Mỗi người đều có một độ tuổi trưởng thành khác nhau. Nhưng hầu như những người có tuổi thơ không được trọn vẹn, dường như đã chôn sâu nỗi đau trong lòng mãi mãi. Họ cũng như gượng ép mình phải lớn sớm, tâm trí lại như đứa trẻ thơ đi lạc. Lắng nghe họ, thông cảm cho họ là điều mà xã hội nên làm.
Những người trẻ trong cuốn sách này đều trên dưới hai mươi tuổi, cá biệt có người mười lăm, và có người hai mươi tư tuổi. Tương ứng với khái niệm late adolescence ( thiếu niên muộn) trong tiếng Anh, đây là quãng đời tôi gọi là “hậu tuổi thơ”, thời kì mà người ta đã để lại tuổi thơ đằng sau, nhưng chưa hoàn toàn bước vào thế giới của người lớn, theo nghĩa đã đi làm, lập gia đình, độc lập về tài chính.
Mở lòng với tôi, một người xa lạ, và qua đó, đối diện với chính mình, là một quá trình khó khăn. Chúng tôi đã cần nhiều thời gian để khởi động; với cá nhân tôi, đó là một phép thử lòng kiên nhẫn. Tôi cũng ý thức được rằng mình sẽ không thể nắm bắt trọn vẹn một con người, một lịch sử cá nhân. Tôi và những người trẻ, chúng tôi ngồi bên nhau, từ mùa xuân năm trước tới mùa hè năm sau. Mỗi lần như vậy, có thể hàng tiếng đồng hồ trôi qua với những chuyện nhỏ nhặt của cuộc sống hằng ngày, rồi dần dần, họ chìm sâu hơn vào trạng thái suy tư, hồi tưởng, triết lý về cuộc đời. Họ bổ sung, soi sáng những gì mình đã hay đang trải qua. Ngồi đó và quan sát họ, tôi hay có cảm giác mình được mời bước vào một khu vườn kín mà từ trước đến nay chưa có ai bước vào. Nó vẫn đang biến động, và có lẽ chính chủ nhân cũng không bao giờ có thể khám phá hết mọi ngóc ngách của nó. Tôi thấy biết ơn khi được mời vào những khu vườn đó. Chúng khiến tôi khi mỉm cười, lúc thương xót, khi thấy ấm áp, lúc thấy băng giá. Trong nhiều khoảnh khắc, tôi cảm thấy thiêng liêng. Tôi cảm nhận được gánh nặng của việc được làm người trên vai họ. Đây là thời điểm họ bước vào đường đời. Hành trình làm người độc lập của họ mới bắt đầu.
Khi không được yêu thương thì người ta cũng không quen với việc yêu thương người khác.
Tôi lo lắng. Hôm trước bạn trai tôi kể về người yêu cũ, về việc anh ấy đã phát điên vì cô ta như thế nào. Lúc đó tôi không tỏ thái độ gì, nhưng sau đó thì tôi khóc. Chưa bao giờ anh ấy nói anh ấy phát điên lên vì tôi. Như thế có phải là tôi clingy không nhỉ? Những người không đầy đủ tình cảm thì thường sau này sẽ clingy, vâng, đeo bám, van xin được quan tâm và yêu thương vì họ sợ bị bỏ rơi. Khi không được yêu thương thì người ta cũng không quen với việc yêu thương người khác. Thỉnh thoảng thằng em tôi tới thăm tôi, tôi rất thương nó vì biết nó thiếu thốn tình cảm, nhưng tôi không thể hiện được tình cảm với nó. Có lần tôi coi bói toán. Tôi rất sợ ba cái bói toán. Tôi né coi nó, và cũng không thực sự tin, nhưng có những cái nó làm mình suy nghĩ là lo lắng. Lần đó tôi coi và người ta bảo là tôi sẽ cô đơn, và tôi khá sợ điều này.
Tôi nghĩ là ai cũng sợ cô đơn.
(Hồng Linh, 18 tuổi, nữ sinh ngành Marketing)
Chúng tôi đang đi với sự bất an vô bờ bến
Bạn có nghĩ là mọi cái cô đơn chẳng qua đến từ việc mình bị mất kết nối với gia đình không? Khi sinh ra, mình có sẵn kết nối với ba mẹ, ông bà. Sau này thì mình tự tạo ra những kết nối với bạn bè. Nếu có cãi nhau với bạn thì mình cũng không phải quá buồn chán, bởi mình biết đó là mối kết nối mình có thể tạo nên, có thể dựng lại lần nữa. Nhưng khi cái kết nối với ba mẹ, với gia đình bị mất đi thì mình không thể xây dựng lại được nữa. Mình cảm thấy lạc lối.
Trong một buổi thử tâm lý, người ta đưa ra nhiều màu sắc và tụi trẻ phải gán cho chúng ý nghĩa. Bống nói màu đỏ liên quan đến máu, màu xám là sợ hãi, trong khi những đứa khác thì nói nó là màu của bức tường. Bác tham vấn nói điều mà tôi cũng đã biết. Thiếu gắn kết với cha mẹ, đứa trẻ sẽ dần có cảm giác không an toàn. Chúng sợ hãi, thấy bất an và khó xây dựng quan hệ với người khác.
Khi tôi học lớp Sáu thì ba về. Tối đầu tiên, tôi được phép ngủ với ba. Trằn trọc cả đêm, tôi tự nhủ, đây là ba mình, nhưng thấy trống rỗng bên trong. Tôi lén nhìn và thấy một người đàn ông xa lạ, một người không liên quan gì tới cái từ ba rất thân thương. Là một đứa con gái bắt đầu lớn, tôi không ôm ấp, thân thiết với ba được nữa. Ba yêu quý tôi, tôi biết, nhưng tình yêu đó không chạm được vào tôi, tôi không cảm động được. Ông không ở cùng chúng tôi, và dần dần hình ảnh người ba thân thiết mà tôi xây dựng trong đầu trong bao năm cứ nhạt nhòa đi. Tôi còn nhớ đợt bà tôi mất, tôi sang chăm ba và thấy ông ngồi khóc ở trên gác. Tôi nhìn ông ở đó, muốn chia sẻ, an ủi, nhưng chẳng biết làm gì. Đó là một người đàn ông xa lạ mà tôi không thể ôm ấp được, nhất là khi tôi chẳng bao giờ được ai ôm ấp cả.
Đêm hôm đó, tôi nói chuyện với Đan. Nó nói rằng tôi bị bế tắc, bị rối trong những sợi dây chằng chịt, còn nó thì bị kẹt trong sự luẩn quẩn, không có gì cản nó lại nhưng nó cứ đi vòng tròn. Đan là vậy, nó luôn chính xác trong ngôn từ. Tôi lắng nghe nó, vừa cảm thấy chúng tôi đang cùng nhau trôi trong một không gian, cái quận này, cái thành phố này, cái đất nước này, vừa như đang ở những nơi vô cùng tách biệt. Tôi thấy Đan vô cùng lẻ loi, và tôi cũng vậy. Tôi và nó vô tình gặp nhau, rồi lại tách ra đi trên con đường riêng của mình. Nhìn thấy nhau, thật gần, thật sát, nhưng chỉ có thể ú ớ qua vách kính, không chạm được vào cái mù mờ vô định của tương lai. Cái hành trình này quả là đáng sợ, chúng tôi đang đi với sự bất an vô bờ bến, không chỉ vì cái vô định của phía trước mà còn vì sự lẻ loi, trống vắng vô tận. Bao giờ thì tôi được nghỉ ngơi, để không còn tương lai hay quá khứ, không còn cô đơn, chỉ còn yêu thương và hạnh phúc trong hiện tại.
(Hà An, nữ, 20 tuổi, bỏ đại học)
Những đứa trẻ bị bỏ rơi
Điều gì nói lên chất lượng của mối quan hệ cha mẹ và con cái, điều gì là đặc tính của một gia đình khỏe mạnh, một môi trường nuôi dưỡng trẻ lành mạnh? Theo nhà tâm lý học người Mỹ, Ronald P. Rohner, đó là sự ấm áp (warmth). Và sự ấm áp này, ông nhấn mạnh, phải nằm ở cảm nhận của đứa trẻ, chứ không phải chỉ ở đánh giá hay niềm tin của cha mẹ.
Rohner đặt các gia đình trên một dải tần. Ở cực bên này, cực của sự ấm áp, đứa trẻ nhận được sự yêu thương, chăm sóc, an ủi, quan tâm, hỗ trợ, nuôi dưỡng thể chất và tinh thần từ cha mẹ hoặc người chăm sóc chính của chúng. Cực bên kia được đánh dấu bởi sự thiếu vắng những cảm xúc và hành vi nêu trên. Ở cực đó, Rohner nhận thấy cha mẹ và người chăm sóc trẻ có thể rơi vào ba trường hợp: lạnh lùng và cục cằn(họ không có sự gần gũi về cơ thể với trẻ nhỏ, như ôm ấp, vuốt ve, họ không khen ngợi, động viên, khích lệ và nói những lời dễ chịu); dữ dằn và độc địa (họ đập, tát, quật, họ chế giễu, lăng nhục, chửi mắng, dùng ngôn từ gây tổn thương); thờ ơ và bỏ mặc (họ vắng bóng trong cuộc sống của trẻ, về mặt vật lý cũng như tinh thần, không quan tâm tới thế giới của đứa trẻ, không phản ứng trước các nhu cầu tình cảm của nó).
Bị đeo đuổi thường trực bởi cảm giác chông chênh, bất an và thiếu thốn, đứa trẻ có thể phản ứng theo hai hướng. Nó có thể trở thành một người thiếu khả năng đứng độc lập, luôn đeo bám, cảnh giác, lo lắng, thường xuyên cần được cam kết là sẽ không bỏ rơi mà vẫn không tin tưởng họ. Người ở dạng này tạo áp lực lớn cho những người thân xung quanh, khiến họ cảm thấy ngạt thở.
Hoặc đứa trẻ chôn vùi mong muốn được gần gũi và yêu thương, dựng lên một hàng rào phòng thủ để bảo vệ mình trước nỗi đau đến từ thất vọng do các nhu cầu tình cảm không được đáp ứng, và trở thành người thiếu cởi mở trong cảm xúc. Lớn lên, bản thân chúng có nguy cơ trở thành những bạn đời và cha mẹ lạnh lẽo, khó gần người khác và khó để người khác lại gần.
Trẻ em có xu hướng tiếp quản cái nhìn của người thân về bản thân, nó không có hệ quy chiếu nào khác, do đó những đứa trẻ bị bỏ rơi sẽ cho rằng chúng vô giá trị, người chăm sóc cư xử như vậy với chúng bởi chúng không xứng đáng để được yêu thương, thậm chí không xứng đáng để được tồn tại, và mọi thứ tồi tệ xảy ra là do lỗi của chúng.
Theo một nghiên cứu của Đại học California, nỗi đau của việc bị chối bỏ có những biểu hiện vật lý rất rõ ràng. Khi người ta có cảm nhận mình bị bỏ rơi, khước từ, một số vùng nhất định của não bộ. cụ thể là vành cung vỏ não trước trán và một phần của thùy trán, cũng được kích hoạt, giống như ở những người đang chịu đau đớn vật lý. Chấn thương tinh thần lâu dài ở tuổi thơ có thể tác động khiến cấu trúc và chức năng của não bộ thay đổi, và dẫn tới rủi ro cao cho chảy máu não ở tuổi già. Trẻ nhỏ thiếu sự ấm áp từ người chăm sóc khi lớn lên cũng thường có hồi hải mã nhỏ hơn. Vùng não bộ này quan trọng cho trí nhớ, sự điều hòa cảm xúc, điều chế stress, những yếu tố quan trọng cho việc thích ứng tâm lý và xã hội. Thêm nữa, trải nghiệm tuổi thơ cằn cỗi của chúng thường dẫn tới một thế giới quan tiêu cực, trong đó đầy những mối nguy và những điều có thể gây tổn thương. Chúng nhìn thấy mối đe dọa, sự tấn công, nguy cơ bị hắt hủi, ở những tình huống mà người khác không nhìn thấy. Điều này khiến khi lớn lên chúng khó có những quan hệ khỏe mạnh, cân bằng, hài hòa, cởi mở với bạn đời và con cái – sự lạnh lùng, bỏ mặc hay độc địa có nguy cơ được truyền tới thế hệ tiếp theo. Kể cả khi sau này chúng có địa vị, ảnh hưởng trong xã hội, thành công trong nghề nghiệp. nếu như không được chữa lành, một lúc nào đó khủng hoảng và trầm cảm có thể bùng nổ, khi một sự kiện trong cuộc đời khiến vết thương trong lòng lại vỡ ra, đau đớn
Cho dù cuộc sống khó khăn, họ chưa bao giờ từ bỏ…
“Và tôi lại tự nhủ, bây giờ mình cần học, cần một công việc, cần chăm sóc bản thân, không để nó trôi tuột đi. Tôi muốn bạn hiểu là tôi đã rất, rất cố gắng để không buông trôi. Tôi muốn mọi người biết rằng có những đứa trẻ vẫn đang chống chọi từng ngày để lớn lên thành người tử tế.”
Tác giả: Thảo Phương - Bookademy
Hình ảnh: Thái Ngân
------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan toả văn hoá đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link:
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ “Tên tác giả - Bookademy”. Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Theo các bạn, trưởng thành là gì? Kiếm được công ăn việc làm ổn định, "biết suy nghĩ hơn“, tự mua được xe, cưới được một cô vợ ưng ý?
"Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ" đưa ta đến với thế giới của những “đứa trẻ “ tuổi đôi mươi, những người đã không còn là trẻ con, nhưng cũng chưa thật sự trưởng thành. Những băn khoăn hiện sinh, những ham muốn đầu đời, và hơn hết, là những tâm hồn trống rỗng vì không được yêu thương. “Khi không được yêu thương, thì ta cũng không thể yêu thương người khác “, Đặng Hoàng Giang, với 1 sự lắng nghe mà không phán xét, đã gặp gỡ, tiếp xúc với những người trẻ tổn thương, đem ta tới với nội tâm của những người trẻ từng, đã, và đang sống trong những gia đình không đúng chức năng (disfunction family), những người trẻ lớn lên mà không được yêu thương, hoặc tệ hại hơn, “chìm trong ngục tù tình yêu”. Họ lớn lên với những vết thương trong tâm hồn họ, “ tôi muốn mọi người biết rằng có nhiều đứa trẻ đang chống chọi từng ngày để lớn lên thành người tử tế”, Phương Anh, nhân vật trong chương 1, kêu lên bất lực và đầy đau xót. Họ không lười biếng, họ không phải “chỉ là quá nhạy cảm”, họ không phải là những đứa trẻ ăn bám, không phải chỉ là đổ lỗi cho hoàn cảnh như là một phóng sự gần đây của VTV đã nói. Họ lâm vào trầm cảm, họ đi trong sự bất an vô bờ bến, vì họ không thể trưởng thành, họ chưa từng được yêu thương đúng cách. Những người cha mẹ sĩ diện, những người cha mẹ chưa trưởng thành về mặt cảm xúc, họ vừa đóng vai nạn nhân, họ cũng chưa được yêu thương để trưởng thành, và bây giờ, họ trút nỗi đau của mình lên con cái. Liệu họ có biết rằng con cái của họ đau đớn vì sự vô tâm, hay tình yêu thương của họ ? Liệu rằng chỉ đơn giản cho con cái đi học, cho nó ăn uống đầy đủ, lo cho con cái “tới nơi tới chốn”, là chúng ta đã thành công trong việc nuôi dạy con cái ? Liệu rằng để thoát khỏi những sang chấn tâm lý trong quá khứ, chỉ đơn giản là “vượt lên chính mình”, đơn giản như lật một trang vở ?
Ta khó có thể đọc qua hết phần đâu của cuốn sách, tác giả quá can đảm khi có thể đưa những tình tiết có thể gọi là hơi nhạy cảm vào cuốn sách. Nhưng hãy cứ can đảm đi cùng tác giả, bởi vì sau những câu chuyện ấy là những tổn thương sâu sắc mà họ khó có thể mở lòng cùng ai. Để có thể giúp những người trẻ mở lòng như vậy, hẳn tác giả là 1 người rất đáng tin cậy và có trái tim thấu cảm sâu sắc. Và khi đến với phần 2, ta thấy sự ấm áp mà ở phần 1 đã quá thiếu đi: quá trình chữa lành, dù muộn màng, nhưng chưa bao giờ là quá trễ để bước khỏi những sang chấn tâm lý trong quá khứ. Họ đã sống những năm tháng dài mà không có khả năng yêu thương, không thể chấp nhận bản thân, khép kín với mọi người, kể cả người mà họ yêu thương nhất, họ sống trong mặc cảm, bất ổn về cảm xúc và mong muốn của bản thân. Giờ đây, họ cần một trải nghiệm mới, một trải nghiệm mang tính điều chỉnh (corrective experience) để hình thành 1 căn tính mới, để họ có thể tha thứ, cho phép quá khứ được để lại phía sau. Việc này rõ ràng là không dễ dàng, họ cần một người có đủ trắc ẩn, đủ trưởng thành về mặt cảm xúc, để lắng nghe, đủ tin cậy cho họ biết là vẫn có người cảm nhận và yêu thương họ, để họ thoát khỏi những mặc cảm về bản thân mình, để họ yêu thương, ngừng chối bỏ bản thân mình (self-compassion). Thế nhưng, có lẽ ở xã hội Việt Nam, những vấn đề này còn là vấn đề quá khó khăn. Khi nghe Hòa, nhân vật ở chương 11, nói rằng mình bị trầm cảm, bố của cô đã cáu lên: “Mệt với bay, cuối năm rồi cũng không được yên”, ta phần nào thấy được sự vô tâm của phụ huynh ở Việt Nam nói riêng và xã hội Việt Nam nói chung đối với các bệnh nhân tâm lý. Đối với ông, bệnh của Hòa là sự làm phiền tới ông, tới thể diện của một người ái kỷ (narcissistic) như ông, ông đặt cao nhu cầu cảm xúc thỏa mãn của ông hơn sự đau khổ mà con gái phải chịu đựng, và nhiệm vụ của Hòa không gì khác là “Mày lo mà dẹp cái vụ ấy đi”. Còn Hòa và rất nhiều nhân vật trong sách, rất nhiều bạn trẻ ngoài kia đang tự phấn đấu lớn lên, mà không được chữa lành, họ đang phải tự chịu trận. Và rồi, tổn thương cứ nối tiếp tổn thương, rồi họ sẽ sinh con, nhưng không thể yêu thương con vì họ còn mang đầy vết thương trong tâm hồn. Một vòng lặp dài vô hạn...
Bất kỳ ai cũng nên đọc cuốn sách này, dù là một bạn trẻ đang băn khoăn hiện sinh, một người đã có gia đình, hay là một bậc phụ huynh, bất kỳ ai. Mục đích Dự án trắc ẩn của tác giả, cũng như của tôi, là một xã hội nơi những vết thương tâm lý cũng được quan tâm và chăm sóc như những vết thương vật lý, và nơi đó, sẽ không còn những đứa trẻ phải tự tử vì trầm cảm, sẽ không còn ai gọi những đứa trẻ trầm cảm là “lười biếng”, làm bộ.
Trả lời cho câu hỏi ở đầu đề, theo tôi, trưởng thành là có thể tìm được mình trong thế giới hậu tuổi thơ.