Người
ta thường bảo rằng, trái đất vốn tròn thế nên dù đi đến đâu thì cũng sẽ gặp lại
nhau tại một nơi nào đó. Nhưng chắc hẳn mọi người càng phải biết vòng tròn ấy vốn
không hề nhỏ, và đương nhiên không phải tình yêu nào cũng đủ sức dẻo dai đi hết
để được gặp lại nhau.
Tình yêu có lẽ là một điều thật đẹp,
nhưng cũng rất nhiều những đau thương. Lúc không có thì nghĩ chẳng cần có, có
được rồi lại sống chết không muốn rời xa. Bởi ai đã từng hạnh phúc thật sự thì
mới hiểu rằng có những thứ chẳng thể mua được bằng tiền. Có thành công đến bao
nhiêu, có giàu sang cỡ nào cũng không thể bằng cảm giác bình yên khi ở cạnh người
thương. Không có tình yêu, chẳng ai trên đời này có thể chết cả. Chỉ là chúng
ta dù vẫn sống, nhưng giống như biển không sóng, như trời không mây, như thuyền
không ra khơi và trái tim thì cô quạnh đến đau lòng.
” Anh ấy đã
không nắm tay tôi “. Cuốn sách gợi về nỗi buồn man mác
của một cô gái không có được tình yêu, giống như là “yêu người yêu người ta”.
Nhưng nội dung các tản văn, các câu chuyện trong cuốn sách này lại không bám
sát cái hướng đó lắm. Nó chỉ dừng lại ở những đượm buồn của những tình yêu
không trọn vẹn. Ngoài những chuyện buồn, cuốn sách cũng có nhiều nét khác, như
là những câu chuyện bình dị, có cả truyện ngọt ngào nhẹ nhàng.
1.Giới
thiệu tác giả:
Hiên tên thật là Đỗ Thảo Ly. Nữ tác giả
sở hữu fanpage có số lượng lượt theo dõi lớn.
Một số quyển sách nổi tiếng của Hiên
như là: Mình đừng quên nhau, Stay with me, Anh ấy đã không nắm tay tôi, …
2.Giới
thiệu tác phẩm:
Sách được chia ra là 4 phần khá nhẹ
nhàng. Đó là “Anh”, “Yêu”, “Em”, “Khác” với những tản văn sâu sắc, day dứt tới
tột cùng hoặc nhẹ nhàng và bình dị. Nếu bạn là kiểu người thường nói buồn mà chẳng
có lý do, thì đây chắc hẳn là một cuốn sách phù hợp với bạn vì thực sự mà nói
đây là một cuốn sách chứa đựng những câu văn khá nhẹ nhàng, đượm buồn man mác,
kiểu đọc xong sẽ lâm vào nỗi buồn nhưng buồn vì nỗi buồn của người khác rồi lại
hết buồn thôi. Dám hận dám yêu. Cuốn sách cũng dạy chúng ta, cách yêu trong
tình yêu. Hãy để một mối quan hệ trong trạng thái thoải mái nhất có thể. Thoải
mái cho chính mình và cả đối phương bới sự gò ép chỉ khiến mọi chuyện trở nên méo
mó và bất ổn.
3.Mục
lục của tác phẩm
- Biết đâu là phù hợp
- Còn gặp lại nhau không?
- Lãng mạn
- Khi đời có tình yêu
- Yêu cho riêng mình
- Anh đâu có biết
- Muốn được thấu hiểu thì mở lòng trước
đi
“Cho những ngày phải lòng một người
đã có trong tim một người khác…”
Sự trở lại của Hiên - cô gái của những hoài niệm buồn hoang
hoải.
Yêu một người đâu phải lúc nào cũng sẽ nhận được hồi đáp tương xứng. Yêu người không yêu mình người ta gọi là đơn phương. Yêu người không yêu mình nhưng lại yêu một người khác gọi là kẻ đến sau. Nhưng yêu người từng yêu mình nhưng nay người ta lại đem lòng yêu thương người khác thì gọi là gì?
Là khi ấy chúng ta rơi vào tận cùng của những nỗi buồn của tình yêu mà có thê mất nhiều tháng nhiều năm, chúng ta vẫn chưa thể đứng dậy và thoát khỏi những nỗi buồn đau khắc khoải ấy.
Đôi khi tình yêu là một chuyện rất buồn cười. Như thể là lòng
mình yêu lắm những chỉ dám đứng từ xa nhìn người quay lưng cất bước và mỉm cười
hạnh phúc với một người khác.
Có thể ai đó sẽ nói điều đó là ngu ngốc biết bao nhưng có những
tình yêu là vậy. Người ta chỉ lặng lẽ nhìn đối phương bước qua khỏi đời mình,
không níu kéo, không oán trách hờn giận. Dù cho có thể trong lòng là hàng ngàn
bão tố những vì sự bình lặng cho nơi ấy nên đành lòng buông tay.
Đến với “Anh ấy đã không nắm tay tôi” người đọc sẽ tìm thấy
những cảm xúc ngổn ngang, có đớn đau, có hạnh phúc để hòa mình cùng chất văn
buồn da diết của Hiên. Để từ những câu thơ dòng chữ ấy nhìn lại những năm tháng
thanh xuân.
4.Tóm tắt tác phẩm:
*Biết đâu là phù hợp
Có những thứ
bản thân rất thích nhưng không thể có được vì không phù hợp. Trên đời này, quan
trọng nhất vẫn là biết chấp nhận. Chúng ta không thể đi đôi giày không vừa chân
đến cuối con đường, vì thứ cuối cùng đau nhất chính là chân mình mà thôi. Muốn
đi thật xa, thật dài thì phải chọn đúng, tin đúng vào một người phù hợp, thật
sự yêu thương mình, dù có thể người đó không như ta mong ước, nhưng bởi vì tình
yêu họ có, nên họ rất đỗi tuyệt vời.
Không cần
phải quá nồng nhiệt, không cần quá ngọt ngào. Bởi những điều đơn giản và nhẹ
nhàng mới là thứ bền chặt nhắt. Tình cảm cũng vậy, càng chân thật bao nhiêu,
càng lâu dài bấy nhiêu. Những thương tổn sau sắc không thể điều trị dứt khoát
được bằng những thứ quá mãnh liệt mà điều cần nhất vẫn là thời gian và sự kiên
nhẫn.
*Còn gặp lại nhau không?
Bạn đã từng
trải qua cái ngày, mình và người yêu chẳng biết vì lý do gì mà chia tay, cứ im
lặng rồi rời xa nhau trong đớn đau. Nhưng chẳng biết làm sao? Khi hai con người
cùng ngang bướng, củng cố chấp, cùng mang trong mình cái tối quá lớn. Dù yêu
nhau đến đâu nếu không thể vứt bỏ lòng tự trọng vẫn có thể buông tay bất cứ lúc
nào.
Những lúc ban
đầu, khi tình yêu còn mãnh liệt. Người ta còn vì cái này cái khác mà về bên
nhau. Sau này, thời gian trôi đi, giận dỗi, cãi vã liên tục, mệt mỏi nối tiếp
mệt mỏi. Vì vậy mà chẳng ai còn đủ sức để quay đầu lại nữa, lặng lẽ rồi bước ra
khỏi cuộc đời nhau. Lại cũng sợ đối phương chẳng cần mình, mình làm hỏa là mình
thua ai ngờ đâu, họ cũng còn yêu mình nhiều lắm. Yêu đến dạy dứt, đến hoang
mang.
Nhưng mà, đến tuổi cần ấm êm thì phải ấm
êm thôi. Dù còn day dứt cỡ nào thì cũng chỉ là chuyện quá khứ. Không ai ôm mãi
đau thương mà đi tiếp cuộc đời dài rộng cả, trái tim cũng rất cần được yêu
thương. Câu hỏi "Liệu chúng ta có còn gặp lại nhau không?” cũng chẳng ai
biết hồi đáp ra sao khi lòng còn thương nhưng nếu gặp nhau có lẽ cả hai cũng chẳng
giải quyết được gì.
*Lãng
mạn
Lãng mạn là gì? Lãng không phải là
trong một nhà hàng sang trọng, giữa hoa và nến lung linh, chúng mình ngồi mỗi đứa
một đầu bàn nhâm nhi ly rượu ngoại sang chảnh. Lãng mạn là trong một căn nhà bé
xíu, hai đứa chụm đầu ăn chung một tô mì, vừa ăn vừa xuýt xoa nhưng ngon lắm,
húp cạn cả nước mà vẫn thấy thèm. Lãng mạn không phải là đi du lịch ở một nơi
thật xa, chụp cho nhau những bức hình thật lung linh rồi đăng tải lên mạng xã hội
khoe bạn bè. * Lãng mạn là cùng nhau đạp xe, chạy bộ trong công viên, nắm tay
nhau thật chặt giữa đường phố, chẳng ngại cho cả thế giới biết mình là của
nhau. Lãng mạn không phải là ngày kỷ niệm tổ chức thật linh đình, hoành tráng,
hứa hẹn thật nhiều điều mơ mộng, viển vông. Lãng mạn là hai đứa ở cạnh bên, thì
thầm kể lại cho nhau nghe những chuyện đã qua, những điều đã cũ, thầm cảm ơn
ông trời đã để hai đứa gặp gỡ và chỉ mong sao cho khoảnh khắc này trôi qua thật
chậm, thật chậm, ngỡ như là sẽ chẳng bao giờ rời xa. Lãng mạn không phải là có
thật nhiều tiền rồi mặc sức làm những thứ mình thích mà chẳng cần bận tâm đến
chuyện gì. Lãng mạn là dù trong thiếu thốn vẫn ở lại bên nhau, vẫn yêu thương
nhau thật nhiều và vẫn cố gắng dành tẩy cả những điều tốt đẹp và tuyệt vời nhất
cho nhau.
*Khi
đời có tình yêu
Trước khi yêu còn nghĩ bản thân phải trở
thành mẫu người được nhiều người ngưỡng mộ, có công danh, sự nghiệp, tiền tài.
Hoài bão lớn lao là vậy, tuổi trẻ nhiệt huyết là vậy, rồi cũng đến lúc gặp một
người có thể khiến mình bỏ hết tất cả tham vọng mà ở bên.
Lúc đó, lại nghĩ rằng cuộc đời này chỉ cần có nhau là đủ. Chẳng cần giàu sang, danh vọng gì hết. Cơm ngày ba bữa, có thể mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy nhau, mỗi đêm trước khi ngủ hôn lên trán nhau rồi nói chúc ngủ ngon là đủ. Giản dị vậy mà cũng cảm thấy lòng mình hạnh phúc vô cùng. Đúng là khi yêu, chẳng ai biết được bản thân minh sẽ thay đổi thế nào. Người mạnh mẽ thì trở nên yếu đuối, người yếu đuôi lại càng yếu đuối hơn.
Rồi người ta bắt đầu dựa vào nhau mà sống,
bắt đầu phụ thuộc vào đối phương, bỏ quên đi cách sống mạnh mẽ, tự lập. Cho đến
một ngày, bỗng nhiên trái tim chẳng còn như trước, người bỏ ta đi mà chẳng hề
nuôi tiếc, Khi đó lại thấy gục ngã, thấy yếu đuối trước cuộc đời. Tình yêu có lẽ
là một điều thật đẹp, nhưng cũng rất nhiều những đau thương. Lúc không có thì
nghĩ chẳng cần có, có được rồi lại sống chết không muốn rời xa. Bởi ai đã từng
hạnh phúc thật sự thì mới hiểu rằng có những thứ chẳng thể mua được bằng tiền.
Có thành công đến bao nhiêu, có giàu sang cỡ nào cũng không thể bằng cảm giác
bình yên khi ở cạnh người thương. Không có tình yêu, chẳng ai trên đời này có
thể chết cả. Chỉ là chúng ta dù vẫn sống, nhưng giống * như biến không sống,
như trời không mây, như thuyền không ra khơi và trái tim thì cô quanh đến đau
lòng.*
*Buông
tay
Anh này, nếu đã buông tay thì nhất định
phải buông tay một cách chân chính. Đừng lúc nhạt, lúc ngọt khiến người khác phải
suy nghĩ, mệt mỏi. Phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu đứng trước người mình yêu vẫn chi
như đứa trẻ. Dễ mềm lòng, cũng rất dễ tổn thương. Anh nói một câu dịu dàng họ sẽ
nghĩ anh đang muốn quay lại Anh hứa một câu ngọt ngào Họ sẽ nghĩ anh muốn ở bên
trọn đời anh gieo một tia nắng họ sẽ nghĩ đó là cả mùa xuân. Không phải cử nhẹ
nhàng với họ sau khi chia tay là tốt đâu anh. Đôi lúc, sự nhẹ những đó chỉ càng
dày và những nỗi đau trong lòng họ nhiều hơn mà thôi. Bởi vậy, nếu đã đi thì nhất
định phải thật dứt khoát, thật lạnh lùng mới phải anh ạ. Ngọt nhạt với họ chi
càng khiến họ thêm hy vọng để rồi lại đau lòng hơn mà thôi. Chân chính buông
tay, là quay đầu đi không nhìn lại, không nhắn tin, không hỏi thăm, không gọi
điện. Đã ra đi thì xem như người lạ.
Dù họ sẽ đau lòng lắm, nhưng đau một lần
rồi thôi anh ạ. Nước mắt nhiều đến đâu, khóc mãi cũng hết. Có khi chính sự tàn
nhẫn của anh lại khiến họ nhanh phục hồi hơn rất nhiều.
Nên anh à, anh cứ tàn nhẫn đi. Có thể
anh thầy họ thấy ngốc nghếch, thật trẻ con. Nhưng vì họ mang một trái tim non nớt
và đây những yêu thương mãnh liệt dành cho anh nên họ mới như vậy.
*Con gái
khi yêu
Con gái, tốt nhất vẫn nên biết cách tự
chăm sóc bản thân, tự làm đẹp cho chính minh ở bất cứ thời điểm nào, thậm chí
lúc có người yêu, có chồng rồi thi lại cảng phải đẹp.
Vì sao ư? Vì chẳng ai là không thích
cái đẹp, cái tốt cả. Con gái khi yêu ai rồi có thể dễ dàng bỏ qua những thứ bề
ngoài, yêu mù quảng đến mức đối phương có không coi ra gì thì vẫn luôn tôn sùng
người ta.
Nhưng con trai thì không như thế, họ có
phần lý trí hơn. Và đặc biệt là họ luôn muốn có những thứ tốt nhất, đẹp nhất so
với những người con trai khác xung quanh họ có được. Cho nên, con gái khi yêu đừng
dại dột nghĩ rằng không cần phải chính chu, không cần phải đẹp hay phải cố gắng
ganh đua với những đứa con gái khác. Đồ ngon chẳng ai từ, rượu ngon chẳng ai chế.
Muốn giữ được người mình thương phải luôn cho đối phương thấy được giá trị của
mình, phải khiến họ tự hào khi đi cùng, khi ở bên minh. Cho họ thấy rằng mình
là mẫu người được săn đòn thế nào, được người khác nể phục ở đầu, mến mộ vi điều
gì. Có như vậy, họ mới càng cảm thấy minh đáng quý và trấn trong nhiều hơn. Con
gái có thể hy sinh, nhưng đừng vì hy sinh mà đánh mất bản thân mình. Lúc nào
cũng phải giữ cho mình một điểm riêng, một thế mạnh thật đáng giá. Có như vậy mới
không sợ người mình yêu bỏ đi, hoặc nếu có bỏ đi thì sau này cũng phải tiếc ngẩn
ngơ vì đã bỏ lỡ. Vậy nên, là con gái, yêu ai cũng được, nhưng đừng quên yêu
chính mình trước nhé, các cô gái của tôi!
*Yêu
cho riêng mình
Ngày còn trẻ, yêu đương là phải công
khai với cả thế giới. Đi ăn với nhau phải chụp selfile một tấm đăng lên kèm
dòng caption tình cảm. Lâu lâu lại có ảnh nắm tay nắm chân, ý là yêu đương mặt
nồng bền chặt lắm. Có người yêu là phải để relationship trên trang cá nhân, phải
kết bạn và trò chuyện với bạn bè người ta. Phải chụp ảnh những tin nhắn lãng mạn
người ta gửi rồi khoe âm ĩ cho cả thế giới biết mình đang được yêu thương. Ngày
kỷ niệm, ngày lễ phải đợi đến đúng 12 giờ đêm gửi một tin nhắn thật ngọt ngào,
lãng mạn. Quà cáp cũng phải lên kế hoạch từ nửa tháng trước. Lúc nào cũng rất ổn
ảo, rất tự tin. Không biết rằng, có ngày phải ngồi để chế độ chỉ mình tôi"
cho những tấm ảnh cũ, hoặc lưu vào máy rồi xóa sạch đi. Không biết rằng, có
ngày đọc lại những dòng trạng thái năm xưa mà lòng đau đến phát khóc. Cũng
không biết rằng, cái nắm tay năm ấy hóa ra đối với người ta lại dễ dàng buông bỏ
đến như vậy. Sau này, lúc yêu đương lại binh lăng đến lạ. Người yêu cũ hỏi tại
sao em chẳng bao giờ viết gì về anh the? Chỉ cười mà không biết nói sao. Chẳng
lẽ lại bảo mai một chia tay mất công xóa? Nói thế người ta đâu vui? Minh cũng vậy.
Thực lòng mình muốn lâu dài lắm, nhưng đời người ai biết trước được ngày mai?
Xưa kia người đó cũng từng thế thất thế, mà rồi cũng văn bỏ minh đi. Cho nên,
bây giờ thấy sợ lắm. Yêu đương chỉ dám giữ cho bản thân. Người đời cứ nghĩ phải
ồn ào, phải công khai mới là tốt. Nhưng đâu biết rằng vì sợ mất cho nên mới phải
dấu đi! Sợ một mai người quen, bạn bè hỏi lại chẳng biết phải trả lời như thế
nào. Chi bằng cứ im lặng mà yêu, một mình tận hưởng những cảm xúc ngọt ngào, ấm
áp. Lỡ một ngày có xa nhau chẳng hạn, cũng chẳng có gì nhiều để nhắc nhở mỗi
năm mỗi tháng để mà đau lòng.
*Anh
đâu có biết
Anh đầu có biết, những đêm em chỉ có một
mình, lắng lăng nhìn vào màn hình điện thoại chờ tin nhắn từ anh. Trong khi em
biết anh đã say ngủ từ rất lâu. Anh đầu có biết, những đêm em nói là đi ngủ
nhưng lại thần thở im lặng suy nghĩ về chuyện tình cảm của chúng ta, liệu ngày
mai ra sao, ngày mai thế nào? Chúng ta còn ở bên nhau được bao lâu? Anh đâu có
biết, những khi em nghẹn đắng nơi cổ họng. Nước mắt muốn rơi mà phải kim sâu
trong lòng. Chỉ vì sợ anh cảm thấy phiên, cảm thấy khó chịu với em. Anh đầu có
biết, những khi em muốn được nắm tay anh giữa phố đông người, muốn chứng mình
cho cả thế giới biết được chúng minh là của nhau. Còn anh lại cho rằng đó là thừa
thái, là ngại ngùng.
Anh đầu có biết, đã rất nhiều lần em muốn
thử nói chia tay để chở ở anh một lời níu kéo. Nhưng rốt cuộc em lại không thể
nói. Bởi vì em biết đi hay ở cũng chỉ là việc của em, với anh thì sao cũng được,
có phải không?
*Muốn
được thấu hiểu thì mở lòng trước đi
Điều quan trọng nhất trong một mối quan
hệ là gi? Là sự thành thật. Có rất nhiều điều chúng ta muốn, nhưng vì cái tôi,
vì lòng kiêu hãnh mà đem giấu trong lòng. Buồn cười hơn, giấu đi rồi nhưng lại
bắt người khác phải hiểu.
Chỉ có bác sĩ nội soi may ra mới hiểu
được thôi. Người bình thưởng, họ không có đi quốc trong lòng ban. Họ không hiểu
được là lẽ dĩ nhiên. Đừng đặt yêu cầu quả cao trong một mối quan hệ, bản chất của
sự lâu bên vẫn là thấu hiểu. Nếu bạn không mở lòng, thì mãi mãi chẳng ai có cơ
hội ở bên bạn lâu dài. Không ai quá kiên nhẫn được với một người suốt ngày yêu
cầu minh phải tự tìm hiểu, từ biết được mọi suy nghĩ của đối phương cả. Tình cảm
cho đi, luôn mong nhận lại sự đền đáp. Người ta sẽ thích ở cạnh một người mà
mình cảm thấy binh yên, vui vẻ chứ không phải là người mà mình phải bận tâm,
phiền não quá nhiều.
5. Anh
ấy đã không nắm tay tôi
“Mình chỉ là kẻ đơn phương,
đem hết lòng dạ đi thương một người
nhưng ngặt một nỗi buồn cười
người chỉ cảm động chứ người không thương”
Đến với cuốn sách “Anh ấy đã không nắm tay tôi” bạn sẽ tìm thấy những cảm xúc ngổn ngang của một mối tình không hẳn là trọn vẹn, hay là đoạn tình cảm bình dị mà bạn hay ngưỡng mộ. Có thể là đớn đau, cũng có thể là hạnh phúc. Để từ những câu thơ dòng chữ ấy nhìn lại năm tháng thanh xuân của bản thân. Dám yêu nhưng cũng dám bỏ.
“Anh
ấy đã không nắm tay tôi” mang một nỗi buồn vảng vất của những
mối tình dở dang hay là những câu chuyện đời thường đến nỗi bạn phải bật cười
vì sự đáng yêu của nó. Đó có thể là những dòng nhớ thương da diết của mối tình
đầu chẳng kịp đặt tên. Là một câu chuyện của một cô gái ngốc nghếch cứ mãi đợi
một người đã rời bỏ mình mà ra đi mãi mãi. Cũng là câu chuyện về một anh chồng
dù có hẹn với bạn nhậu vẫn không quên chạy qua nhà cắm giúp vợ nồi cơm trước
giờ tan tầm. Và đâu đó có những câu chuyện mẹ kể về bố với vô vàn những điều vô
lý trên đời. Ấy vậy mà với mẹ, nó lại trở thành những điều có lý và đáng yêu vô
cùng.
Có lẽ "Là vì yêu nên chẳng muốn
rời đi" là một mẩu chuyện vụn vặt ngọt ngào của một cặp vợ chồng, câu
chuyện này vừa nhẹ nhàng, vừa dễ thương lại rất đời thường. Câu nói "Bởi
vì người ta đã yêu, đã thương rồi." như trả lời muôn vàn câu hỏi trong
tình yêu vẫn thường hay nghe thấy, là vì yêu vì thương rồi nên chẳng còn lý do
nào quan trọng hơn nữa cả.
Và trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, chúng ta rồi
sẽ gặp nhiều người, đối mặt với nhiều thứ, nghe được những câu chuyện đời
thường nhất. Có thể gặp nhau rồi vì một chút duyên nào đó mà sẽ cùng nhau sánh
bước nhưng có ai chắc rằng sẽ là mãi mãi? Trên đời này không có cái gì gọi là
duy nhất cả. Chỉ có thể trách mình không phải là người cuối cùng trong đời họ
mà thôi.
“Anh ấy đã không nắm tay tôi
anh ấy quên tôi rồi cậu ạ
chúng tôi giờ là người xa lạ
buồn biết mấy những chuyện đã qua...”
Có một số đoạn tình cảm, chợt đến cũng chợt đi,
để lại trong ta nhiều niềm tiếc nuối và cũng khiến ta dằn vặt mãi đến sau này.
Lúc nào cũng vậy cả, ta dường như cảm thấy tự hào với khởi đầu nhưng lại hụt
hẫng với kết thúc. Chúng ta luôn đòi hỏi đối phương phải hiểu lấy ta, nhưng...
Có lẽ vì anh không biết, em cũng không nói, cho nên chúng mình mới cách xa...
“Người ta có thể thay đổi vì bạn là thật. Nhưng
cũng có thể vì người khác mà thay đổi, cũng là thật.”
Cuốn sách cũng dạy chúng ta, cách yêu trong tình
yêu. Hãy để một mối quan hệ trong trạng thái thoải mái nhất có thể. Thoải mái
cho chính mình và cho cả đối phương bởi sự gò ép chỉ khiến mọi chuyện trở nên
méo mó và phức tạp. Bởi vì sẽ chẳng ai có thể đi được đôi giày không vừa chân
để đi đến cuối con đường cả, bởi cuối cùng thứ đau nhất vẫn là chân mình thôi.
Trên đời này, quan trọng nhất vẫn là biết chấp nhận.
Đừng bạc đãi trái tim mình bằng những
cảm xúc không thật lòng bạn à. Suy cho cùng, tất cả chúng ta đều biết trong
cuộc sống này quan trọng nhất vẫn là làm những điều bản thân mình thấy thoải
mái và hạnh phúc mà thôi.
“Tuổi trẻ của chúng ta vì gặp được nhau mà bỗng
nhiên chẳng còn vô nghĩa”
Anh ấy đã không nắm tay tôi, và sẽ còn
một bàn tay khác đứng đợi. Bởi cuộc sống này đâu chỉ có những nỗi buồn. Ngoài
kia mặt trời vẫn chiếu những tia nắng mới. Ngoài kia, chim vẫn hót véo von cho
một ngày nắng đẹp. Ngoài kia, có nhiều con đường để lựa chọn, nhiều niềm vui để
tận hưởng hết. Và ngoài kia, cuộc đời vẫn đang gọi bằng những tiếng gọi yêu
thương...
Nhớ nhé cô gái, sống trọn cho mình từng phút giây mình đang có để còn
thấy đời tươi đẹp lắm, đáng tận hưởng lắm.
6. Cảm
nhận về cuốn sách và lời kết
Những tàn văn nhẹ nhàng ấm áp, đượm buồn rất phù hợp với tâm trạng của những ai vừa trải qua nỗi đau trong tình cảm. Tuy nhiên, nếu bạn tìm đến cuốn sách với mong muốn được trải nghiệm những tản man khai thác sâu slogan trên thì sẽ thất vọng đẩy vì nó hầu như không có tản văn nào liên quan đến tựa này khi hiểu nghĩ nổi trên mặt chữ cả. Mong rằng mọi người hãy luôn tin mọi chuyện sẽ ổn, sẽ kết thúc tốt đẹp. Nếu nó chưa tốt đẹp thì đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Tóm tắt bởi: Lô Thanh Trúc - Bookademy
Hình ảnh: Đình Thành
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.