Solaris - Stanislaw Lem
Xem thêm

Điều khiến Solaris trở nên độc nhất vô nhị chính là hình ảnh đại dương biết tư duy – một sinh thể khổng lồ, tồn tại không theo bất kỳ quy luật sinh học hay vật lý nào mà con người từng biết. Không phải robot, không phải người ngoài hành tinh hình người, sinh thể này là cả một hành tinh – một dạng ý thức phi nhân loại.

Stanislaw Lem đặt ra một câu hỏi lớn: “Liệu chúng ta có thể thực sự hiểu được một trí tuệ hoàn toàn xa lạ?” Đây không còn là câu hỏi khoa học mà trở thành câu hỏi triết học. Và câu trả lời dường như là: không.

Trong Solaris, mọi nỗ lực liên lạc với sinh thể này đều thất bại. Nhưng thay vì bỏ cuộc, con người lại cố ép nó vào khuôn mẫu của mình, gọi tên nó, mô tả nó theo hệ thống khoa học. Lem cho thấy chính sự ngạo mạn của tri thức là điều khiến ta không thể thực sự tiếp cận với cái khác. Đại dương không cần ta hiểu nó, nó không cần nói chuyện với chúng ta, nhưng nó “phản hồi” theo cách riêng — bằng cách lục lọi tâm trí ta và tạo ra những sinh vật mang hình hài từ ký ức.

Sự hiện diện của “khách” là bằng chứng cho thấy Solaris biết suy nghĩ, nhưng suy nghĩ theo cách mà chúng ta không thể gọi tên. Đó là một cách thể hiện siêu việt, lặng lẽ mà đầy quyền năng – giống như cách vũ trụ tự tồn tại mà không cần sự chấp thuận của con người.

Solaris không chỉ là một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đơn thuần, mà còn là một bản khảo nghiệm sâu sắc về giới hạn của tri thức và sự bất lực của con người trong việc hiểu “cái khác”. Khi nhà tâm lý học Kris Kelvin đặt chân lên trạm không gian Solaris, anh không chỉ đối mặt với những hiện tượng lạ thường mà còn với chính những bóng ma quá khứ của mình — một minh chứng sống động rằng trí óc con người chưa từng đủ sức để hiểu thế giới lạ lẫm.

Điểm trung tâm của Solaris là đại dương có tri giác – một dạng sống ngoài hành tinh kỳ bí và gần như bất khả tri. Tác phẩm đưa ra một nghịch lý lớn: con người tìm kiếm sự sống ngoài vũ trụ không phải để khám phá cái mới, mà là để soi chiếu chính mình. Đại dương trên hành tinh Solaris không trả lời theo cách con người mong đợi, nó không phát tín hiệu, không đưa ra ký hiệu, mà thay vào đó tạo ra “khách” – những phiên bản thể xác hóa từ ký ức sâu kín nhất của các phi hành gia.

Lem dường như đang châm biếm cả khoa học và niềm tin vào lý trí: dù bao nhiêu công trình nghiên cứu, bao nhiêu nỗ lực phân tích, con người vẫn bị giới hạn bởi chủ nghĩa nhân bản – tức là chỉ hiểu được những gì giống mình. Solaris phản bác lại giấc mơ chinh phục không gian kiểu phương Tây, và thay vào đó là một thông điệp khiêm nhường: vũ trụ quá rộng lớn, và có những điều mà trí tuệ con người không bao giờ chạm đến được.

Tôi có thể đi sâu hơn vào tất cả những điều này, nhưng tôi sẽ dừng lại khi một số độc giả vẫn còn theo dõi tôi. Trước khi kết luận, tôi muốn nhanh chóng giải quyết bản dịch. Tôi đã đọc Solaris hai lần, một lần và lần đầu tiên, gần đây nhất [và duy nhất] bản dịch trực tiếp từ tiếng Ba Lan. Đối với lần đọc lại này, tôi đã đọc phiên bản có sẵn rộng rãi, đó là bản dịch từ bản dịch tiếng Pháp từ tiếng Ba Lan. Tôi thích cuốn sách ở cả hai phiên bản. Hơn nữa, bất chấp tuyên bố của Lem rằng bản dịch tiếng Ba Lan-Pháp-Anh là không đầy đủ, và khi xem xét đến mối quan tâm của riêng tôi về tính xác thực và bản dịch chính xác, tôi nghĩ rằng nó trôi chảy và hoàn toàn không thua kém phiên bản được dịch trực tiếp từ bản gốc. Tôi sẽ phải đọc cả hai phiên bản cùng một lúc, hoặc ít nhất là đọc gần nhau, để có thể so sánh chúng một cách chi tiết, nhưng tôi nghĩ, khi tính đến danh tiếng tiêu cực của nó, thì phiên bản tiếng Ba Lan-Pháp-Anh nên được bảo vệ. Tôi chỉ trích bản dịch rất nhiều, và chắc chắn một số người nghĩ rằng tôi quá cầu kỳ, nhưng tôi thực sự vui mừng vì phiên bản Solaris mà hầu hết mọi người sẽ đọc là một tác phẩm tuyệt vời, bởi vì, cho dù bạn có thích Sci-Fi hay không, bạn cũng nên đọc Solaris. Nó hấp dẫn, ly kỳ, thông minh và đẹp như bất kỳ tiểu thuyết nào bạn từng đọc.