Mỗi khi đối mặt với tin xấu, một người khó chịu hay một nỗi thất vọng nào đó - đặc biệt là nghịch cảnh - hầu hết chúng ta thường có thói quen phản ứng lại cuộc sống theo những chiều hướng không mấy tốt đẹp.
Và một cách đơn giản để chúng ta thay đổi cuộc sống của chính mình là thay đổi những thói quen “phản ứng” cũ bằng những thói quen nhìn nhận mới. Các thói quen này sẽ cho phép chúng ta có được cuộc sống trọn vẹn hơn sau khi đã giải quyết đủ loại vấn đề - stress, trục trặc trong các mối quan hệ, công việc, cũng như những nỗi chán nản nói chung.
Được khái quát thành 81 đề mục nhỏ với những mẩu chuyện, những lời khuyên, chia sẻ hoặc dẫn chứng về nội dung đang được đề cập, cuốn sách là một cẩm nang sống tuyệt vời. Qua “Tất cả đều là chuyện nhỏ”, Richard Carlson chia sẻ với các bạn lần lượt từng bí quyết nhỏ nhưng mang lại hiệu quả lớn - những điều bạn có thể thực hiện ngay từ hôm nay - để có một cuộc sống nhẹ nhàng thư thái, không bị vướng bận bởi những chuyện vặt vãnh.
Khi bạn không chấp nhặt những chuyện nhỏ, cuộc sống của bạn không phải ngay lập tức trở nên hoàn hảo, nhưng bạn sẽ học được cách chấp nhận những điều tự nhiên đang diễn ra xung quanh bạn. Nếu bạn áp dụng những bí quyết này, bạn sẽ học được hai nguyên tắc để sống một cách hòa hợp:
1) Đừng chấp nhặt những chuyện nhỏ
2) Tất cả đều là chuyện nhỏ.
Mời bạn đón đọc.
Xem thêm
Mẹ tôi đọc cuốn sách này từ lâu và nhất quyết tặng tôi, bắt tôi phải đọc bằng được.
Nhìn chung, đây là một cuốn sách dễ đọc, chứa đầy những lời khuyên và triết lý sống mang tính khích lệ. Nhưng xét cho cùng thì nó giống như một phiên bản “đóng gói lại” của triết lý Phật giáo, được áp dụng trong bối cảnh giới trung lưu/thượng lưu da trắng ở vùng ngoại ô nước Mỹ những năm 1990 – thật sự là như vậy đấy, lol.
Tác giả đôi khi có những nhận định nghe khá kiêu căng hoặc kỳ quặc. Ví dụ: ông đổ lỗi cho “văn hóa đổ lỗi” (mà chính điều này lại là... đang đổ lỗi, khá là mỉa mai lol) đã tạo ra những “lý do ngớ ngẩn để tội phạm thoát tội” (sư tử, gấu, tỷ lệ tội phạm tăng – trời ơi!). Ông còn dành hẳn một chương có tiêu đề là “Nhận nuôi một đứa trẻ qua thư”, nội dung kiểu như: “Bạn cũng có thể cảm thấy hạnh phúc, được chữa lành và nhận ra đặc ân của mình bằng cách ‘nhận nuôi’ một đứa trẻ ở một quốc gia ‘thuộc thế giới thứ ba’. WOW!”
Thậm chí có đoạn trích y nguyên thế này: “Con tôi mới sáu tuổi đã có một đứa trẻ được nhận nuôi, và con rất thích thú cũng như học hỏi được rất nhiều từ trải nghiệm đó… Tôi nghĩ lý do chúng tôi thích kiểu cho đi này là vì nó mang tính tương tác.” (Tôi nhấn mạnh chỗ này). LMAO. Bạn đang đóng vai “cứu tinh da trắng” mà không cần phải nói thẳng luôn đấy.
Chưa hết, ông còn liên tục nhấn mạnh việc đừng phán xét người khác, trong khi chính ông lại bị ám ảnh với mấy ví dụ như “mấy tay punk nhuộm tóc” – trời ơi, bình tĩnh nào ông bạn, đấy chính là “lo chuyện nhỏ nhặt” đó
Chưa kể, ông nhiều lần khuyên mọi người nên dậy lúc 3–4 giờ sáng để có “thời gian cá nhân”, dù điều đó đồng nghĩa với việc phải hy sinh giấc ngủ. Lạ thật, một cuốn sách nói về chánh niệm và lắng nghe cơ thể lại khuyên điều hoàn toàn ngược lại. Vậy ông ngủ từ 7 giờ tối à? Hay lúc nào cũng thiếu ngủ vậy?