Cuốn sách Trường Mẫu Giáo Uyên Thâm là tập hợp các ghi chép của tác giả về cuộc sống xung quanh, là nơi lưu giữ những điều mà ông nâng niu, trân trọng. Các bài viết của Robert Fulghum đều xoay quanh một chủ đề: sự chuyển biến - niềm khát khao vươn đến sự hoàn thiện, một khát khao mạnh mẽ đến nỗi tác động lan tỏa của nó không chỉ thay đổi cuộc đời mỗi con người, mà còn của nhiều người khác. Và Robert Fulghum vẫn đang nỗ lực hết sức để sống cho thực với những câu chuyện trong cuốn sách này.  


Kể từ khi ấn bản đầu tiên của cuốn sách này ra mắt công chúng, tôi đã nhận được cùng một câu hỏi từ không ít độc giả: “Chẳng lẽ ông không học được gì khác từ sau khi rời trường mẫu giáo hay sao?”. Dĩ nhiên là có chứ. Tôi đã học rất nhiều điều mà chỉ có thời gian và trải nghiệm cuộc sống mới dạy ta được. Tôi nhận ra rằng luôn có những người thầy chỉ xuất hiện ở nửa sau cuộc đời ta, khi tuổi tác và kinh nghiệm đã giúp ta tinh lọc những bài học quý giá.


Những Câu Chuyện Trong Cuộc Đời Robert Fulghum


Thông thường, mỗi khi phát biểu trước đám đông, Fulghum sẽ bắt đầu bài diễn thuyết của mình bằng cách bảo mọi người là ông sẽ hát thầm một bài. Để giúp mọi người đoán bài hát đó, ông sẽ dùng tay làm vài động tác và yêu cầu khán giả làm tương tự nếu họ hiểu bài hát tác giả đang nói đến. Đó là bài hát về chú nhện. Robert Fulghum nhớ như in bao kỷ niệm tuyệt vời về căn phòng chật kín người, ai nấy lặng lẽ hát bài hát về con nhện bé tí teo, vừa làm động tác vừa nhăn răng cười. Lần nào khán giả cũng cười. Và lần nào họ cũng vỗ tay tự khen mình khi bài hát kết thúc.


Bài chú nhện tí teo đó có thể hát bằng giai điệu của hồi “Hướng tới Niềm vui” trong bản giao hưởng số 9 của Beethoven. Cả phần lời và giai điệu của bài hát đều nói lên một điểm chung: khả năng chiến thắng nghịch cảnh trong cuộc sống để vươn tới niềm vui - bền bỉ đi hết cuộc hành trình, của loài nhện và cả của loài người.


Xét ra thì loài người chúng ta đã đạt được rất nhiều tiến bộ, đúng không? Trước kia, ta từng nghĩ bệnh tật là sự trừng phạt của Thượng đế. Sau này, ta phát hiện bệnh tật chỉ là hệ quả từ sự ngu dốt của con người. Kể từ khi biết sự thật này, ta sống vệ sinh hơn, siêng năng rửa tay, giặt quần áo, tắm rửa, rửa thức ăn và giữ gìn vệ sinh nhà cửa hơn. Giá mà các nhà khoa học nghĩ ra một phương pháp nào đó để giúp chúng ta thanh lọc tâm trí của mình, giả dụ một chất soda thần kỳ để tẩy rửa những điều xấu xa khỏi cuộc sống, làm dịu tâm hồn, bảo vệ lục phủ ngũ tạng, cải thiện quá trình vận hành của cơ thể, giảm bớt những nhọc nhằn của cuộc sống, cải thiện sắc màu tự nhiên và khiến tất cả chúng ta trở thành người khỏe mạnh, tốt lành.


Có thể bạn sẽ mất nhiều thời gian, có thể động cơ hay phương tiện bạn dùng thật kỳ quặc và không được mọi người ủng hộ. Nhưng nếu bạn giữ vững niềm tin của mình, vẫn nỗ lực để biến trí tưởng tượng thành hiện thực thì mọi phép nhiệm màu đều có thể xảy ra. Tuy nhiên, trong đám đông kia vẫn có kẻ hoài nghi khăng khăng rằng con người không thể bay như chim. Họ nói đúng. Nhưng biết đâu, ở một nơi nào đó trong một ga-ra nhỏ, có một người điên với ánh mắt lấp lánh đang tích cực uống thuốc bổ sung vitamin và khoáng chất, đồng thời vỗ hai cánh tay mỗi lúc một nhanh, nhanh hơn, nhanh hơn nữa.


Robert Fulghum có một chiếc hộp đặc biệt mà ông gọi là “chiếc hộp cưng”. Đứa con đầu lòng đã trang trí thật đẹp chiếc hộp rồi tặng cho ông, sau này nó trở thành nơi ghi dấu kỷ niệm ấu thơ của đứa con thứ. Theo cùng thời gian, bây giờ chiếc hộp không còn đẹp nữa. Bên trong chiếc hộp là mảnh giấy tập học sinh có dòng kẻ lớn đã sờn rách, trên đó là những dòng chữ “chào bó ạ”, “mừng lể từng iu” và “con iu bớ”. Rất nhiều dòng chữ “con iu bớ” . tác giả nói rằng, nếu so món quà này thì các báu vật của nhà vua cũng chẳng là gì cả. Trong nhà mình, bạn có thứ gì như chiếc hộp đó không? Hay một minh chứng về tình yêu theo cách đơn giản và chân thành nhất? 


Bạn có thể sống thật là thọ. Bạn có thể nhận được những món quà giá trị và thật đẹp đẽ. Và có thể bạn cũng nhận được rất nhiều tình yêu thương. Nhưng niềm tin mà bạn dành cho chúng không bao giờ mạnh mẽ như niềm tin mà bạn dành cho chiếc hộp. Nó khiến cuộc sống và thế giới có ý nghĩa hơn. 


Bạn đã bao giờ làm rơi một cái ly xuống bồn nước khi đang rửa chén và rồi nó nảy lên chín lần mà không hề bị vỡ? Hay bạn kịp nhớ ra đường khi suýt đi qua ngã tư; bạn tưởng mình bị đau tim nhưng hóa ra chỉ bị đầy bụng; bạn chọn đúng làn đường khi bị kẹt xe. Vân vân và vân vân. Ắt hẳn bạn sẽ còn liệt kê một danh sách dài những điều may mắn của riêng mình. Đó chính là khoảnh khắc khi các phép màu nho nhỏ xảy đến với người bình thường vào những ngày bình thường. Là khoảnh khắc khi ta không những không gặp vận đen mà còn được trời cho những điều tốt tưởng chừng không thể nhưng vẫn xảy ra, cảm giác thoát vận rủi trong gang tấc mới tuyệt vời làm sao.


Nếu thật sự trên địa cầu này có hòa bình và lòng tốt giữa con người với nhau, thì đó là nhờ sự hiện diện của những người phụ nữ như mẹ Teresa. Khi nhìn hàng triệu phụ nữ diễu hành trên đường phố thế giới trong mùa đông năm nay, tôi chợt nhớ ra hòa bình không phải là thứ để ta mong ước. Nó là thứ mà ta phải dùng chính sức lực của mình để tạo ra, ta phải hành động vì nó. Ta làm nên hòa bình, ta chính là hòa bình, và cũng chính ta là người phá bỏ nó. Vậy hãy bắt đầu từ thứ ta có, từ vị trí hiện tại và gắng gìn giữ hòa bình cho thế hệ mai sau. 



Trường Mẫu Giáo Uyên Thâm


Khi nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, đôi khi sẽ xuất hiện trong tâm trí chúng ta câu hỏi: “Tại sao mình lại ở đây? Tại sao mình phải đi học?”. Chúng ta được đưa tới trường để được giáo hóa - làm quen với thể chế thiết yếu của xã hội loài người. Ta phải tới trường. Ta không được lựa chọn. Xã hội xem chuyện đó quan trọng đến nỗi bất kỳ đứa trẻ nào cũng biết rằng mình bắt buộc phải tới trường. Và khi tới trường, ta được dạy những điều căn bản - nền móng của văn minh.


Một đứa trẻ sáu tuổi không thể hiểu được câu: “Nhìn chung, người ta đã chứng minh được rằng bạo lực tác động xấu tới mối tương tác mang tính xây dựng giữa con người và xã hội”. Điều này đúng. Tuy nhiên, với cùng một quy tắc, đứa trẻ sẽ dễ hiểu hơn khi ta bảo chúng: Không được đánh bạn. Nếu không sẽ có chuyện không hay. Thế là trẻ nhỏ sẽ nhớ rằng chuyện này có liên quan tới quy tắc đầu tiên: Nếu đánh bạn sẽ không có ai chia sẻ đồ dùng và chơi với mình nữa.


Hậu quả của ô nhiễm phá hoại môi trường là vấn đề rất khó giải thích cho một đứa trẻ sáu tuổi hiểu. Nhưng đó là thực tế. Giờ đây, chúng ta đang phải trả một cái giá quá đắt, đơn giản vì người lớn không ai nhớ tới lời dạy ở trường mẫu giáo: Chơi xong tự thu dọn, xài đồ xong nhớ cất về chỗ cũ, không được lấy đồ của người khác. 


Còn một điều nữa mà không phải ai cũng hiểu ra ngay: Ta không thể một mình đi hết cuộc đời này. Ta cần sự giúp đỡ từ người khác - gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, những người bạn đồng hành, đồng bệnh tương lân, đôi nhóm hoặc bất cứ ai. Chừng nào ta còn sống thì bài học từ trường mẫu giáo vẫn còn giá trị: “Khi ra ngoài, hãy nắm tay và đi cùng nhau”. Thế giới ngoài kia nguy hiểm, và cũng rất cô đơn. Ai cũng cần có người bên cạnh. Cộng đồng luôn cần thiết.


Những bài học ở trường mẫu giáo sẽ liên tục xuất hiện trong cuộc đời cho đến khi ta nhắm mắt xuôi tay. Chỉ có điều, chúng phức tạp hơn, dài dòng hơn, chắc chắn rồi. Những bài học ấy nằm trong những bài giảng, bách khoa toàn thư, nội quy công ty, luật của tòa án, sách hướng dẫn. Cuộc sống không ngừng thử thách chúng ta để kiểm tra xem ta đã hiểu và ứng dụng những điều được dạy từ năm đầu tiên đi học hay chưa. Suốt cuộc đời này ta sẽ vật lộn với những câu hỏi về đúng sai, tốt xấu, sự thật và dối trá. Hết lần này đến lần khác, rồi cứ thế, ta sẽ nhớ về một nơi quen thuộc - lớp học mẫu giáo, nơi ta được răn dạy hết sức cẩn thận những bài học căn bản về giá trị nhân văn.


Dĩ nhiên, không nhất thiết ta phải biết tất cả mọi thứ. Chắc chắn là không được và cũng không cần thiết. Nhưng nếu không bắt đầu từ những điều căn bản đó, không riêng ta mà cả xã hội sẽ phải trả giá đắt cho thiếu sót này. Còn nếu ta đã trau dồi và thực hành chúng thường xuyên thì kiến thức trong tương lai sẽ có được một nền tảng vững chắc.

Đến bây giờ tôi vẫn chưa có một chiếc đồng hồ cúc cu nào cho riêng mình. Nhưng tôi vẫn lưu giữ một thứ, kỷ niệm về thông điệp Giáng sinh được viết trên hộp đựng rằng “Sản phẩm tự lắp ráp”. Hãy lắp ráp và cho đi những gì đẹp đẽ nhất trong ta. Hãy vun vén mối quan hệ với những người mình yêu quý để thắp lên niềm hạnh phúc. Đó là lời nhắn gửi mà tôi muốn dành cho bạn và xin chúc bạn Giáng sinh vui vẻ, dù bạn đang ở đâu. 



Lời kết

Trường Mẫu Giáo Uyên Thâm đầy ắp những mảnh ghép thú vị từ cuộc sống, những câu chuyện hài hước ý nhị, những triết lý sống sâu sắc mà bất kỳ ai cũng cần suy ngẫm. Và càng suy ngẫm, ta càng thấy cuộc đời này có giá trị và đáng yêu hơn gấp bội. 

Nếu được sống lại cuộc đời mình, bạn sẽ làm gì?

Hy vọng câu trả lời của bạn là: “Tôi sẽ sống lại cuộc đời mà mình đã sống”.



Review chi tiết bởi Hồng Dịu - Bookademy



______________

 

 

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

 

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv


Xem thêm

"Chuỗi bài giảng đi kèm với cuốn sách này có thể được gọi là: Cách tôi sẽ thể hiện sự hiện thực hóa bản thân của mình để đánh giá thói quen chăm sóc bãi cỏ của bạn.

Tôi không nhớ nhiều về cuốn sách này ngoại trừ cảm giác chung chung rằng tác giả khá hài lòng với chính mình. Tôi nhớ có một đoạn ông ấy nói về việc ông ấy vô tư chấp nhận tác động của thiên nhiên trên sân nhà của mình bằng cách giải thích rằng người hàng xóm của ông ấy đã ngu ngốc như thế nào khi cào lá và cắt cỏ.

Vào thời điểm đó, tôi không làm nhiều công việc làm vườn (bây giờ tôi cũng vậy) nhưng tôi nhớ mình đã nghĩ rằng có thể có những lý do khiến ông ấy cào bãi cỏ của mình, và bây giờ tôi đã lớn hơn và tôi thấy một lượng nhỏ công việc làm vườn mà tôi làm là rất mang hướng trị liệu và khai sáng trong đó là những tiết lộ nhỏ, những điều mà tôi sẽ không cảm thấy nếu ngồi trong nhà với chiếc máy đánh chữ nhìn sân vườn của mình dần bị chôn vùi trong bất cứ thứ gì mà Mẹ Thiên nhiên trút xuống. Vì vậy, tôi đoán những gì tôi đang nói là hãy bòn rút mẹ thiên nhiên, hãy lấy tông đơ ra và để tôi cắt hàng rào m@#%& f$#$%$ đó trong khi tôi vẫn có thể.

Và với tư cách là một cựu giáo viên mẫu giáo, tôi phải phản đối bằng cách nói rằng vẫn còn rất nhiều thứ phải học ở lớp 1...chẳng hạn như cách buộc dây giày chết tiệt của chính bạn!"

"Đây là một cú đánh úp vào bất kỳ ai đã thực sự bận tâm đến việc tiếp tục học từ năm tuổi. Đó là một viên gạch khác trong bức tường văn hóa đại chúng khiến mọi người cảm thấy hài lòng về sự thật rằng họ là những tên khốn ngu ngốc chưa bao giờ làm việc chăm chỉ để phát triển trí tuệ của mình. Những gì họ đang nói là, "Biết chữ là được, những người khác cũng giống như bạn." Tất cả mọi người ngoại trừ những người lớn đang ngồi quanh bàn ăn tối của cuộc đời. Tôi thừa nhận rằng mình hơi ngốc nhưng không phải vì thiếu cố gắng. 

Tôi muốn đọc một cuốn sách có tựa đề Tất cả những gì tôi biết, tôi đã biết được Trong 3 Tuần Buôn Bán Thuốc Phiện với một Trai Bao trong Nhà Thổ ở Bangkok nhưng điều tôi thực sự muốn đọc là một cuốn sách của một tác giả không có phong cách văn xuôi của Ned Flanders. Ông ấy có một danh sách những điều ông ấy học được khi tè ra quần mỗi ngày ở trường mẫu giáo. Một số người trong số họ ngu ngốc đến mức ngay cả Ned cũng có thể đánh ông ta vì câu nói đó. #9 trong danh sách của ông ấy là “Xả nước”. Tôi thà đi chơi với một người chưa bao giờ đỏ mặt một ngày nào trong đời hơn là với bất kỳ ai thấy cuốn sách này đáng đọc (tôi nghĩ rằng tôi đã đọc một chút về nó cách đây nhiều năm nhưng hôm nay tôi đang xem các bài đánh giá ở đây trong khi nghiên cứu một thứ khác).

Còn một cuốn nữa trong danh sách dài những cuốn sách mà mọi người bám vào với hy vọng giải đáp được mọi thắc mắc của họ về cuộc sống, những cuốn như Eat, Pray Love, Five People The You Meet in Heaven, bất kỳ cuốn nào của Anthony Robbins, Kinh thánh, Kinh Koran, vân vân."

Cuốn tiểu thuyết này là cuốn đầu tiên mà bạn trai tôi tặng cho tôi. Chúng tôi hẹn hò được 2 tuần thì gia đình anh ấy mời tôi xuống đón Giáng sinh cùng họ. Là một người Do Thái, trước đây tôi chưa từng tổ chức lễ Giáng sinh, và tôi rất lo lắng về sự khác biệt văn hóa đó, cũng như việc đón tiếp mọi người, những người lạ mà tôi chưa gặp này, và họ sẽ nghĩ gì về tôi, cô gái thủy thủ ăn chay, thiếu máu không xứng với con trai họ, nguyện vọng chính trong đời là dạy mẫu giáo (trong khi lúc đó anh ấy đang học để trở thành kỹ sư, và do đó, tôi cho rằng tương lai của anh ấy được coi là an toàn và có lợi hơn). Tôi cảm thấy vô cùng tự ti vào tuần đó. Tôi đã mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình. Tôi đỏ mặt vì xấu hổ khi nhận ra mẹ anh ấy đã nấu một món thịt hầm khác cho tôi vì tôi không thể ăn xúc xích trong đó. Tôi đến nhà thờ với họ và nghe cả hội chúng hát những bài hát mà tôi không biết, và thắp những ngọn nến cầm tay trong đêm tĩnh lặng. Tôi đã mua những món quà bịt miệng, giống như gia đình tôi làm cho Hannukah, bởi vì tôi thực sự tin rằng đó cũng là những gì người ta làm trong dịp Giáng sinh. Hãy tưởng tượng sự hành xác của tôi khi bạn trai của tôi đặt vào tay tôi hai cây lan dendrobium xinh đẹp, một cuốn sách, một tấm thiệp và một hộp đựng giày đầy những vật kỷ niệm và hình ảnh, và tất cả những gì tôi có cho anh ấy là một bản mixtape gồm những bài hát sến súa của thập niên 80 và một chiếc mũ Viking mà tôi đã mua từ một cửa hàng đồ chơi? (Công bằng mà nói, lúc đó anh ấy để tóc dài màu vàng và để râu, và thường xuyên bị nhầm với Jesus và Thor, vì vậy tôi nghĩ món quà ít nhất là phù hợp).

Tôi mở cuốn sách mà tôi đã quá xấu hổ để đọc trước mặt mọi người, và đọc dòng chữ mà ông ấy đã đề cập. Ở trang đầu tiên, ông ấy cảm ơn tôi vì đã dũng cảm đến gặp gia đình ông ấy trong một thời gian ngắn, và sau đó ông ấy viết những lời mà tôi sẽ không bao giờ quên. "Tôi biết bạn sẽ là một giáo viên tuyệt vời." Kênh Hallmark nghe có vẻ kinh khủng, tôi biết, nhưng vào thời điểm đó, tôi còn là một sinh viên đại học trẻ tuổi và dường như tất cả mọi người, bạn bè, giáo sư, thậm chí cả các thành viên trong gia đình tôi đều hoàn toàn phản đối nó và gọi đó là sự "lãng phí" tiềm năng của tôi. Ông ấy đã ký nó bằng tình yêu, và điều đó cũng như một sự rung chuyển - lần đầu tiên một chàng trai yêu lại tôi. Tôi nhớ mình đã ôm cuốn sách vào lòng, rồi lật trang đầu tiên đến phần nội dung của nó. Tôi đọc cuốn sách đêm Giáng sinh, không thể ngủ được. Tôi hiểu chiếc hộp đựng giày mà ông ấy đưa cho tôi là phiên bản Gummy Lump của ông ấy, như được mô tả trong cuốn sách. Cũng có những mẩu tin đáng yêu, chẳng hạn như cách giáo viên giống như những viên nang thời gian với cách họ nghĩ ra đồ thủ công, bảng thông báo theo chủ đề và các hoạt động cho mỗi kỳ nghỉ. Khi tôi nhận công việc giảng dạy đầu tiên sau khi tốt nghiệp, tôi đã đọc lại cuốn sách để lấy dũng khí và cảm hứng. Đã có những Giáng sinh khác, Gummy Lumps khác và Fulghum khác trên kệ của chúng tôi (tôi tin rằng bạn trai của tôi hiện đang đọc "Uh-Oh"), nhưng đây vẫn là cuốn được yêu thích nhất. Chính cuốn sách đã khiến tôi nhận ra rằng một số người - những người hoàn toàn đáng kính, thành công - đã tin tưởng và đánh giá cao các giáo viên. Cuốn sách đã giúp tôi tin vào chính mình.

"Một điều mà tôi không được học ở trường Mẫu giáo là bạn không thể nói về một cuốn sách qua trang bìa của nó.

Trên thực tế, tôi chưa bao giờ học được bất cứ điều gì ở Mẫu giáo, bởi vì tôi chưa bao giờ tham dự một trường mẫu giáo nào. Quay trở lại thời kỳ đen tối khi tôi 5 tuổi, đó là đứa trẻ hiếm hoi trong rừng già của tôi đã làm được. Do đó, khi cuốn sách này ra mắt và gây ra một chấn động nhỏ vào cuối những năm 80, tôi đã thực sự chộp lấy nó. Tôi đã từng đọc những cuốn sách cải thiện bản thân, và đã ngu ngốc đọc theo tiêu đề của nó và tìm kiếm một số bài học cuộc sống nhỏ được minh họa bởi các tình tiết sống trong một môi trường mà tôi chưa bao giờ bước vào.

Tôi không phải là người từ chối những lời khuyên trong cuộc sống, dù khiêm tốn đến đâu, dù tài giỏi đến đâu. Tủ sách của bố mẹ tôi có một tập Readers Digest mỏng có tựa đề ""Nhận được nhiều điều nhất trong cuộc sống"" và tôi thú nhận không chút xấu hổ rằng tôi đã đọc đi đọc lại nó hàng chục lần trong nhiều thập kỷ để tìm các bài học cuộc sống và lời khuyên trong cuộc sống. Tôi luôn luôn có đầy cảm hứng.

Không quá nhiều với ""Tất cả những gì tôi thực sự cần biết, v.v."" Trước hết, tôi đã bị trì hoãn vì công việc doanh nghiệp trí tuệ Mẫu giáo này được gói gọn trong một bộ mười bốn quy tắc, gói gọn trong chưa đầy một trang, ở bìa sau , bao gồm ""Xả nước"" và ""Bánh quy và sữa ấm rất tốt cho bạn."" Thông minh, tài giỏi, dễ thương. Nhưng không phải những gì tôi đang tìm kiếm. Lỗi của tôi. Kỳ vọng quá lớn."

"tính đến việc phụ đề của cuốn sách là""Những Suy Nghĩ Khác Thường Về Những Điều Bình Thường,"" Tôi đã đọc cuốn sách nhỏ của Fulghum từ đầu đến cuối gần 25 năm trước. Điều này không khó vì tập 196 trang bao gồm tổng cộng khoảng bốn mươi trang và các trang trống cộng với nhiều trang khác có lề cực kỳ rộng rãi để mở rộng nội dung mỏng của trang bìa thành khổ sách đáng nể.

Lúc đó tôi không ghét cuốn sách nhưng tôi không thích nó lắm, chắc chắn là tôi không thích nó. Tôi không thấy hầu hết những suy nghĩ đó là bất thường, chỉ là những người dễ chịu và tự giác. Hầu hết các phần được viết khá hay, nhưng đôi khi đáng sợ, thường quá dễ thương. Những giai thoại không làm tôi cười khúc khích và chúng không làm tôi khóc (điều luôn xảy ra khi tôi đọc một thứ gì đó được tạo ra một cách nghệ thuật). Tôi không thể nói rằng tôi đã tìm thấy ở họ bất kỳ suy nghĩ sâu sắc nào hoặc bất kỳ hướng dẫn thay đổi cuộc sống nào. Đọc cuốn sách giống như đang nghe Andy Griffith, có thể khi anh ấy đóng vai Cảnh sát trưởng Taylor, có khi anh ấy là Matlack, nhưng cũng có khi anh ấy trong Lonesome Roads. Nhưng tôi nghĩ suy nghĩ của Andy thường không bình thường hơn.

Tôi đã đọc lại AIRNTKILIC vào tháng trước, để hiểu rõ hơn về Fulghum. Tôi đã không thay đổi tâm trí của tôi. Đây là một cuốn sách hay nếu bạn chỉ muốn giết thời gian, mỉm cười một chút và ra đi không tốt hơn bạn trước đây."

"Tôi thấy việc đọc những cuốn sách phi hư cấu dành cho người lớn là một việc nhàm chán vì nó liên quan đến nhiều sự thật. Cuối cùng tôi đã từ bỏ cuốn sách mà tôi từng dành gần một tháng để đọc vì nó nói cho tôi mọi chi tiết lịch sử của những gì liên quan đến cô ấy quá nhiều và nó dường như cô ấy sẽ không bỏ cuộc! Nhưng cuốn sách này không có gì nhám chán về nó. Nó khiến tôi phải bỏ qua toàn bộ cuốn sách. Nó rấtttttt dễ quay trở lại từ trang một đến trang tiếp theo và thời gian cứ như trôi qua. Tôi đã thất vọng khi nó kết thúc nhưng ông Fulghum đã kết thúc nó bằng cách đề cập đến Mẹ Theresa nên ông ấy đã truyền cảm hứng cho bạn.

Tiêu đề Catchy, huh? Cương lĩnh của tác giả này nhấn mạnh

Thượng nghĩ sỹ Washington Dan Evans (ông ấy là khán giả khi ông Fulghum, một bộ trưởng, đã chia sẻ nó trong một buổi lễ kỉ niệm ở trường tiểu học) và cuối cùng là đọc trong Hồ sơ Quốc hội. Cương lĩnh đã được phổ biến và trước đó không lâu một người đã thấy nó trong "Dear Abby", Tài liệu của Độc giả, đọc bởi Paul Harvey và Larry King, và những tấm áp phích về nó ở khắp các trường học trên toàn quốc. Sự nhiệt tình này, tôi đoán là đã cho ra mắt cuốn sách này. Nhưng ông ấy không đi đến trường mẫu giáo mà thay vào đó là viết về những quan sát yêu thích sưu tập được qua cách nhìn về điều kì diệu trong cuộc sống mỗi ngày; những suy nghĩ khác thường về những điều bình thường. Những quan sát nhỏ với ý nghĩa lớn."

Thực sự là một cuốn sách hay!! Những suy nghĩ của Zany khiến bạn phải thốt lên hmmm. Một vài cuốn sách yêu thích của tôi là: một cuốn về gấu trúc Mỹ, câu chuyện của Menon và Sikh lớn tuổi, người mà ông ấy gọi là "Bí ẩn ở Đại lộ hai mươi lăm, Đông bắc", cú lừa và cách đối xử của Hồng Đức ở lễ Giáng sinh, và tất nhiên là về Mẹ Theresa.

Tôi cho nó 5 sao vì nội dung dễ đọc, vui nhộn, sáng tạo và có nhiều ý nghĩa lớn.

Bây giờ ở đây là cương lĩnh:

Hầu hết điều mà tôi thực sự cần biết là về cách sống và cách để tôi được học trong trường mẫu giáo. Sự khôn ngoan không phải là ngọn núi cao học, mà là đống cát ở trường ngày Chủ nhật. Đây là những điều mà tôi học được: 

Chia sẻ mọi thứ.

Chơi công bằng.

Không đánh người khác.

Đặt mọi thứ về lại nơi mà bạn thấy chúng.

Dọn dẹp mớ hỗn độn của riêng bạn.

Đừng lấy những thứ không phải là của bạn.

Nói xin lỗi khi bạn làm đau người khác.

Rửa tay sạch trước khi ăn.

Xả nước.

Bánh quy ấm và sữa lạnh thì tốt cho bạn.

Sống một cuộc sống cân bằng--học và nghĩ và vẽ và tô màu và hát và nhảy và chơi và làm việc một chút mỗi ngày.

Đánh một giấc ngủ mỗi buổi chiều.

Khi bạn bước ra khỏi thế giới, hãy chú ý đến giao thông, nắm tay và giữ chặt nhau.

Hãy nhận biết điều kì diệu.


"Đây là một lựa chọn tuyệt vời đối với tôi lúc này. Tôi cần một chút tích cực. Và những bài luận rất ngắn rất khả thi, ngay cả khi tôi có sự chú ý tới của một lứa chó con 10 tuần tuổi. Gần đây có nhiều sự kiện gây mất tập trung. Đôi khi cuộc sống thật không cảm thấy thật khi bạn đang sống qua nhiều sự kiện làm nên lịch sử cùng một lúc.

Tôi đang, và muốn tiếp tục, biết ơn Fulghum của ba mươi năm trước, và nhiều giọng nói trên Twitter, tại nơi làm việc và trên bậc thềm của tòa án địa phương, tất cả đều nói với tôi không chỉ những gì tôi biết, mà tôi cần phải làm tốt hơn, nhưng điều quan trọng hơn đối với tôi vào lúc này: làm thế nào để làm tốt hơn.

Tôi biết rằng Black Lives Matter, rằng việc trị an ở Hoa Kỳ là phân biệt chủng tộc được thể chế hóa, rằng hệ thống tư pháp hình sự ở Hoa Kỳ là phân biệt chủng tộc được thể chế hóa, rằng hệ thống chính trị hai đảng của chúng ta là phân biệt chủng tộc được thể chế hóa, rằng trên thực tế, mọi hệ thống được thiết lập ở Hoa Kỳ kể từ đó những người thực dân đầu tiên đến chỉ là sự phân biệt chủng tộc được thể chế hóa nhiều hơn: từ các bệnh viện thuộc sở hữu tư nhân, nơi có nhiều phụ nữ và trẻ sơ sinh Da đen có tỷ lệ chết nhiều hơn, cho đến cuối cùng, khi bệnh ung thư hoặc COVID-19 giết chết nhiều người Da đen hơn và trẻ hơn một cách không hợp lý.

Đó là sự phân biệt chủng tộc.

Tôi biết điều đó, hầu như tôi luôn biết điều đó, nhưng ngoài việc giáo dục bản thân, hỗ trợ các nỗ lực tăng cường sự đa dạng trong sách và xuất bản, và luôn bỏ phiếu cho điều ít tệ nạn hơn trong số hai tệ nạn, tôi chưa từng làm được gì khác.

Tôi phải làm tốt hơn, và nhiều hơn nữa, luôn luôn.

Tôi muốn sống ở một đất nước tốt, công bằng và tử tế. Vì vậy, tốt hơn hết là tôi nên bắt tay vào làm việc: có quá nhiều việc phải làm."