Nói đến văn học Nhật Bản đương đại bạn sẽ nghĩ ngay đến những cái tên như : Murakami Haruki (Rừng Na Uy, Biên niên ký chim vặn dây cót, Kafka bên bờ biển…), Banana Yoshimoto (Kitchen, Hồ…) hay Higashino Keigo (Phía sau nghi can X, Bạch dạ hành…). Những nhà văn trên đều miêu tả một Nhật Bản đô thị, ngột ngạt, tù túng với những số phận trôi dạt, những hương vị cổ xưa của đất nước Nhật Bản đã phai nhạt hết, thậm chí Murakami Haruki còn bị nhiều nhà phê bình coi là “kẻ lai căng”, “kẻ nghiền bơ” do những ảnh hưởng của văn hóa phương Tây trong tác phẩm của ông.

 Vậy nếu muốn tìm về những giá trị Nhật Bản cổ xưa, nơi có những lễ hội như chặt trúc, bắt đom đóm… nơi có vẫn có những Geisha ca hát, nơi người ta chìm trong vẻ đẹp ước lệ của bốn mùa, ta phải đi lùi thời gian tìm đến Kawabata Yasunari, người đã đạt Nobel văn học năm 1968 với lời ca ngợi từ Viện Hàn lâm Thụy Điển: “Ông là người tôn vinh cái đẹp hư ảo và hình ảnh u uẩn của hiện hữu trong đời sống thiên nhiên và trong định mệnh con người". 

Ông là con người đã dành cả đời để miêu tả những vẻ đẹp cổ xưa của Nhật Bản, là con người chìm trong nỗi buồn và sự cô đơn giữa những đổi thay khi chứng kiến Nhật Bản ném đi những giá trị lâu đời và hứng chịu sự nhục nhã ê chề sau thế chiến. Con người dành cả cuộc đời theo đuổi cái đẹp, hát những bài bi ca nhưng lên án việc tự tử ấy, lại chọn cách kết thúc đời mình bằng khí ga vào năm 1972 mà không để lại bất kỳ bức thư tuyệt mệnh nào.

Tác Giả


Kawabata Yasunari bắt đầu văn nghiệp từ rất sớm, ngay hồi trung học đã có rất nhiều thơ và truyện ngắn của ông được ấn hành. Ông bắt đầu được công nhận vào năm 1926 với truyện ngắn Vũ nữ xứ Izu và trở thành ngôi sao sáng khi hoàn thành tác phẩm Xứ tuyết vào năm 1947. Sau đó, tên tuổi ông càng chói sáng hơn với những tác phẩm như : Ngàn cánh hạc (1947), Tiếng rền của núi (1954), Hồ (1955), Người đẹp say ngủ (1961), Cố đô (1962), Đẹp và buồn (1964).

Tác phẩm 

Xứ tuyết – tác phẩm đã đưa tên tuổi của Kawabata Yasunari đi khắp thế giới – được ông bắt đầu viết năm 1934 và phải mất 13 năm để hoàn thành tức năm 1947. Tác phẩm đã thể hiện trọn vẹn tài năng và nỗi lòng của người nghệ sĩ trong thời kỳ đổi thay. Bối cảnh của tác phẩm đặt tại một thị trấn xa xôi đâu đó phía tây rặng Alps Nhật Bản (dãy núi chia đôi đảo Honshu). Truyện theo bước chân của chàng Shimamura - người sinh ra và lớn lên trong một nhà giàu có ở Tokyo, nhưng lại say mê cái đẹp như bị một huyền lực điều khiển mà theo học nghệ thuật vũ đạo Tây phương và hoạt kịch - du hành ngoạn cảnh và tắm suối nước nóng. Chàng đến xứ tuyết ba lần vào mùa Xuân, Thu và Đông. Mỗi lần chàng đến xứ tuyết chàng đều kinh ngạc trước vẻ đẹp thiên nhiên, núi rừng xứ ấy. Bằng con mắt của một họa sĩ Nhật Bản cổ điển, tác giả đã miêu tả thiên nhiên mang với đầy đủ cảm xúc và hương vị khác nhau, từ những vẻ đẹp giản dị, gần gũi với cuộc sống như mảnh vườn, bụi tre, vựa lúa, sang những vẻ cô đơn, tịch mịch, lưu dấu thời gian như những cây bá hương cô độc hay những con tàu cổ bị bỏ quên rồi trong sự lạnh giá của mùa đông, tác giả nêu bật lên cái mong manh, u buồn và giữa bầu trời đêm đầy sao, tác giả mang lại cho độc giả sự kỳ ảo, u huyền.

Nhưng Xứ tuyết không chỉ là một tác phẩm du ký, vẽ tranh bằng chữ, nó còn thể hiện nỗi buồn trong công cuộc đi tìm cái đẹp của Kawabata Yasunari. Nhân vật chính trong lần đầu tiên thăm xứ tuyết, chàng đã gặp nàng Geisha Komako. Người con gái đại diện cho vẻ đẹp nữ tính tràn trề, mạnh mẽ, tương phản giữa thánh thiện và trần tục, giữa tỉnh táo và đam mê, giữa vẻ đẹp sáng ngời nét thơ ngây bên ngoài và sức trầm lắng của nội cảm. Cảm giác mà nàng đem lại cho Shimamura là sự tươi mát và thanh sạch tuyệt vời. Trong những đêm khi mà nàng giúp vui tiệc tùng bằng cách đánh đàn samisen cho những khách du hành, uống rượu say và mệt lả, nàng về bên Shimamura với sự nồng nhiệt khiến chàng rung động đến tận tơ lòng. Trong lần thứ hai đến xứ tuyết vào mùa đông và trong ánh sáng mờ ảo, Shimamura mê mẩn ngắm khuôn mặt người thiếu nữ ngồi đối diện với chàng ngời lên trên tấm kính cửa sổ toa tàu, với vẻ đẹp vừa huyền ảo vừa siêu phàm, với sự duyên dáng kỳ lạ của khuôn mặt trôi qua phong cảnh ban đêm. Cô gái đó, chàng còn gặp lại ở vùng băng tuyết, chính là Yoko. Một ca kỹ với vẻ đẹp trong trắng và xa vời, mong manh và mờ ảo, tin cậy và thơ ngây ngay cả trong cách nàng thể hiện tình cảm với Shimamura, với giọng nói "truyền cảm, trong thanh và đẹp đến não lòng", khiến chàng mỗi lần tiếp xúc là mỗi lần khám phá thêm một nét quyến rũ nơi nàng.

Onsen geisha Matsuei tại Yukiguni no Yado Takahan, Yuzawa, Nhật Bản, người mà Yasunari Kawabata đã gặp năm 1934, là hình ảnh để xây dựng nhân vật trong truyện. (Nguồn: wikipedia)

Đến đây, nếu bạn nào tinh ý có thể nhìn ra ngay sự giống nhau giữa tác phẩm Rừng Na UyXứ Tuyết, khi trong Rừng Na Uy , ta thấy Midori đại diện cho vẻ đẹp trần tục, mạnh mẽ, đầy nhục cảm giống Komako còn Naoko là đại diện cho vẻ đẹp mong manh, xa vời, đầy hư ảo giống như Yoko vậy. Cả hai người con gái đẹp trong Xứ tuyết đều bị bó buộc với một chàng trai yếu ớt tật nguyền tên Yukio – ẩn dụ của nước Nhật trong thời kỳ đổi mới. Komako luôn muốn chối bỏ sự liên kết này, khi nàng luôn nói rằng mình không phải là vị hôn phu của Yukio và làm việc vất vả từ sáng tới đêm để có một cuộc sống tự lập. Về phần Yoko, nàng chấp nhận chăm lo cho Yukio vô điều kiện, sau cái chết của anh ta, nàng trở nên đờ đẫn, sống một cuộc sống không có mục đích, những mong chạy trốn khỏi xứ tuyết rồi lại chọn cách kết thúc cuộc đời trong ngọn lửa rừng rực. 

Shimamura say đắm Komako nhưng trong chàng luôn hiện diện ánh sáng kỳ ảo lóe lên từ Yoko. Xúc cảm tình yêu của chàng dành cho Yoko ngày càng lớn dần khi chàng cảm nhận được cái mờ ảo và mong manh của vẻ đẹp khó diễn tả ấy, một vẻ đẹp chàng khao khát theo đuổi và nắm bắt cả đời. Trong khi Komako càng đến bên chàng thân thiết, gần gũi, mãnh liệt và hy sinh bao nhiêu, thì cứ mỗi lần rời xa xứ tuyết chàng lại thấy nàng biến mất không còn lưu lại chút dư tình trong tâm trí. Tình yêu của Shimamura với Komako bắt đầu chớm những giận hờn đầu tiên. Komako hoang mang không biết Shimamura còn yêu mình thật hay không, còn chàng cũng không sao hiểu nổi sự lạnh lùng của lòng mình, tại sao mình không thể sống được mãnh liệt, trọn vẹn và hy sinh trong dâng hiến không đòi hỏi chút gì trả lại như nàng.

Câu chuyện kết thúc bi kịch dưới bầu trời đầy sao với dải Ngân Hà lóng lánh đầy vẻ ma quái, khi Shimamura chuẩn bị rời khỏi xứ tuyết mãi mãi để lại tất cả tình cảm phía sau thì một đám cháy đã bùng lên tại nhà kho gần nơi chàng ở. Yoko người con gái đại diện cho vẻ đẹp mong manh, lý tưởng đã chết trong đám cháy đó còn Komako ôm trong tay Yoko nói những lời mê sảng gần như hóa điên. Tại đây, ta đã thấy thiên hướng của tác giả trong sự say mê cái đẹp, ông mê những nét đẹp xa xôi, huyền ảo, mong manh hơn là những cái đẹp mạnh mẽ, hiển hiện, gần gụi. Những cái đẹp xa xôi ấy phải chăng là đại diện cho nền văn hóa Nhật Bản cổ xưa, đã lụi tàn dần trong thời kỳ thay đổi ? Và phải chăng ông cũng khẳng định, nếu vẻ đẹp mong manh, xa xôi ấy mất đi thì những cái đẹp hiện đại, mạnh mẽ cũng chẳng thể phát triển lành mạnh được ?

Nếu ta liên hệ một lần nữa đến Rừng Na Uy, ta thấy rằng : Murakami Haruki hay Yasunari Kawabata đều tin rằng cái đẹp mong manh, xa xôi rồi cũng phải chết, nhưng Haruki chọn đặt lòng tin vào nét đẹp hiện đại, khi Toru ở cuối truyện dù giữa xã hội "vô số những hình nhân đang bước đi về nơi vô định" ấy vẫn cố gắng tìm Midori như một cứu cánh cuối cùng thì Kawabata tin rằng Komako của ông sẽ hóa điên khi Yoko chết và Shimamura sẽ rời bỏ cái đẹp để trở về cuộc sống đô thị ngột ngạt.

Xứ tuyết không chỉ là tác phẩm đẹp mà còn là một tác phẩm buồn mang đầy ẩn dụ của Yasunari Kawabata, nó không chỉ thể hiện tài năng mà còn thể hiện những băn khoăn suy ngẫm và sự bất lực của tác giả trên con đường đi tìm cái đẹp. Cùng với Ngàn cánh hạc và Cố đô, nó mang đến giải Nobel cho tác giả, nhưng chẳng ai biết được liệu nó có phải lời nguyền ấn lên người ông khiến người đàn ông Nhật Bản nhỏ nhắn này tự tử hay không?

Tác giả : Hoàng Gia Chi Bảo

Hình ảnh : Trúc Phương

------------------------------------------------                                                                     

 

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


Xem thêm

Tôi đến với văn hào Nhật Bản Kawabata Yasunari một cách tình cờ, và cũng rất tự nhiên đem lòng say mê thứ văn chương tuyệt đẹp của người nghệ sĩ tài hoa ấy. Các tác phẩm của ông bao giờ cũng thật lạ lùng, từ nhân vật, kết cấu đến vẻ đẹp như phát sáng trong từng câu chữ, thể hiện phong cách và quan điểm mĩ học độc đáo của văn nhân. “Xứ tuyết” không phải tiểu thuyết đầu tiên, cũng không phải tác phẩm khó đọc nhất mà tôi đã đọc của Kawabata Yasunari. Nhưng thiên truyện được mệnh danh là quốc bảo của văn học Nhật Bản này khiến tôi ngỡ ngàng và say đắm trước dáng hình, thanh âm, sắc thái của sự tương giao giữa cái đẹp và nỗi buồn, là đỉnh cao mĩ học của Kawabata Yasunari. Tác phẩm được khởi bút từ năm 1935 và hoàn thành năm 1947, gắn kết và bố cục lại từ một vài đoản thiên đăng rải rác trên báo, không chia đoạn mạch lạc theo thời gian hay chuyển cảnh, gây khó khăn trong việc nắm bắt diễn biến. Xứ tuyết có lẽ là một thị trấn xa xôi đâu đó phía tây rặng Alps Nhật Bản, nhẹ nhàng bước vào văn chương của Kawabata Yasunari đẹp như thơ. Câu chuyện là hành trình ba lần đến xứ tuyết của Shimamura. Lần đầu tiên anh đặt chân đến đây là vào độ cuối xuân, anh đã gặp và say đắm nàng geisha Komako – một cô gái với vẻ đẹp tươi mát, thanh sạch và tinh khiết như chồi non chớm nở. Theo đoàn tàu ra khỏi đường hầm dài ở khu vực giáp ranh, lần thứ hai anh đến đây là vào lúc “năm cùng tháng tận”, xứ tuyết trở về là một vùng bao la tuyết trắng, cũng là lúc thiên truyện bắt đầu. Mối tình giữa Shimamura và Komako được viết tiếp, nhưng anh lại gặp và bị cuốn hút bởi người con gái kì lạ là Yoko. Lần thứ ba Shimamura đến vào mùa thu xứ tuyết, những tình cảm mãnh liệt nảy sinh trong lòng khiến anh định rời khỏi nơi đây thì một đám cháy xảy ra đã cướp đi mạng sống của Yoko trước sự cuồng loạn của Komako và nỗi đau đớn của Shimamura. “Anh cố gắng đến gần người đàn bà đang hét lên những lời cuồng loạn ấy, nhưng loạng choạng vì bị xô đẩy bởi đám đàn ông cố giằng Yoko khỏi tay Komako. Khoảnh khắc ngước mắt nhìn lên khi bước chân lấy lại thăng bằng, Shimamura cảm thấy giải ngân hà tuôn xuống, “soạt” một tiếng trôi tuột vào lòng anh.” Cái đẹp trong các tác phẩm của Kawabata Yasunari luôn tỏa sáng lấp lánh, nhưng con người lại xuất hiện mờ nhạt và mong manh, chỉ được ghi nhận qua những cảm quan về cái đẹp. Bởi vậy, muốn nắm bắt được tâm lí nhân vật, ta phải cảm nhận trong chiều sâu của ngôn từ qua những rung động, biến chuyển tâm lí mơ hồ mà hết sức tinh vi. Shimamura Shimamura - nhân vật chính của câu chuyện - sinh ra và lớn lên ở một khu phố sầm uất của Tokyo, là một nhà thừa kế tài sản dư dật đã lập gia đình, nhưng anh luôn tha thiết cái đẹp và cuộc sống ngao du ngày tháng. Tác giả không soi chiếu Shimamura trên khía cạnh đạo đức mà theo dấu anh trên hành trình kiếm tìm mê mải với cái đẹp. Anh đam mê hoạt kịch và nghệ thuật vũ đạo phương Tây, nhưng là thứ vũ đạo không tận mắt xem mà anh cho là “nghệ thuật không có trên trần gian”. Điều này ít nhiều chi phối cách nhìn nhận sự vật của anh. Tình cảm của anh đối với Komako vừa nồng nhiệt vừa hờ hững, khi nhạt nhòa khó níu, lúc lại là thứ kéo anh đến với người ở chốn xa xôi ấy. Còn đối với Yoko, anh chắt chiu và giấu kín trong lòng sự tôn thờ, ngưỡng vọng trước vẻ đẹp mong manh và gần như vô thực. Huyền lực đã điều khiển, dẫn bước Shimamura đến xứ tuyết cũng chính là triết lí văn chương của Kawabata Yasunari. Chính tình yêu với cái đẹp khiến Shimamura trở thành một nghệ sĩ. Đôi chân dẫn bước anh đến những xứ sở tuyệt đẹp, ánh mắt anh như một tấm gương soi, tâm hồn anh luôn rung lên rất khẽ. Độc giả dễ dàng bị cuốn theo mạch cảm xúc của anh: nỗi thổn thức trước cái đẹp, sự xung đột và tội lỗi trước hai cô gái như hai mảnh ghép trọn vẹn trong quan niệm của anh về cái đẹp. Komako Komako là một sự mâu thuẫn tuyệt vời giữa lí trí và tình cảm, đam mê và nhục dục, thánh thiện và trần tục. Nàng yêu Shimamura bằng cả tấm lòng chân thành, thuần khiết, không đòi hỏi. Từ ngại ngùng mỗi khi ở bên Shimamura, nàng dần chủ động tìm đến với anh. Tuy một mực phủ nhận Yukio – con trai của cô giáo – là hôn phu của mình, Komako trở thành geisha ở chốn bốn bề là núi non này để trang trải viện phí cho anh. Ấy vậy mà, khi tình hình của Yukio chuyển biến xấu, Komako vẫn dứt khoát không chịu về nhà, có lẽ vì thế mà không kịp gặp mặt anh vào phút lâm chung. Nàng hạnh phúc ở bên Shimamura, nhưng những khi anh hờ hững khiến nàng giằng xé, hoang mang và sợ hãi. Sự dịu mát, nồng nàn trong cử chỉ, lời nói cũng không thể che lấp đi nỗi sầu muộn trong tâm hồn Komako. Nàng là đại diện cho vẻ đẹp tràn trề nữ tính, thiện lương, chính những điều ấy khiến nàng trở thành nhân vật chân thực và sinh động nhất thiên truyện. Yoko Yoko là một kiểu người kì lạ, cô mang vẻ đẹp mong manh hư ảo như trong suốt, chất giọng đẹp não nùng, âm vang trong trẻo như tiếng vọng dội lại từ tuyết đêm. Mỗi lần tiếp xúc với nàng trái tim Shimamura đều rung động, vẻ đẹp của nàng khiến anh choáng ngợp và gần như ám ảnh. Vẻ đẹp tính nữ thường được khai thác rất sâu sắc trong các tác phẩm của Kawabata Yasunari, ta đặc biệt thấy rõ điều này qua “Người đẹp say ngủ”. Nếu Komako yêu bằng cõi lòng phơi mở thì Yoko dường như phong kín vết thương tâm hồn mình lại. Nàng ân cần chăm sóc Yukio và khi anh qua đời cũng là lúc nàng khép cánh cửa lòng mình. Sự xuất hiện của Yoko thường gắn kết với ánh lửa chập chờn như dự báo về số phận của nàng. Kết Bằng ngôn từ tuyệt mĩ và bút pháp tài hoa, Kawabata Yasunari đã họa lên bức tranh xứ tuyết với vẻ buồn lộng lẫy và sự độc đáo trong nhiều phương diện của văn hóa Nhật Bản. Cả thiên truyện như nghiêng nghiêng một âm điệu hoài cổ, bàng bạc một nỗi sầu lữ thứ. Xứ tuyết hiện lên với những giá trị xưa cũ, những nếp nhà cổ kính, những giai điệu và lối sống truyền thống, hòa quyện cùng vẻ đẹp của tuyết, của các mùa, của người nữ đẹp đến nao lòng. Với Kawabata Yasunari, cái đẹp tựa nàng thơ và nỗi buồn giống như một người tình. Chính ông đã từng thú nhận rằng: “Không bao giờ tôi trút được ám ảnh rằng mình là một người lang thang ưu sầu. Luôn luôn mơ mộng tuy rằng chẳng bao giờ chìm đắm hoàn toàn trong mơ, mà vẫn luôn tỉnh thức giữa khi mơ…” Cảm thức cô đơn, nỗi buồn khó tỏ, ngôn ngữ miêu tả tinh tế, chính xác vô song, thi pháp huyền ảo hóa đã thể hiện thế giới quan rất riêng của văn nhân. Lối so sánh liên tưởng cũng là một yếu tố đặc sắc trong bút pháp của Kawabata Yasunari, qua đó ta cảm nhận được những xúc cảm mơ hồ mà tinh tế len lỏi trong tâm hồn và thảng thốt nhận ra chính mình trong bóng hình nhân vật. “Xứ tuyết” có cốt truyện đơn giản, lối viết duy mĩ, nhưng ta vẫn nhận ra trong tác phẩm là những quan niệm nhân sinh tích cực. Shimamura vốn sống cuộc đời nhàn hạ đến buông thả dễ dãi, nhưng anh đã tìm đến với xứ tuyết để khôi phục thái độ sống của bản thân. Komako với lối sống mà Shimamura cho rằng là hoài công và ảo vọng xa xôi, lại đặc biệt có giá trị với nàng và giúp nàng trở thành một geisha ngày một tài hoa. Tác phẩm chứng kiến sự lên ngôi và ra đi của cái đẹp. Cái đẹp có quyền năng, hấp lực mạnh mẽ nhưng cũng chẳng có gì mong manh đến thế. Hoa nở rồi hoa tàn. Tuyết rơi rồi lại tan. Đời người là vô thường. Tôi rất ấn tượng với chi tiết những con bướm đêm tưởng chừng cứ đậu hoài trên tấm lưới cửa sổ thì hóa ra đã chết tự bao giờ, rơi vèo xuống như chiếc lá khô. Cũng giống như những con bướm ấy, Yoko còn sống nhưng lửa lòng nàng đã tắt từ lâu. Có những cái chết diễn ra lặng lẽ trong tâm hồn người. Nếu ngọn lửa của hiện thực không cuốn nàng đi thì thiết nghĩ, sự lạnh lẽo trong trái tim cũng khiến nàng rơi xuống và tan chảy như băng tuyết khi mùa xuân đến…

Ngôn ngữ của Kawabata là một nghệ thuật tinh tế, với từ ngữ được chọn lọc cẩn thận để tạo ra sự dịu dàng và duyên dáng. Ông tận dụng ngôn ngữ một cách sáng tạo, tạo ra những bức tranh tinh tế về cảnh đẹp tự nhiên và tâm trạng tương tác giữa những con người.

Câu chuyện của "Xứ tuyết" không chỉ là về tình yêu lãng mạn mà còn về sự đau khổ và hiểu biết về cuộc sống. Cả hai nhân vật chính đều đối mặt với những thách thức và niềm đau từ quá khứ và hiện tại, tạo nên một tác phẩm đầy cảm xúc và sâu sắc.

Một điểm đặc biệt của "Xứ tuyết" là cách Kawabata mô tả tình cảm và tâm trạng của nhân vật một cách ngụy trang và biểu tượng, tạo nên một không khí nghệ thuật và phương tiện. Đọc cuốn sách là như bước vào một tranh nghệ thuật sống động, nơi người đọc có thể cảm nhận được vẻ đẹp và huyền bí của tuyết rơi.

"Xứ tuyết" không chỉ là một tác phẩm văn học đẹp mắt mà còn là một hành trình tâm hồn qua thời gian và không gian, để lại ấn tượng mạnh mẽ và tư duy sâu sắc về tình yêu và đau khổ. Cuốn sách này xứng đáng là một trong những tác phẩm kinh điển của văn học Nhật Bản và làm say đắm người đọc bằng vẻ đẹp tao nhã và sâu sắc.


"Xứ tuyết" được đánh giá là quốc bảo của nền văn học Nhật Bản (cùng với "Ngàn cánh hạc" và "Cố đô"). Tuy nhiên mình chỉ thấy hay 1 cách bình thường chứ không cảm nhận được sâu sắc cái vẻ đẹp của "Xứ tuyết" như nhiều người vẫn ngợi ca, đâu cũng là cái duyên của mỗi người đọc vậy. Nội dung đơn giản chỉ là những lần chàng trai trẻ Shimamura đi nghỉ ở suối nước nóng mỗi năm khi mùa đông về. Và trong lần đầu tiên chàng gặp Komako - một Geisha xinh đẹp tràn trề nữ tính, mạnh mẽ, nàng có lúc thánh thiện trong sáng, có lúc trần tục, đam mê. Cảm giác mà nàng đem lại cho Shimamura là sự tươi mát và thanh sạch tuyệt vời. Nàng gợi 1 cảm giác thanh sạch đến nỗi Shimamura rung động cả cõi lòng và không dám gọi nàng phục vụ như 1 Geisha đúng nghĩa, mà chỉ cùng nàng trò chuyện uống rượu, vì chàng sợ sự trần tục đó sẽ giết chết sự thanh sạch quý giá mà Komako đang có.

Nhưng rồi Shimamura lại tìm thấy Yoko, và con tim chàng lại rung động theo 1 cách khác hẳn, và rồi những hờn giận của Komako bắt đầu, Shimamura như lạc lối giữa 2 nàng tiên thanh khiết và xinh đẹp. Komako với vẻ đẹp hiện hữu tràn trề của thực tại, còn Yoko mong manh xa vời, với giọng nói "truyền cảm, trong thanh và đẹp đến nao lòng". Komako hoang mang không biết Shimamura còn yêu mình thật hay không, còn chàng cũng không sao hiểu nổi sự lạnh lùng của lòng mình, tại sao mình không thể sống được mãnh liệt, trọn vẹn và hy sinh trong dâng hiến không đòi hỏi chút gì trả lại như nàng.

Đúng lúc chàng quyết định bỏ lại "Xứ tuyết" để ra về và không bao giờ quay trở lại, một biến cố đã xảy ra khiến cho nàng Yoko bị chết vùi trong biển lửa. Cái chết bi thảm của Yoko trên tay Komako đã chấm dứt hoàn toàn những mộng mơ, những cơn bão lòng của Shimamura tại "Xứ tuyết". Truyện kết thúc lặng lẽ như lúc nó bắt đầu.

Vẫn phong cách quen thuộc của Kawabata. Có lẽ nhất là với những ai quen đọc văn học Nhật qua các tiểu thuyết của Murakami. Thêm nữa là diễn biến tâm lý các nhân vật trong truyện của ông thường có phần khó hiểu. Tuy nhiên Kawabata lại là một nhà văn mình rất yêu thích và chưa có tác phẩm nào của ông làm mình thất vọng. Tác phẩm của ông luôn rất đẹp và vô cùng tinh tế. Một cái đẹp u buồn, hoài niệm. Một thế giới ảo ảnh, mơ hồ. Nói như vậy nghe thật sáo rỗng và giả tạo quá mức (có phần giống mấy quyển sách "Để học tốt..." mà mình vẫn chép lia lịa mỗi lần lúc phải soạn bài hồi phổ thông). Nhưng đáng buồn vì khả năng có hạn không biết diễn tả những cảm xúc trong lòng như thế nào.

Nhân vật Shimamura trong truyện thường quan sát Yoko và Komako qua tấm gương soi, tấm kính trên cửa sổ toa tàu, hoặc trong ánh sáng hắt xuống của dải Ngân Hà, ánh trăng,.v..v. Những chi tiết có phần gợi nhớ người đọc tới truyện ngắn "Thủy Nguyệt". Khoảng 10 trang cuối, những đoạn viết về dải ngân hà và đám cháy thật sự tuyệt vời. "Nhưng khi chàng muốn tiến lên về phía cái giọng nói gần như mê sảng đó, thì những người đàn ông đã đổ xô lại để ẵm bổng thân hình bất động của Yoko lên khỏi cánh tay nàng, những người đang chen chúc quanh người nàng đã xô đẩy chàng mạnh đến nỗi chàng suýt mất thăng bằng và lặng người đi. Chàng tiến lên một bước để đứng cho vững và trong khoảnh khắc ngả đầu về phía sau, dải Ngân Hà chảy tuột vào người chàng trong một tiếng gầm thét dữ dội."