“Nếu bạn đang đọc tác phẩm này và bạn còn trẻ, xin hãy nhớ đối xử với những người bạn gặp thật dịu dàng, không phải vì sự cảm kích của anh/ cô đối với bạn, mà là để sau này, khi bất chợt nhìn lại, bạn sẽ thấy trong tuổi thanh xuân của mình có ít điều phải ân hận hơn.”
Ánh mắt của mỗi một người thiếu niên, đen trắng rõ ràng, giống như một bức màn.
Dũng cảm, xúc động, yếu đuối, tò mò, khát vọng, lúng túng, thương tâm, thất vọng, suy nghĩ tìm tòi…
Tất cả những màu sắc rực rỡ nhất của tuổi thanh xuân đều dược biểu diễn trên bức màn trắng đen rất rõ ràng đó.
Khi nó diễn xuất một cách đầy màu sắc, thì chúng ta hồ đồ không biết, cho dù nó gần ngay trong mắt ta.
Chính bởi vì là nó quá gần, gần ngay trong mắt chúng ta, vì vậy, chúng ta không thể nhìn thấy được.
Chỉ cho đến khi nó đã dần dần rời bỏ chúng ta, chúng ta mới có thể dần dần nhìn rõ. Nhìn rõ nhân quả được mất đằng sau mỗi câu chuyện có thể là rực rỡ màu sắc, cũng có thể không rực rỡ màu sắc, nhưng, tất cả đã là một bộ film nhựa bị kẹt hình, cho dù chúng ta mỉm cười, hay rơi nước mắt, đều chỉ có thể mãi mãi đứng lại ở đầu bên này của thời gian, lặng lẽ quan sát sự tan và hợp, được và mất trên màn hình ở đầu thời gian bên kia. Đấy chính là tuổi thanh xuân, chỉ đến khi nó đã rời bỏ ta, ta mới có thể nhìn thấy rõ nó.
Xem thêm
Cứ như vậy, trong một đêm đọc xong, trong lòng có chút buồn bực.
Mãi đến ngày thứ hai, tôi mới dần tỉnh táo lại, đang học lớp triết học, chợt nhớ đến lòng tốt của Tiểu Ba, nước mắt bắt đầu lăn dài. Về đến nhà, tôi nằm gục xuống bàn khóc không kìm được, không biết là ký ức hay âm mưu vụt qua trong đầu. Chỉ có mỗi chủ đề này cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi, những người không thể quay lại, thời thanh xuân.
Ai chẳng có tuổi trẻ? Ai chẳng có người đáng để hoài niệm, để rồi chỉ có thể lặng lẽ nhìn họ theo gió cuốn đi.
Tôi ghen tị với La Kỳ Kỳ đến tận xương tủy.
Tuổi trẻ dữ dội, thậm chí cuồng loạn của La Kỳ Kỳ; những người mà La Kỳ Kỳ gặp vẫn sống với khí chất trong thực tế bất lực; con đường riêng của La Kỳ Kỳ, nỗi đau và sự bất lực của La Kỳ Kỳ, niềm kiêu hãnh và sức mạnh của La Kỳ Kỳ, sự bất khả xâm phạm của La Kỳ Kỳ, tôi thích tất cả bọn họ, và ghen tị với họ.
Nếu tôi biết rằng Tiểu Ba sẽ uống cả chai rượu trắng mà không chớp mắt; sẽ dạy tôi khiêu vũ, nhẹ nhàng mà tự nhiên; có thể cùng tôi hát tình ca cho dù sến súa đến muốn nôn; tôi cũng có thể lặng lẽ cùng anh lật bao tay xanh cả buổi chiều, có thể vững vàng bên anh mỗi lần đánh bài, có thể ngồi ở ghế sau chiếc mô tô bay của anh, cho dù thế nào tôi cũng nguyện ý.
Nếu tôi biết rằng Trương Tuấn sẽ kéo tôi chạy điên cuồng trong mưa đá, và anh ấy sẽ vì tôi đối mặt với dòng sông nhỏ đầy kỷ niệm mà hút thuốc, tôi cũng dám ngẩng đầu đối mặt với những lời cay độc của thầy Lý dành cho anh ấy. Nếu tôi biết rằng tôi có thể gặp anh Lý và Ô Tặc, tôi cũng sẽ ngồi bên bàn bi-a vừa uống nước cam vừa đọc sách suốt một mùa hè; nếu biết Tăng Hồng ở dưới khán giả cứ chống nạnh nhìn tôi, mắng tôi máu chó, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm kích và yêu mến, tôi cũng có thể tự tin đứng trên một sân khấu cao và chói loá bởi ánh đèn sân khấu;
Nhưng tôi không biết.
Không ai biết.
Vì vậy, hầu hết chúng ta đã chọn một thanh xuân bảo thủ nhất, ngồi lặng lẽ ở một chỗ ngồi nào đó trong lớp học, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ nhìn tấm rèm xanh bay bay bên cửa sổ, đã trải qua thời tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông như thế này, và còn rất nhiều, rất nhiều tương lai.
Liệu sẽ có một ngày tôi ngừng thỏa hiệp và giải phóng La Kỳ Kỳ trong tâm hồn mình để yêu, ghét và hối hận.