Trong cuốn sách vừa được tạp chí New York Times bình chọn là sách bán chạy nhất, Jim Loehr và Tony Schwartz đã chứng minh rằng không phải quản trị thời gian mà chính quản trị năng lượng mới là then chốt để duy trì cả hiệu suất cao lẫn sức khỏe, hạnh phúc và cân bằng cuộc sống.
Phương pháp rèn luyện Toàn tâm toàn ý của họ dựa trên cơ sở 25 năm kinh nghiệm làm việc với những vận động viên thể thao hàng đầu thế giới. Hai người trong số đó là vận động viên tennis vô địch thế giới Monica Seles và nhà trượt tuyết tốc độ Dan Jansen, từng đạt huy chương vàng Thế vận hội. Phương pháp Rèn luyện Toàn tâm toàn ý đã giúp họ thi đấu hiệu quả hơn dưới áp lực khốc liệt của thể thao đỉnh cao.
Giờ đây, chương trình này sẽ giúp bạn:
- Phát huy bốn nguồn năng lượng chủ yếu
- Bù lại năng lượng tiêu hao bằng năng lượng hồi phục xen kẻ
- Tăng thêm khả năng theo đúng phương pháp mà các vận động viên nổi tiếng thực hiện
- Tạo ra những thói quen rất cụ thể để quản trị năng lượng tích cực
Rèn luyện Toàn tâm toàn ý là phương pháp rất thiết thực và có cơ sở khoa học để quản trị năng lượng của bạn theo cách thông minh hơn. Phương pháp này đưa ra cho bạn những chỉ dẫn rõ ràng để trở nên mạnh mẽ hơn về mặt thể chất, gắn bó hơn về mặt tinh thần, tập trung hơn về mặt trí tuệ và liên kết hơn về mặt tinh thần - cả trong công việc lẫn trong đời sống.
Xem thêm
Đây là quyển sách mình mới đọc gần đây và thấy rất thích. Thích bởi vì đồng thanh thì tương ứng, vì nó hợp.
Hồi còn dẫn sinh viên làm Robocon ở trường cũ, mình hay nói chuyện với các bạn ý về con cá, con cá nó bơi. Chuyện là mình thích nuôi cá cảnh. Khi nhìn bọn cá ấy, mình thấy cứ khi nào mà cá bơi lên trên, đớp nước, nửa trên nửa dưới là sắp tèo, còn cá mà cứ đắm đuối thung thăng ở dưới tận đáy bể nước là cá khỏe.
Mình nói chuyện đấy để mong các bạn ý khỏe khi làm robocon, vì làm robocon nó rất mệt. Nhưng cái mệt vì làm robocon nhiều khi nó không mệt bằng cái mình làm linh tinh, loạt xạ, do các bạn ý thiếu cái đắm đuối như con cá kia. Làm tập trung thì nó mới khỏe được, trước nhất là để khỏe cho chính bản thân mình.
Hồi đi học, thầy giáo dạy triết của mình mới hỏi bọn mình: các em biết khi đi trên đường cái gì là quan trọng nhất để ít gây tai nạn không? Nhiều người nghĩ là vận tốc, là đi nhanh. Nhưng quan trọng hơn là sự phán đoán và tập trung.
Sau này khi làm robot mình cũng phải thử nghiệm, nghĩ cách mà xây dựng thuật toán dẫn đường cho các cái máy đấy, thể nên phải phóng xe ra đường mà đi lại nhiều để mà ngẫm nghĩ. Sau này cũng áp dụng cái phán đoán ấy cho việc điều chỉnh hành vi của con robot, rồi người ta còn có cả MPC một phương pháp điều khiển cho cái phán đoán này. Còn cái sự gọi là tập trung kia nó cũng như tần số điều khiển vậy. Lái xe mà không tập trung khác gì điều khiển với tần số thấp, cứ lơ đãng như cái máy tính ở chế độ sleep thì chạy làm sao được với tốc độ cao, chạy làm sao được chính xác. Dĩ nhiên tập trung là mất nhiều năng lượng là tính toán nhiều, cần hiệu năng cao… nhưng vẫn như con cá kia, nhiều khi thiếu tập trung lại mất nhiều năng lượng hơn sự tập trung ấy.