quên đi cách sống mạnh mẽ, tự lập. Cho đến một ngày, bỗng nhiên trái tim chẳng còn như trước, người bỏ ta đi mà chẳng hề nuôi tiếc, Khi đó lại thấy gục ngã, thấy yếu đuối trước cuộc đời. Tình yêu có lẽ là một điều thật đẹp, nhưng cũng rất nhiều những đau thương. Lúc không có thì nghĩ chẳng cần có, có được rồi lại sống chết không muốn rời xa. Bởi ai đã từng hạnh phúc thật sự thì mới hiểu rằng có những thứ chẳng thể mua được bằng tiền. Có thành công đến bao nhiêu, có giàu sang cỡ nào cũng không thể bằng cảm giác bình yên khi ở cạnh người thương. Không có tình yêu, chẳng ai trên đời này có thể chết cả. Chỉ là chúng ta dù vẫn sống, nhưng giống * như biến không sống, như trời không mây, như thuyền không ra khơi và trái tim thì cô quanh đến đau lòng.*

*Buông tay

Anh này, nếu đã buông tay thì nhất định phải buông tay một cách chân chính. Đừng lúc nhạt, lúc ngọt khiến người khác phải suy nghĩ, mệt mỏi. Phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu đứng trước người mình yêu vẫn chi như đứa trẻ. Dễ mềm lòng, cũng rất dễ tổn thương. Anh nói một câu dịu dàng họ sẽ nghĩ anh đang muốn quay lại Anh hứa một câu ngọt ngào Họ sẽ nghĩ anh muốn ở bên trọn đời anh gieo một tia nắng họ sẽ nghĩ đó là cả mùa xuân. Không phải cử nhẹ nhàng với họ sau khi chia tay là tốt đâu anh. Đôi lúc, sự nhẹ những đó chỉ càng dày và những nỗi đau trong lòng họ nhiều hơn mà thôi. Bởi vậy, nếu đã đi thì nhất định phải thật dứt khoát, thật lạnh lùng mới phải anh ạ. Ngọt nhạt với họ chi càng khiến họ thêm hy vọng để rồi lại đau lòng hơn mà thôi. Chân chính buông tay, là quay đầu đi không nhìn lại, không nhắn tin, không hỏi thăm, không gọi điện. Đã ra đi thì xem như người lạ.

Dù họ sẽ đau lòng lắm, nhưng đau một lần rồi thôi anh ạ. Nước mắt nhiều đến đâu, khóc mãi cũng hết. Có khi chính sự tàn nhẫn của anh lại khiến họ nhanh phục hồi hơn rất nhiều.

Nên anh à, anh cứ tàn nhẫn đi. Có thể anh thầy họ thấy ngốc nghếch, thật trẻ con. Nhưng vì họ mang một trái tim non nớt và đây những yêu thương mãnh liệt dành cho anh nên họ mới như vậy.

*Con gái khi yêu

Con gái, tốt nhất vẫn nên biết cách tự chăm sóc bản thân, tự làm đẹp cho chính minh ở bất cứ thời điểm nào, thậm chí lúc có người yêu, có chồng rồi thi lại cảng phải đẹp.

Vì sao ư? Vì chẳng ai là không thích cái đẹp, cái tốt cả. Con gái khi yêu ai rồi có thể dễ dàng bỏ qua những thứ bề ngoài, yêu mù quảng đến mức đối phương có không coi ra gì thì vẫn luôn tôn sùng người ta.

Nhưng con trai thì không như thế, họ có phần lý trí hơn. Và đặc biệt là họ luôn muốn có những thứ tốt nhất, đẹp nhất so với những người con trai khác xung quanh họ có được. Cho nên, con gái khi yêu đừng dại dột nghĩ rằng không cần phải chính chu, không cần phải đẹp hay phải cố gắng ganh đua với những đứa con gái khác. Đồ ngon chẳng ai từ, rượu ngon chẳng ai chế. Muốn giữ được người mình thương phải luôn cho đối phương thấy được giá trị của mình, phải khiến họ tự hào khi đi cùng, khi ở bên minh. Cho họ thấy rằng mình là mẫu người được săn đòn thế nào, được người khác nể phục ở đầu, mến mộ vi điều gì. Có như vậy, họ mới càng cảm thấy minh đáng quý và trấn trong nhiều hơn. Con gái có thể hy sinh, nhưng đừng vì hy sinh mà đánh mất bản thân mình. Lúc nào cũng phải giữ cho mình một điểm riêng, một thế mạnh thật đáng giá. Có như vậy mới không sợ người mình yêu bỏ đi, hoặc nếu có bỏ đi thì sau này cũng phải tiếc ngẩn ngơ vì đã bỏ lỡ. Vậy nên, là con gái, yêu ai cũng được, nhưng đừng quên yêu chính mình trước nhé, các cô gái của tôi!

*Yêu cho riêng mình

Ngày còn trẻ, yêu đương là phải công khai với cả thế giới. Đi ăn với nhau phải chụp selfile một tấm đăng lên kèm dòng caption tình cảm. Lâu lâu lại có ảnh nắm tay nắm chân, ý là yêu đương mặt nồng bền chặt lắm. Có người yêu là phải để relationship trên trang cá nhân, phải kết bạn và trò chuyện với bạn bè người ta. Phải chụp ảnh những tin nhắn lãng mạn người ta gửi rồi khoe âm ĩ cho cả thế giới biết mình đang được yêu thương. Ngày kỷ niệm, ngày lễ phải đợi đến đúng 12 giờ đêm gửi một tin nhắn thật ngọt ngào, lãng mạn. Quà cáp cũng phải lên kế hoạch từ nửa tháng trước. Lúc nào cũng rất ổn ảo, rất tự tin. Không biết rằng, có ngày phải ngồi để chế độ chỉ mình tôi" cho những tấm ảnh cũ, hoặc lưu vào máy rồi xóa sạch đi. Không biết rằng, có ngày đọc lại những dòng trạng thái năm xưa mà lòng đau đến phát khóc. Cũng không biết rằng, cái nắm tay năm ấy hóa ra đối với người ta lại dễ dàng buông bỏ đến như vậy. Sau này, lúc yêu đương lại binh lăng đến lạ. Người yêu cũ hỏi tại sao em chẳng bao giờ viết gì về anh the? Chỉ cười mà không biết nói sao. Chẳng lẽ lại bảo mai một chia tay mất công xóa? Nói thế người ta đâu vui? Minh cũng vậy. Thực lòng mình muốn lâu dài lắm, nhưng đời người ai biết trước được ngày mai? Xưa kia người đó cũng từng thế thất thế, mà rồi cũng văn bỏ minh đi. Cho nên, bây giờ thấy sợ lắm. Yêu đương chỉ dám giữ cho bản thân. Người đời cứ nghĩ phải ồn ào, phải công khai mới là tốt. Nhưng đâu biết rằng vì sợ mất cho nên mới phải dấu đi! Sợ một mai người quen, bạn bè hỏi lại chẳng biết phải trả lời như thế nào. Chi bằng cứ im lặng mà yêu, một mình tận hưởng những cảm xúc ngọt ngào, ấm áp. Lỡ một ngày có xa nhau chẳng hạn, cũng chẳng có gì nhiều để nhắc nhở mỗi năm mỗi tháng để mà đau lòng.

*Anh đâu có biết

Anh đầu có biết, những đêm em chỉ có một mình, lắng lăng nhìn vào màn hình điện thoại chờ tin nhắn từ anh. Trong khi em biết anh đã say ngủ từ rất lâu. Anh đầu có biết, những đêm em nói là đi ngủ nhưng lại thần thở im lặng suy nghĩ về chuyện tình cảm của chúng ta, liệu ngày mai ra sao, ngày mai thế nào? Chúng ta còn ở bên nhau được bao lâu? Anh đâu có biết, những khi em nghẹn đắng nơi cổ họng. Nước mắt muốn rơi mà phải kim sâu trong lòng. Chỉ vì sợ anh cảm thấy phiên, cảm thấy khó chịu với em. Anh đầu có biết, những khi em muốn được nắm tay anh giữa phố đông người, muốn chứng mình cho cả thế giới biết được chúng minh là của nhau. Còn anh lại cho rằng đó là thừa thái, là ngại ngùng.

Anh đầu có biết, đã rất nhiều lần em muốn thử nói chia tay để chở ở anh một lời níu kéo. Nhưng rốt cuộc em lại không thể nói. Bởi vì em biết đi hay ở cũng chỉ là việc của em, với anh thì sao cũng được, có phải không?

*Muốn được thấu hiểu thì mở lòng trước đi

Điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ là gi? Là sự thành thật. Có rất nhiều điều chúng ta muốn, nhưng vì cái tôi, vì lòng kiêu hãnh mà đem giấu trong lòng. Buồn cười hơn, giấu đi rồi nhưng lại bắt người khác phải hiểu.

Chỉ có bác sĩ nội soi may ra mới hiểu được thôi. Người bình thưởng, họ không có đi quốc trong lòng ban. Họ không hiểu được là lẽ dĩ nhiên. Đừng đặt yêu cầu quả cao trong một mối quan hệ, bản chất của sự lâu bên vẫn là thấu hiểu. Nếu bạn không mở lòng, thì mãi mãi chẳng ai có cơ hội ở bên bạn lâu dài. Không ai quá kiên nhẫn được với một người suốt ngày yêu cầu minh phải tự tìm hiểu, từ biết được mọi suy nghĩ của đối phương cả. Tình cảm cho đi, luôn mong nhận lại sự đền đáp. Người ta sẽ thích ở cạnh một người mà mình cảm thấy binh yên, vui vẻ chứ không phải là người mà mình phải bận tâm, phiền não quá nhiều.

5. Anh ấy đã không nắm tay tôi

“Mình chỉ là kẻ đơn phương,

đem hết lòng dạ đi thương một người

nhưng ngặt một nỗi buồn cười

người chỉ cảm động chứ người không thương”

Đến với cuốn sách “Anh ấy đã không nắm tay tôi” bạn sẽ tìm thấy những cảm xúc ngổn ngang của một mối tình không hẳn là trọn vẹn, hay là đoạn tình cảm bình dị mà bạn hay ngưỡng mộ. Có thể là đớn đau, cũng có thể là hạnh phúc. Để từ những câu thơ dòng chữ ấy nhìn lại năm tháng thanh xuân của bản thân. Dám yêu nhưng cũng dám bỏ.

Anh ấy đã không nắm tay tôi” mang một nỗi buồn vảng vất của những mối tình dở dang hay là những câu chuyện đời thường đến nỗi bạn phải bật cười vì sự đáng yêu của nó. Đó có thể là những dòng nhớ thương da diết của mối tình đầu chẳng kịp đặt tên. Là một câu chuyện của một cô gái ngốc nghếch cứ mãi đợi một người đã rời bỏ mình mà ra đi mãi mãi. Cũng là câu chuyện về một anh chồng dù có hẹn với bạn nhậu vẫn không quên chạy qua nhà cắm giúp vợ nồi cơm trước giờ tan tầm. Và đâu đó có những câu chuyện mẹ kể về bố với vô vàn những điều vô lý trên đời. Ấy vậy mà với mẹ, nó lại trở thành những điều có lý và đáng yêu vô cùng.

Có lẽ "Là vì yêu nên chẳng muốn rời đi" là một mẩu chuyện vụn vặt ngọt ngào của một cặp vợ chồng, câu chuyện này vừa nhẹ nhàng, vừa dễ thương lại rất đời thường. Câu nói "Bởi vì người ta đã yêu, đã thương rồi." như trả lời muôn vàn câu hỏi trong tình yêu vẫn thường hay nghe thấy, là vì yêu vì thương rồi nên chẳng còn lý do nào quan trọng hơn nữa cả.

Và trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, chúng ta rồi sẽ gặp nhiều người, đối mặt với nhiều thứ, nghe được những câu chuyện đời thường nhất. Có thể gặp nhau rồi vì một chút duyên nào đó mà sẽ cùng nhau sánh bước nhưng có ai chắc rằng sẽ là mãi mãi? Trên đời này không có cái gì gọi là duy nhất cả. Chỉ có thể trách mình không phải là người cuối cùng trong đời họ mà thôi.

“Anh ấy đã không nắm tay tôi

anh ấy quên tôi rồi cậu ạ

chúng tôi giờ là người xa lạ

buồn biết mấy những chuyện đã qua...”

Có một số đoạn tình cảm, chợt đến cũng chợt đi, để lại trong ta nhiều niềm tiếc nuối và cũng khiến ta dằn vặt mãi đến sau này. Lúc nào cũng vậy cả, ta dường như cảm thấy tự hào với khởi đầu nhưng lại hụt hẫng với kết thúc. Chúng ta luôn đòi hỏi đối phương phải hiểu lấy ta, nhưng... Có lẽ vì anh không biết, em cũng không nói, cho nên chúng mình mới cách xa...

“Người ta có thể thay đổi vì bạn là thật. Nhưng cũng có thể vì người khác mà thay đổi, cũng là thật.”

Cuốn sách cũng dạy chúng ta, cách yêu trong tình yêu. Hãy để một mối quan hệ trong trạng thái thoải mái nhất có thể. Thoải mái cho chính mình và cho cả đối phương bởi sự gò ép chỉ khiến mọi chuyện trở nên méo mó và phức tạp. Bởi vì sẽ chẳng ai có thể đi được đôi giày không vừa chân để đi đến cuối con đường cả, bởi cuối cùng thứ đau nhất vẫn là chân mình thôi. Trên đời này, quan trọng nhất vẫn là biết chấp nhận.

Đừng bạc đãi trái tim mình bằng những cảm xúc không thật lòng bạn à. Suy cho cùng, tất cả chúng ta đều biết trong cuộc sống này quan trọng nhất vẫn là làm những điều bản thân mình thấy thoải mái và hạnh phúc mà thôi.

“Tuổi trẻ của chúng ta vì gặp được nhau mà bỗng nhiên chẳng còn vô nghĩa”

Anh ấy đã không nắm tay tôi, và sẽ còn một bàn tay khác đứng đợi. Bởi cuộc sống này đâu chỉ có những nỗi buồn. Ngoài kia mặt trời vẫn chiếu những tia nắng mới. Ngoài kia, chim vẫn hót véo von cho một ngày nắng đẹp. Ngoài kia, có nhiều con đường để lựa chọn, nhiều niềm vui để tận hưởng hết. Và ngoài kia, cuộc đời vẫn đang gọi bằng những tiếng gọi yêu thương...

Nhớ nhé cô gái, sống trọn cho mình từng phút giây mình đang có để còn thấy đời tươi đẹp lắm, đáng tận hưởng lắm.

6. Cảm nhận về cuốn sách và lời kết

Những tàn văn nhẹ nhàng ấm áp, đượm buồn rất phù hợp với tâm trạng của những ai vừa trải qua nỗi đau trong tình cảm. Tuy nhiên, nếu bạn tìm đến cuốn sách với mong muốn được trải nghiệm những tản man khai thác sâu slogan trên thì sẽ thất vọng đẩy vì nó hầu như không có tản văn nào liên quan đến tựa này khi hiểu nghĩ nổi trên mặt chữ cả. Mong rằng mọi người hãy luôn tin mọi chuyện sẽ ổn, sẽ kết thúc tốt đẹp. Nếu nó chưa tốt đẹp thì đó vẫn chưa phải là kết thúc.

Tóm tắt bởi: Lô Thanh Trúc - Bookademy 

Hình ảnh: Đình Thành

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Đàn ông của em!

Người đàn ông của em không nhất thiết phải cần xuất chúng, không mặc định là tài ba lỗi lạc. Miễn đúng cái lúc em dỗi biết nhường nhịn em một chút là được.

Người đàn ông của em không cần phải chứng minh tình yêu của anh ấy dành cho em nhưng đâu đó vẫn phải âm thầm dành những hành động nhỏ cho riêng mình em trải nghiệm.

Người đàn ông của em không cần quá thông minh. Ngốc nghếch để em cười và khùng khi em bực cũng được. Nhưng chuyện nào phải ra chuyện nó. Dối trá và lăng nhăng là hai thứ em không cần ở anh.

Người đàn ông của em không giàu lại càng tốt. Bởi tiền nhiều thì giá trị bản thân sẽ đổ đốn, hư hại. Hai đứa cùng nhau cố gắng tự mình xây đắp lên tương lai của hai đứa.

Người đàn ông của em không cần phải giỏi ăn nói. Để những lúc hai đứa cãi nhau anh không thể diễn đạt được ngôn từ của mình. Tránh những lời làm tổn thương em khi không cần thiết.

Người đàn ông của em không thuộc hàng quý hiếm càng tốt. Cứ tầm thường như cân đường hộp sữa thôi. Để không ai dòm ngó và để em bớt tốn thời gian ghen tuông vớ vẩn. Người đàn ông của em có một điểm em nhất định phải cần. Đó là bao dung. Anh phải biết bao dung từ những khiếm khuyết mà em có sẵn để cái gai trong đôi mắt ấy không lớn lên từng ngày khi chúng mình bên nhau.

Người đàn ông của em, đường còn kẹt xe đông người nên anh luôn tới trễ thì phải. Em chời mãi gần hết nửa đời người rồi. Đến bóng còn chưa thấy nói gì đến chi anh.

Người ta bảo trái đất tròn, tình yêu cũng vậy. Vòng quay ấy đủ lớn để chúng ta đi hết cuộc đời mà vẫn chưa gặp lại nhau. Nhưng cũng đủ nhỏ để những nỗi nhớ quấn quýt lấy ta từng khoảnh khắc. Tình yêu, thứ cảm xúc vừa đẹp đẽ vừa tàn nhẫn, khiến ta lúc lâng lâng trên mây, lúc lại rơi xuống vực thẳm. Có những yêu thương như những cánh hoa mỏng manh, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ làm tàn úa. Nhưng cũng có những yêu thương như những tảng đá vững chãi, chịu đựng qua bao nhiêu sóng gió vẫn đứng vững. Cuộc sống mà, chẳng ai có thể nói trước được điều gì. Có những người sinh ra đã định sẵn sẽ đi cùng nhau đến cuối đời, nhưng cũng có những người chỉ là lữ khách qua đường trong cuộc đời của nhau. Dù thế nào đi nữa, tình yêu vẫn luôn là một bài ca bất tận, là nguồn cảm hứng cho biết bao áng văn thơ.

Hiên, hay Đỗ Thảo Ly, cái tên đang làm mưa làm gió trong làng văn online với fanpage sở hữu lượng người theo dõi khủng. Với ngòi bút trẻ trung, đầy cảm xúc, Hiên đã nhanh chóng chiếm trọn trái tim của độc giả qua những tác phẩm để lại dấu ấn sâu đậm như "Mình đừng quên nhau", "Stay with me" hay "Anh ấy đã không nắm tay tôi". Cuốn sách như một ly trà nóng vào một ngày đông giá, vừa đủ để sưởi ấm tâm hồn, vừa đủ để gợi lên những nỗi niềm sâu kín. Những câu chữ trôi chảy như dòng suối, lúc thì róc rách, lúc thì ào ạt, mang đến cho người đọc những trải nghiệm đa dạng. Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn sách để đồng cảm và chia sẻ, "Dám hận dám yêu" sẽ là một lựa chọn hoàn hảo. Cuốn sách không chỉ nói về tình yêu đôi lứa mà còn là một hành trình khám phá bản thân, giúp bạn tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. 

Cuộc đời tựa như một bức tranh nhiều mảnh ghép. Mỗi người chúng ta đều mang trong mình những mảnh ghép riêng biệt, độc đáo. Không phải mảnh ghép nào cũng vừa vặn với nhau, nhưng chính sự đa dạng ấy mới tạo nên vẻ đẹp của bức tranh. Giống như việc chọn giày, chúng ta không thể ép đôi chân mình vào một khuôn giày quá chật chỉ vì nó đẹp. Sớm muộn gì đôi chân ấy cũng sẽ đau nhức và rớm máu. Tình yêu cũng vậy, không phải ai cũng là một nửa hoàn hảo của chúng ta. Quan trọng là tìm được người có thể đồng hành cùng ta trên những con đường dài, người có thể thấu hiểu và chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Tình yêu chân thành không cần phải quá phô trương, nó giống như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy trong tim. Dù không rực rỡ như pháo hoa, nhưng nó lại mang đến một cảm giác ấm áp, bình yên. Những vết thương lòng sâu sắc cần thời gian để lành lại, giống như một vết sẹo trên da, dù mờ dần đi nhưng vẫn để lại dấu ấn. Thay vì cố gắng lấp đầy những khoảng trống bằng những mối quan hệ chóng vánh, hãy dành thời gian để chữa lành bản thân và chờ đợi một tình yêu đích thực. Chúng ta từng yêu nhau đến cháy bỏng, nhưng rồi ngọn lửa ấy vụt tắt trong đêm. Sự im lặng bao trùm lấy chúng ta, không một lời giải thích, chỉ còn lại những nỗi đau âm ỉ. Hai con người cứng đầu, tự ái, mỗi người một góc trời, cứ thế xa dần. Tình yêu ban đầu mãnh liệt, nay chỉ còn là ký ức. Những giận hờn, cãi vã không dứt đã mài mòn đi tình yêu, để lại những vết thương lòng khó lành. Giờ đây, khi nhìn lại, chúng ta mới nhận ra rằng, mình đã đánh mất điều quý giá nhất. Liệu có còn cơ hội để quay lại? Câu hỏi ấy luôn ám ảnh tâm trí. Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, chúng ta cần phải bước tiếp. Có lẽ, một cuộc gặp lại sẽ chỉ làm khơi dậy những nỗi đau cũ. Lãng mạn không phải là những điều xa hoa, hào nhoáng mà là những khoảnh khắc giản dị, ấm áp bên người mình yêu. Đó là khi cùng nhau dạo bước trên bãi biển, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, hay đơn giản chỉ là ngồi cạnh nhau, im lặng ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống. Lãng mạn là khi trái tim rung động trước một cái chạm nhẹ, một ánh mắt trìu mến. Đó là những nụ cười sẻ chia, những giọt nước mắt đồng cảm. Lãng mạn là khi tình yêu trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống, tô điểm cho mọi khoảnh khắc bằng những màu sắc tươi đẹp. Nó là sự kết nối tâm hồn, là sự thấu hiểu và sẻ chia. Lãng mạn là khi hai trái tim cùng đập một nhịp, cùng hướng về một tương lai. Trước đây, tôi từng nghĩ tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống. Thành công sự nghiệp, danh vọng mới là những thứ xứng đáng để tôi theo đuổi. Tôi khao khát được trở thành một phiên bản hoàn hảo nhất của chính mình. Thế rồi, tình yêu đến, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt. Trong vòng tay ấy, tôi nhận ra rằng, hóa ra hạnh phúc giản đơn đến thế. Chỉ cần được nắm tay người ấy đi trên con đường quen thuộc, cùng nhau sẻ chia những khoảnh khắc vui buồn, tôi đã cảm thấy đủ đầy. Tình yêu đã dạy tôi trân trọng những điều nhỏ nhặt, những khoảnh khắc bình yên bên người mình yêu. Nhưng tình yêu cũng là một con dao hai lưỡi. Khi ta yêu, ta trở nên yếu đuối, dễ bị tổn thương. Ta đặt trọn niềm tin vào đối phương, quên đi bản thân. Và khi tình yêu tan vỡ, ta như rơi vào vực sâu, lạc lõng và cô đơn. Đã có lúc, tôi tự hỏi liệu tình yêu có đáng để ta hy sinh nhiều đến vậy không? Nhưng rồi tôi nhận ra rằng, tình yêu là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi người. Dù có đau khổ, có tổn thương, ta vẫn khao khát được yêu và được yêu thương. Bởi vì, chỉ có tình yêu mới mang đến cho ta những cảm xúc mãnh liệt, những trải nghiệm sâu sắc và giúp ta trở nên trọn vẹn hơn. Tình yêu giống như một cơn mưa rào bất chợt, làm dịu mát tâm hồn ta, nhưng cũng có thể gây ra những cơn bão tố. Dù thế nào đi nữa, ta vẫn phải học cách chấp nhận và trân trọng những gì tình yêu mang lại. Bởi vì, khi yêu, ta không chỉ sống cho riêng mình mà còn sống cho cả một người khác. 

Buông tay không đơn thuần là buông đôi bàn tay đang nắm chặt, mà còn là buông bỏ những sợi dây vô hình đang ràng buộc tâm hồn. Đàn ông ạ, khi đã quyết định buông tay, xin đừng níu kéo bằng những cử chỉ mập mờ, những lời nói ngọt ngào. Bởi phụ nữ, dù mạnh mẽ đến đâu, trong tình yêu vẫn luôn mong manh và dễ tổn thương. Một cái chạm nhẹ, một lời hỏi thăm, với họ, đó không chỉ là những hành động bình thường mà còn là ngọn lửa thắp lên hy vọng. Hy vọng rằng, tình yêu chưa hề kết thúc, rằng anh vẫn còn một chút tình cảm. Nhưng rồi, khi ngọn lửa ấy vụt tắt, nỗi đau lại càng thêm xót xa. Vậy nên, nếu đã quyết, hãy buông tay thật dứt khoát. Đừng để lại bất kỳ dấu vết nào của sự luyến tiếc. Hãy biến mất khỏi cuộc sống của họ như chưa từng xuất hiện. Biết rằng, sự tàn nhẫn ấy sẽ khiến họ đau khổ. Nhưng đau khổ một lần, họ sẽ nhanh chóng đứng dậy. Còn nếu cứ níu kéo, họ sẽ mãi chìm đắm trong mớ bòng bong của quá khứ. Đàn ông thường nghĩ phụ nữ yếu đuối, nhưng họ không hề biết rằng, trong trái tim ấy chứa đựng một sức mạnh phi thường. Họ có thể khóc, có thể đau khổ, nhưng rồi họ sẽ vượt qua tất cả. Và khi ấy, anh sẽ nhận ra, sự ra đi của mình chẳng mang lại ý nghĩa gì ngoài việc làm tổn thương người con gái đã từng yêu anh say đắm. Tình yêu, một thứ cảm xúc đẹp đẽ nhưng cũng đầy phức tạp. Con gái, khi yêu, thường có xu hướng dành trọn tâm hồn cho người mình yêu. Nhưng liệu có bao giờ bạn tự hỏi, mình đã dành đủ thời gian và tình yêu cho chính mình chưa? Hãy nhớ rằng, một bông hoa muốn tỏa hương thơm ngát, trước hết phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Cũng giống như vậy, một cô gái muốn thu hút và giữ chân người mình yêu, điều quan trọng nhất là phải luôn yêu thương và trân trọng bản thân. Đừng bao giờ đánh mất bản thân vì một mối quan hệ. Hãy luôn giữ cho mình một vẻ ngoài xinh đẹp, một tâm hồn tươi trẻ và một trí óc thông minh. Khi bạn yêu chính mình, bạn sẽ tự tin hơn, tỏa sáng hơn và thu hút những người xứng đáng đến bên cạnh. Đàn ông, họ thường bị thu hút bởi những cô gái độc lập, tự chủ và có cá tính riêng. Họ muốn bên cạnh một người phụ nữ có thể cùng họ chia sẻ những niềm vui nỗi buồn, cùng nhau trưởng thành và phát triển. Vì vậy, hãy là chính mình, đừng cố gắng thay đổi để làm hài lòng người khác. Hãy sống thật với cảm xúc của mình và theo đuổi những ước mơ của bản thân. Khi bạn hạnh phúc, bạn sẽ lan tỏa năng lượng tích cực đến những người xung quanh, và tình yêu của bạn sẽ trở nên bền vững hơn.

Tình yêu thời thanh xuân như một cơn bão, cuốn phăng mọi lý trí. Chúng ta yêu cuồng nhiệt, yêu mãnh liệt và không ngại thể hiện tình cảm của mình với cả thế giới. Nhưng rồi, khi những cơn bão qua đi, chúng ta nhận ra rằng, tình yêu đẹp nhất khi được giữ kín trong trái tim. Giống như một bông hoa đẹp nhất khi được trồng trong một góc vườn yên tĩnh, tình yêu cũng cần có không gian riêng để sinh sôi và nảy nở. Việc công khai quá mức đôi khi lại khiến tình yêu trở nên mong manh và dễ vỡ. Bởi vậy, tôi chọn cách yêu thầm lặng, yêu bằng cả trái tim, và trân trọng từng khoảnh khắc bên người mình yêu. Em muốn hét lên thật lớn để anh nghe thấy, để anh hiểu được em đang đau khổ thế nào. Em muốn được anh ôm thật chặt, được anh nói rằng anh yêu em. Nhưng em biết, những điều đó chỉ là ước mơ. Em bị kẹt trong một mối quan hệ mà ở đó, trái tim em luôn bị bỏ lại phía sau. Em đã cố gắng rất nhiều để giữ gìn tình yêu này, nhưng có lẽ, em đã cố gắng một mình quá lâu rồi. Chúng ta thường ví trái tim mình như một hòn đảo bí ẩn, nơi chất chứa những kho báu cảm xúc. Nhưng liệu có ai tự nguyện bơi qua đại dương mênh mông, vượt qua những rạn san hô sắc nhọn để khám phá hòn đảo đó nếu nó luôn đóng kín cửa? Muốn được thấu hiểu, chúng ta cần biến mình thành một hòn đảo mời gọi, nơi có những ngọn hải đăng soi sáng, những bãi cát trắng mịn màng và những làn nước trong xanh. Thay vì giấu kín những suy nghĩ và cảm xúc, hãy chia sẻ chúng một cách cởi mở. Đừng ngại bày tỏ khi bạn vui, khi bạn buồn, khi bạn lo lắng hay khi bạn tức giận. Sự thành thật là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa trái tim. Hãy nhớ rằng, không ai có khả năng đọc vị suy nghĩ của người khác. Việc kỳ vọng người khác hiểu mình mà không cần bất kỳ sự chia sẻ nào là điều không thực tế. Mối quan hệ là một hành trình khám phá lẫn nhau. Nếu bạn muốn người khác đồng hành cùng mình, hãy cùng họ vẽ nên một bản đồ cảm xúc. Hãy cho họ thấy những ngóc ngách trong tâm hồn bạn, những điều bạn yêu thích và những điều bạn sợ hãi. Khi đó, họ mới có thể thực sự thấu hiểu và đồng cảm với bạn. 

Đau đáu một nỗi niềm đơn phương, một tình yêu không trọn vẹn. "Anh ấy đã không nắm tay tôi" là những lời tự sự chân thành, chạm đến trái tim những ai từng trải qua những cung bậc cảm xúc ấy. Cuốn sách như một bản tình ca buồn, nhưng không hề bi lụy. Trong từng câu chữ, ta bắt gặp những khoảnh khắc ngọt ngào, những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi trẻ. Đó có thể là những dòng tin nhắn nửa đêm, những cái ôm vụng trộm, hay đơn giản chỉ là một ánh nhìn thoáng qua. Tình yêu trong sáng, ngây thơ ấy đã từng làm trái tim ta rung động, nhưng rồi cũng phải chấp nhận buông tay. "Là vì yêu nên chẳng muốn rời đi", câu nói ấy vang lên như một lời giải đáp cho bao trăn trở. Tình yêu đôi khi không cần lý do, chỉ cần cảm nhận. Và khi tình yêu không còn, ta học được cách chấp nhận, buông bỏ để tìm thấy bình yên trong tâm hồn. Cuộc sống luôn vận động, con người cũng vậy. Có những người đến rồi đi, để lại trong ta những dấu ấn khó phai. Nhưng cũng có những người ở lại, cùng ta sẻ chia những niềm vui nỗi buồn. Quan trọng là ta biết trân trọng những gì mình đang có và không ngừng tìm kiếm hạnh phúc. "Những áng văn nhẹ nhàng như những cơn gió mùa thu, mang theo chút se lạnh và nỗi buồn man mác. Đọc từng trang sách, ta như lạc vào một thế giới riêng, nơi những tâm hồn đồng điệu cùng chia sẻ nỗi đau. Tuy nhiên, cuốn sách dường như lạc mất mình trong chính những lời hứa hẹn ban đầu. Tựa đề gợi mở về những tản mạn sâu sắc, nhưng nội dung lại trôi đi một cách nhẹ nhàng, thiếu đi những điểm nhấn để chạm đến trái tim người đọc. Dẫu vậy, hãy tin rằng sau cơn mưa trời lại sáng. Cuộc sống vốn là chuỗi những thăng trầm, và hạnh phúc đích thực sẽ đến khi ta biết chấp nhận và vượt qua những khó khăn. "Anh ấy đã không nắm tay tôi, nhưng cuộc đời vẫn còn dài." Dù có những lúc cảm thấy lạc lõng, cô đơn, hãy nhớ rằng, xung quanh ta vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi. Hãy mở lòng đón nhận những điều mới mẻ và tin rằng, hạnh phúc sẽ đến với những ai biết yêu thương và biết cho đi.


0 điểm

Cuộc sống là cuộc chiến không khoan nhượng!

Bởi khoan nhượng rồi, bạn sẽ ngã gục đau thương.

Mạc thấy giá trị cuộc sống không nằm ở phần vật chất, mà nó hoàn toàn nằm ở phần tinh thần của chúng ta.

Tinh thần thoải mái thì sẽ là cốt lõi sàng lọc tư duy. Để những năng lượng tiêu cực không chiếm đống tâm hồn nhỏ bé của chúng ta. Từ đó, bản thân chúng ta có thể chiêm nghiệm ra con người thật sự của chính mình. Hiểu biết mình muốn gì và làm thế nào để đạt được chúng là một câu hỏi khó.Thế nên người ta mới thốt ra câu: Cuộc sống là cuộc chiến không khoan nhượng mà.Khó lắm, khó lắm.

Chỉ một cái xơ sẩy tin lầm một người, nó có thể khiến trái tim ta vỡ vụn. Chỉ một lời nói gán ghép oan ức đã khiến cho chúng ta nghi ngại với đời. Chỉ cần một người thân ra đi, chúng ta đã sợ sự sinh ly và tử biệt. Chỉ cần bệnh tật ập đến, chúng ta tự ti đến dường nào.

Mọi thứ điều không thể khoan nhượng, đúng không?

Để làm một chiến binh dũng cảm chiến đấu tới giây phút cuối cùng, bạn cần một tinh thần lạc quan trong mọi hoàn cảnh.

Biết chấp nhận, chịu học hỏi và tiếp thu, lao động không ngừng nghỉ sẽ giup bạn tìm ra chân lý của đời mình.

Vì cuộc sống á mà, buông trôi là thất bại, buông lơi là đánh mất và buông lòng là khép chặt.

Mọi thứ thì không thể chờ bởi vì thời gian là thứ không quay lại được.Cứ thế và cố, mà thôi.

Thời gian thì qua nhanh và lòng người thì mau nhạt.

Người ta hay vẽ vời tình yêu với muôn vàn sự dịu dàng hào nhoáng chứ chẳng ai nói với bạn rằng: Yêu chỉ là tô lên cái bạn đang có thêm một lớp áo chống nhàm chán mà thôi.

Nó giống như cuộc sống của bạn đang ở thời kỳ đỉnh cao của sự buồn tẻ, một khi bạn yêu, hẳn nhiên trái tim bạn rộn ràng lên một chút. Là một chút nhưng lại khiến bạn lầm tưởng đó là cả bầu trời của sự khát khao cháy bỏng.

Tình yêu vốn dĩ chẳng diệu kỳ, nó đơn thuần hoá giải một con người đơn điệu từ từ biết đồng cảm và chia sẻ mặt trái của mình cho người khác biết. Còn thấu hiểu và bao dung hay không phải xem tình yêu có đủ lớn hay không?

Đa phần khi tuổi đời càng lớn, sự khát khao tìm thấy người mình yêu sẽ càng nhỏ bé thêm hơn. Bởi chúng ta biết, yêu chỉ làm một giai đoạn nào đó trong cuộc đời mình hạnh phúc và rồi sau đó.....là chẳng có sau đó gì nữa.

Nếu phải sống cả đời với sự mạnh mẽ cô đơn thì thôi ráng phải cố mà yêu một người cho xứng đáng với mình.

Bởi không có trái tim nào là hoàn toàn chọn lựa cô đơn, trừ khi đó là điều bắt buộc.

Nhưng đừng thi vị hoá tình yêu.

Thế thôi!

Đàn ông của em!

Người đàn ông của em không nhất thiết phải cần xuất chúng, không mặc định là tài ba lỗi lạc. Miễn đúng cái lúc em dỗi biết nhường nhịn em một chút là được.

Người đàn ông của em không cần phải chứng minh tình yêu của anh ấy dành cho em nhưng đâu đó vẫn phải âm thầm dành những hành động nhỏ cho riêng mình em trải nghiệm.

Người đàn ông của em không cần quá thông minh. Ngốc nghếch để em cười và khùng khi em bực cũng được. Nhưng chuyện nào phải ra chuyện nó. Dối trá và lăng nhăng là hai thứ em không cần ở anh.

Người đàn ông của em không giàu lại càng tốt. Bởi tiền nhiều thì giá trị bản thân sẽ đổ đốn, hư hại. Hai đứa cùng nhau cố gắng tự mình xây đắp lên tương lai của hai đứa.

Người đàn ông của em không cần phải giỏi ăn nói. Để những lúc hai đứa cãi nhau anh không thể diễn đạt được ngôn từ của mình. Tránh những lời làm tổn thương em khi không cần thiết.

Người đàn ông của em không thuộc hàng quý hiếm càng tốt. Cứ tầm thường như cân đường hộp sữa thôi. Để không ai dòm ngó và để em bớt tốn thời gian ghen tuông vớ vẩn. Người đàn ông của em có một điểm em nhất định phải cần. Đó là bao dung. Anh phải biết bao dung từ những khiếm khuyết mà em có sẵn để cái gai trong đôi mắt ấy không lớn lên từng ngày khi chúng mình bên nhau.

Người đàn ông của em, đường còn kẹt xe đông người nên anh luôn tới trễ thì phải. Em chời mãi gần hết nửa đời người rồi. Đến bóng còn chưa thấy nói gì đến chi anh.