Thay Tư Duy, Đổi Cuộc Đời
Xem thêm

Có một quy luật tâm lý đó là nếu bạn tưởng tượng một bức tranh trong tâm trí về cái mà bạn muốn mình trở thành, bạn giữ và duy trì nó đủ lâu trong tâm trí, bạn sẽ sớm trở nên hoàn toàn như bạn nghĩ.

Ngày xưa có một phụ nữ khoảng 30 tuổi, đã có chồng và hai đứa con. Giống như nhiều người khác, bà lớn lên trong một gia đình luôn bị bố, mẹ la mắng và đối xử không tốt. Kết quả là, trong bà đã hình thành những cảm nhận sâu sắc về sự thấp hèn và lòng tự trọng. Bà có những suy nghĩ rất tiêu cực hay sợ hãi và luôn không tự tin. Bà rất nhút nhát và không thích nổi bật, không hề coi bản thân có giá trị hay quan trọng. Bà ấy cảm thấy rằng mình không thực sự tỉnh táo trong bất cứ việc gì.

Một ngày, khi bà ấy lái xe đến nhà kho, một chiếc ô tô vượt đèn đỏ và đâm mạnh vào xe của bà. Khi bà ấy tỉnh lại, bà đang ở trong bệnh viện với thương tích nhẹ và hoàn toàn mất trí nhớ. Bà ấy vẫn có thể nói được, nhưng bà ấy không có một sự hồi tưởng nào về bất kỳ phần nào trong quãng đời đã qua của bà. Bà là một người hoàn toàn mất trí nhớ.

Đầu tiên, những bác sĩ nghĩ rằng đó chỉ là tạm thời. Nhưng nhiều tuần trôi qua vẫn không có dấu hiệu về việc trí nhớ của bà sẽ được phục hồi. Hàng ngày, chồng và những đứa con của bà đã đến thăm bà nhưng bà không biết họ. Đây cũng là một tình huống thường ngày mà những bác sĩ và các chuyên gia đến thăm bà ấy để kiểm tra và hỏi những câu hỏi về tình trạng của bà ấy gặp phải.


Trẻ con sinh ra không có sự sợ hãi, ngoại trừ những gì rơi xuống và những tiếng động lớn. Tất cả những sợ hãi khác được dạy khi cậu bé hay cô bé lớn lên.

Hai nỗi sợ hãi chủ yếu mà tất cả chúng ta đều có đó là nỗi sợ thất bại hay sự mất mát và nỗi sợ chỉ trích hay sự vứt bỏ. Chúng ta bắt đầu học nỗi sợ thất bại nếu chúng ta liên tục bị phê bình và bị phạt khi chúng ta cố gắng làm một điều gì đó mới mẻ hay khác đi. Chúng bị quát mắng và được bảo rằng: “Không! Hãy rời khỏi đó! Dừng lại! Chấm dứt ngay!”. Hình phạt về thể chất và sự từ chối tình yêu, những khả năng sẽ đe doạ chúng ta và khiến chúng ta cảm thấy không tin tưởng, thường đi kèm những lời quát mắng và chỉ trích.

Chúng ta sớm bắt đầu tin rằng chúng ta quá nhỏ bé, quá yếu đuối, chưa trưởng thành và không có khả năng làm bất cứ điều gì mới mẻ và khác thường. Chúng ta biểu hiện những cảm nhận này bằng những từ “Tôi không thể, tôi không thể, tôi không thể.” Bất kỳ lúc nào chúng ta nghĩ về việc làm một việc gì đó mới hoặc đầy thách thức, chúng ta tự động phản ứng lại với cảm giác sợ hãi, run rẩy. Chúng ta lặp lại một cách chính xác ngay khi chúng ta sợ bị đánh đòn. Chúng ta nói “Tôi không thể” lặp đi lặp lại nhiều lần.

Nỗi sợ thất bại là lý do chủ yếu của sự thất bại trong quãng đời trưởng thành. Kết quả của sự chỉ trích có hại từ thời thơ ấu, chúng ta kiềm chế bản thân như những người trưởng thành. Chúng ta thất vọng về bản thân. Chúng ta bỏ chạy trước đó thậm chí chúng ta đã cố gắng. Thay vì sử dụng những suy nghĩ gây ngạc nhiên để tìm cách và đạt được cái chúng ta muốn, chúng ta lại sử dụng những khả năng có thể có để đưa ra những lý do tại sao chúng ta không thể và tại sao những thứ mà chúng ta muốn lại không thể dành cho chúng ta.

Nếu bạn được nuôi lớn bởi những người cha người mẹ là những người luôn nói cho bạn những gương về một người tốt mà bạn cần học hỏi để trở thành người tốt, những người yêu thương bạn, khuyến khích bạn, ủng hộ bạn và tin tưởng bạn, bất kể những gì bạn đã làm hay đã không làm, bạn sẽ lớn lên với niềm tin rằng bạn là người tốt và có giá trị. Khi bạn lên 3 tuổi, niềm tin này sẽ đọng lại và trở thành một bộ phận tất yếu trong tính cách của bạn nhìn nhận về bản thân trong mối quan hệ về thế giới của bạn. Sau đó, cho dù điều gì xảy ra với bạn, bạn sẽ giữ niềm tin này. Nó sẽ trở thành thực tế của bạn.

Nếu bạn được nuôi lớn bởi những người cha người mẹ mà không biết những lời nói và cách ứng xử của họ ảnh hưởng như thế nào đến sự hình thành nhân cách của bạn, họ có thể rất dễ dàng có những sự phê bình có hại, sự phản đối và những hình phạt về thể chất hay tinh thần để trừng phạt hay kiểm soát bạn. Khi một đứa trẻ liên tục bị phê bình lúc còn nhỏ tuổi, nó sẽ sớm kết luận rằng có một cái gì đó sai lầm với mình. Nó không hiểu tại sao mình lại bị phê bình hay bị phạt, nhưng nó cho rằng nó không có giá trị hoặc không đáng yêu. Do vậy nó nghĩ mình là kẻ vô dụng.

Hầu như mọi vấn đề về nhân cách trong tuổi thanh, thiếu niên và thời kỳ trưởng thành đều được tìm thấy trong cái mà những nhà tâm lý học coi đó là sự khước từ của tình yêu. Trẻ con cần tình yêu như hoa hồng cần mưa. Khi trẻ con cảm thấy không được yêu, chúng sẽ cảm thấy không an toàn và không tin cậy. Chúng nghĩ “Mình không đủ tốt”. Chúng bắt đầu cảm thấy lo lắng trong lòng. Cảm giác về sự thiếu thốn tình thương này được biểu hiện trong hành vi không tốt, những vấn đề nhân cách, những sự tức giận bùng phát, sự buồn chán, sự vô vọng, thiếu tham vọng và những vấn đề với mọi người và các mối quan hệ.