Thiên Tài Bên Trái, Kẻ Điên Bên Phải không phải là cuốn sách nghiên cứu về những hiện tượng tâm lý của con người. Mà xuyên suốt hơn 400 trang giấy, chỉ đơn thuần là các đoạn hội thoại giữa tác giả Cao Minh và những bệnh nhân tâm thần. Mặc dù là người đi phỏng vấn, nhưng đôi khi tác giả lại bị người bệnh dẫn dắt, cuốn theo vào chính câu chuyện của họ. Sau nhiều lần như vậy, Cao Minh phát hiện ra một việc rất thú vị: nhiều bệnh nhân tâm thần có đủ khả năng nhanh chóng tìm ra một cách giải thích. Không cần biết là quỷ, hồ, tiên, vật lý hay sinh học, họ đều rất kiên định xác nhận. Còn anh thì càng thêm mơ hồ hơn, thậm chí lo rằng người có vấn đề là mình chứ không phải họ.
Thế giới rất kỳ diệu, rộng lớn và bao la; thế giới rất hệ thống, nghiêm ngặt và quy tắc. Đáng tiếc chúng ta tuy tồn tại trong thế giới này, nhưng đa số chỉ cảm nhận được một phần nhỏ trong đó. Bạn hiểu tôi đang nói gì không? Hiểu biết của chúng ta hạn hẹp và phiến diện một cách phổ quát.
Lần Đầu
Lần đầu tiên đối diện với bệnh nhân tâm thần, anh vốn cho rằng một người bình thường như anh có thể thoải mái nói chuyện với họ, nhưng anh đã nhầm. Vào khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của đối phương, anh đã không biết phải làm gì, tất cả những điều nghe được từ chỗ người bạn bác sĩ có liên quan đến bệnh nhân tâm thần dường như không còn phù hợp. Trong ánh mắt bệnh nhân không có sự tinh anh, cũng không có sự thông minh, không có ánh sáng khơi gợi, chỉ có sự đờ đẫn và mệt mỏi. Cao Minh sững sờ hồi lâu, không biết nên làm gì để bắt đầu, còn người bệnh nhân ấy chỉ ngồi thừ người ra như thể không có ai tồn tại. Tiếp theo anh bắt đầu hỏi dò một số thứ, người kia vẫn không có một tí ti phản hồi gì với các câu hỏi của anh, trước sau giữ vững trạng thái đơn độc và ánh mắt đờ đẫn, một từ cũng không nói, không chút biểu cảm. Lần đó anh đã thất bại, không hỏi được gì, còn căng thẳng đến mức toàn thân đầy mồ hôi.
Sau đó tác giả không còn bám lấy người bạn làm bác sĩ đòi anh ấy tìm bệnh nhân tâm thần giúp mình nữa. Qua khoảng hai ba tháng sau, người bạn hỏi anh có còn muốn gặp bệnh nhân tâm thần nữa không, anh do dự vài giây rồi đồng ý. Nhưng trước lần gặp mặt này, anh có chuẩn bị một chút.
Buổi tối đêm đầu tiên, anh ngồi bó gối trên tấm thảm cạnh giường ngơ ngẩn, anh muốn tĩnh tâm chỉnh lại tâm tư bản thân, sàng lọc những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Sau khi trải qua một khoảng thời gian nghĩ ngợi linh tinh rất lâu, vấn đề dần hiện ra: “Vì sao tôi muốn tiếp xúc với họ? Tiếp đó lại trải qua một đống các câu hỏi tự trả lời hỗn loạn nữa, tôi đã biết tôi cần cái gì.”
Chiều ngày thứ hai, Cao Minh đi gặp bệnh nhân tâm thần.
“Xin Chào”. Vào khoảnh khắc đó, anh không nghĩ rằng câu chào hỏi phổ biến này đã trở thành câu mở đầu tiêu biểu cho tất cả những lần anh đối diện với bệnh nhân tâm thần, càng không thể ngờ anh lại duy trì “sở thích” này đến tận bốn năm.
Điểm Kết Thúc Của Sinh Mệnh
Trong cuốn sách, tác giả đã tiếp xúc khá nhiều bệnh nhân, một trong những người bệnh mà tác giả nói chuyện đã từng là một giáo viên giỏi, về sau đột nhiên thay đổi. Mỗi ngày ngoại trừ lúc ăn, ngủ, vệ sinh, cô ấy đều ngồi xổm trước đá hay hoa cỏ, tỉ mỉ nghiên cứu, thậm chí có lúc còn nằm thì thầm nói chuyện với bất cứ thứ gì trước mặt cô ấy lúc đó, có thể là hòn đá, cái cây, hoặc chẳng là gì cả, nhưng cô ấy vẫn kiên trì suốt mấy năm không nói chuyện với ai, chỉ một mình một thế giới. Chồng con đều lo đến phát điên mà cô ấy chẳng quan tâm. Để nói chuyện được với người này, Cao Minh cũng phải giả vờ ngồi nghiên cứu hoa cỏ, hòn đá. Sau nửa tháng, cô ấy bắt đầu chú ý và trò chuyện với anh.
[...]
Cô: “Khi hòn đá bị mài mòn, vụn rơi xuống có thể là đất, cát, trái đất được tạo thành từ đó, đúng không? Các chất dinh dưỡng trong đất giúp trồng lương thực, trồng rau, động vật và con người ăn chúng, kể cả ăn thịt cũng vậy, chỉ khác nhau về mặt hình thức! Con người chết đi sau khi được chôn cất sẽ mục rữa hóa thành tro bụi, trở lại làm các chất dinh dưỡng trong lòng đất, cát và đất chứa thành phần dinh dưỡng đó kết tinh lại với nhau thành đá, hòn đá chính là sinh mệnh.”
Tôi: “Sao lại thành sinh mệnh?”
Cô ấy nghiêm khắc nhìn tôi: “Đại não là thịt, tại sao lại có tư duy?”
Tôi ngây người
Cô ấy cười đắc ý: “Không biết có đúng không? Kết tinh lại với nhau chính là sinh mệnh! Con người là vậy, sinh mệnh lỏng lẻo tạo thành từ kiến cũng vậy, hòn đá cũng vậy, cát và đất kết tinh lại với nhau sẽ có tư duy, đó chính là sinh mệnh! Hòn đá không nghe hiểu được chúng ta nói chuyện, cũng không cho rằng chúng ta có sinh mệnh. Theo cách nhìn của chúng, động tác của chúng ta quá nhanh, sinh ra quá nhanh, chết đi quá anh. Anh lấy đá để xây nhà, hòn đá còn chưa cảm nhận được sự thay đổi cơ. Vài trăm năm sau nhà có thể đã sập từ lâu, các hòn đá xây nhà lại trở thành hòn đá bình thường, vì vài trăm năm đối với hòn đá chả là gì cả. Đối với cách nhìn của hòn đá, dù chúng ta có đứng yên cả đời, chúng cũng không thấy chúng ta, vì dòng đời chúng ta quá ngắn!”
Có một câu hát rất hay của Trịnh Công Sơn “ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”. Cho dù bạn đi bất kỳ nơi đâu, lên rừng hay xuống biển, thì bạn luôn thấy những cục đá nhỏ len lỏi giữa cục đá to, hay ngược lại, và nó luôn tương trợ lẫn nhau. Chúng ta cũng vậy, sinh mệnh của đời người là thứ gì đó rất lỏng lẻo, nhưng khi liên kết lại với nhau, nó lại vững mạnh hơn bao giờ hết. Hãy nghĩ đến những người đã đổ máu để bạn có cuộc sống yên bình như ngày hôm nay. Hãy nghĩ đến những người đã gồng gánh hết những phần công việc nặng nhọc ở ngoài kia. Hãy nghĩ về những người đã đến và đi trên hành trình làm người lớn của bạn. Dù hữu duyên hay vô ý, thì họ cũng được ban đến để làm cho cuộc đời bạn không lạnh lẽo.
Tôi không giả vờ nghiên cứu ngọn cỏ nữa, đứng dậy nhẹ nhàng rời đi, sợ làm phiền cô ấy. Khoảng hơn một tháng sau tôi luôn để ý đến các hòn đá bên đường. Sinh mệnh lâu dài của hòn đá dưới góc nhìn của con người dường như không có điểm kết thúc.
Mưa Rơi Lặng Thầm
Nếu như cô bệnh nhân ở trên thích nghiên cứu về sinh mệnh của các hòn đá, cỏ cây,... Thì ở bệnh nhân này lại khiến Cao Minh khá đau đầu, vấn đề của cô ấy thật ra rất phổ biến: trầm lặng. Trong vòng bảy tháng, cứ cách ba bốn ngày lại gặp cô ấy một lần. Tiếp xúc với người này khiến tác giả mất quá nhiều công sức. Chứng tự kỷ của cô gái này cũng không quá nghiêm trọng, vấn đề là tính cách cô ấy rất mạnh mẽ, chỉ một câu nói không đúng chỗ thôi, buổi gặp mặt coi như vô dụng. Qua lần tiếp xúc thất bại đầu tiên và liên tiếp những lần thất bại sau đó, anh bắt đầu mặt dày, không có việc gì là tới, có việc làm xong cũng tới. Cuối cùng, cánh cửa tâm hồn cô ấy cũng bị mở ra.
Hồi xưa, mỗi ngày vào buổi sáng cô đều ra ngoài, cô sẽ nhìn thấy một màu sắc tràn ngập toàn bộ tầm nhìn, ví dụ đen, vàng, xanh lá, xanh biển… Nếu là màu xám nhạt, ngày hôm đó sẽ rất nhạt nhẽo; nếu là màu vàng, ngày hôm đó sẽ có sự việc bất ngờ xảy ra, không phải việc xấu, cũng chẳng phải việc tốt; nếu là màu xanh biên, ngày hôm đó chắc chắn có rất nhiều chuyện tốt lành sẽ đến. Cô đã từng nhìn thấy màu đỏ hai lần. Một lần là hôm bà nội mất, một lần là hôm người bạn cấp ba thân thiết với cô mất. Vì sợ nên cô luôn đeo kính gọng đen để không phải nhìn thấy màu sắc mỗi ngày.
Cô cắn môi do dự một lúc: “Ngày bà nội qua đời, sáng dậy tôi đã cảm thấy không thoải mái, tôi kéo rèm cửa sổ, sợ chết khiếp, tất cả đều là một màu đỏ máu, rất chói mắt. Tôi sợ tới mức trốn trong nhà không dám ra ngoài, đến tối thì nghe tin bà nội trong bệnh viện không ổn, mẹ dẫn tôi tới bệnh viện, tôi nhắm mắt khóc mà đi, trên đường ngã mấy lần, chân rách cả da. Mẹ mắng tôi, nói tôi không hiểu chuyện… đến bệnh viện, thấy trên người bà nội là ánh sáng màu xanh biển, nhưng xung quanh toàn màu đỏ máu, tôi không rời tay khỏi người bà, chỉ khóc… cũng vì sợ. Bà nội nói với tôi rất nhiều, bà nói màu sắc của mỗi ngày thật ra chỉ là màu sắc của mỗi ngày thôi, không đáng sợ. Bà còn nói bà cũng có thể nhìn thấy, vì vậy bà biết tôi không nói dối. Cuối cùng bà nói với tôi, mỗi ngày bà đều cảm thấy tự hào về tôi, vì tôi có cái mà người khác không có… sau đó bà nói để lại màu xanh cho tôi, không mang đi, rồi một đám màu xanh in lên lòng bàn tay tôi… Mỗi lần tôi thấy rất vui, màu sắc đều rất sáng… khi tôi buồn, màu sắc lại rất tối… Tôi biết bà tôi luôn bảo vệ tôi…”
Bạn có biết điều buồn nhất trên thế giới này là gì không? Là một ngày nào đó, những người thương yêu của chúng ta rồi cũng sẽ rời đi. Đây là sự thật, và chúng ta phải chấp nhận nó. Có người ra đi được báo trước, có người lại ra đi đột ngột. Dù là kiểu nào, thì nỗi đau của người ở lại luôn dai dẳng và đau đớn như nhau. Nhưng cũng vì thế mà ta biết được bản thân đã yêu thương họ đến nhường nào, quan trọng với chúng ta ra sao. Càng làm ta thêm trân trọng những người ở lại, làm cho cuộc đời chúng ta ấm áp thêm bội phần.
Ai trong chúng ta đều có một góc khuất của riêng mình, không muốn chia sẻ với người khác, và đôi khi cảm thấy sợ hãi với nó. Cô gái trong câu chuyện này không ngoại lệ, nhưng nhờ sự mở lòng mình với tác giả, đã giúp cô gạt bỏ đi được thứ nặng nề nhất trong tâm hồn. Hy vọng rằng chúng ta cũng vậy, mặc dù có những bí mật không chia sẻ được cùng ai, nhưng đôi khi có những thứ nói ra sẽ khiến cho bản thân nhẹ nhõm và cảm thấy an yên hơn giữa cuộc sống bộn bề những nỗi lo này.
Xuống dưới nhà, tôi ngẩng đầu lên, thấy cô ấy đang dựa cửa sổ ló nửa cái đầu ra, tay vẫy vẫy cây bút màu xanh.
Hình như tôi đã cười.
Đi trên đường, tôi gập ô lại, cứ để mình bị ướt.
Mưa rơi thầm lặng.
Thiên Tài Bên Trái, Kẻ Điên Bên Phải, Vậy Ở Giữa Là Gì?
Có lẽ rằng, thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau bởi một sợi dây ranh giới mỏng manh. Họ giống nhau ở chỗ đều mang trong mình những suy nghĩ quái dị, những ý tưởng điên khùng hay những hành động mà người khác phán xét là “chẳng ra làm sao”. Thậm chí những ý tưởng ban đầu của họ còn bị bác bỏ, bị cho là phản khoa học. Nhưng thiên tài khác kẻ điên ở chỗ, họ đã chứng minh và bảo vệ được ý tưởng hay những phát minh điên rồ của bản thân. Đó chính là lý do đèn điện, máy ghi âm, máy bay,... được ra đời.
Vậy ở giữa là gì? Ở giữa phải chăng là những con người bình thường, sống rập khuôn và đôi khi không dám nêu lên những ý tưởng “điên rồ” của mình. Bạn đã bao giờ như thế chưa? Sợ người ta sẽ phán xét, đánh giá bản thân sợ rằng ý kiến của mình không được chấp thuận, và bạn lại tặc lưỡi lần nữa “thôi, để sau vậy”. Cho đến khi có người đứng lên nêu ra cái thứ mà bạn không dám nói bấy lâu nay, họ được nhận cơn mưa lời khen, và rồi lần này bạn lại thốt ra hai chữ “giá như”. Có muộn quá không?
Làm thiên tài cũng được, kẻ điên cũng chả sao, người bình thường cũng thế. Miễn là không vi phạm những tiêu chuẩn đạo đức tối thiểu của xã hội, không làm hại người khác. Còn lại, ý tưởng là của bạn, sự điên rồ là của chính bạn. Và chúng ta nên nhìn nhận mọi thứ xung quanh với cái đầu mở, không dùng những điều đã biết để phủ định những điều chưa biết, hay lập tức phủ định dù chưa thật sự suy nghĩ thấu đáo. Đối diện với những điều chưa biết không cần sợ hãi, phải học cách tôn trọng sự tồn tại của chúng. Đó cũng là sự tôn trọng đối với sự tồn tại của bản thân. Cho bản thân một cơ hội thử tìm hiểu, phân tích, như vậy mới có khả năng tư duy và khám phá. Đúng không?
Lời Kết
Cuốn sách Thiên Tài Bên Trái, Kẻ Điên Bên Phải sẽ đưa bạn đến thế giới quan mới mẻ và đầy thu hút, những kiến thức liên quan đến sinh học, vật lý lượng tử, thuyết tiến hóa siêu cấp, con sâu bốn chiều,... Chấp nhận sự khác biệt của người khác, yêu thích thế giới mới mẻ và có cái đầu mở chính là cách để giữ bạn không bị “điên” khi đọc cuốn sách này.
Tác giả: Hồng Dịu - Bookademy
Hình ảnh: Hồng Dịu - Bookademy
______________
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Thế giới, một bức tranh đa sắc với vô vàn chi tiết, vừa quy củ lại vừa hỗn loạn. Chúng ta, những hạt cát bé nhỏ trong vũ trụ bao la, chỉ có thể cảm nhận một phần rất nhỏ của bức tranh vĩ đại ấy. Những người thành công, họ đã xây dựng nên những hệ thống tư duy riêng, những công trình kiến trúc tinh thần vững chắc qua bao thử thách và sàng lọc. Song, bên cạnh đó, có những tâm hồn luôn trăn trở, những suy nghĩ bay xa vượt khỏi giới hạn thực tế. Đối diện với những điều chưa biết, thay vì sợ hãi, hãy mở lòng đón nhận. Hãy cho bản thân cơ hội khám phá, thách thức những giới hạn và vượt qua những rào cản. Con người, những cá thể độc lập, giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ, nhưng ngôn ngữ cũng chỉ là một công cụ hạn chế. Chúng ta không thể hoàn toàn hiểu thấu nhau, không thể xóa nhòa hoàn toàn những khoảng cách tâm hồn. Chính những khác biệt ấy đã tạo nên sự đa dạng và phong phú của nhân loại. Có lẽ bạn từng nghĩ rằng những người khác biệt là những kẻ điên. Nhưng ai mới là người thực sự điên? Người cố gắng ép mình vào khuôn khổ hay người dám sống thật với chính mình? Hầu hết chúng ta đều bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc sống hiện đại, với hàng tỷ quy tắc và luật lệ. Nhưng có những cá nhân nổi loạn, họ dám phá vỡ những giới hạn, dám nghĩ dám làm, và chính họ đã tạo nên những đột phá vĩ đại. Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống hiện tại, nếu bạn muốn thoát khỏi những khuôn mẫu nhàm chán, hãy thử bước vào thế giới của những kẻ điên. Đó là thế giới của sự tự do, của sáng tạo, của những ý tưởng táo bạo. Cuốn sách "Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải" của tác giả Cao Minh sẽ là người bạn đồng hành tuyệt vời cho hành trình khám phá bản thân của bạn.
Sinh năm 1974 tại Bắc Kinh, Cao Minh đã nhanh chóng khẳng định tên tuổi của mình trong làng văn học với những tác phẩm độc đáo, mang đậm dấu ấn cá nhân. Trước khi gây tiếng vang với cuốn "Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải" - một tác phẩm ghi chép chân thực và sâu sắc về thế giới nội tâm của những người mắc bệnh tâm thần, Cao Minh đã âm thầm quan sát, nghiên cứu và tích lũy kinh nghiệm trong suốt nhiều năm. Sự thành công của cuốn sách này không chỉ giúp ông ghi tên mình vào danh sách những tác giả được yêu thích nhất tại Việt Nam mà còn giúp tác phẩm lọt vào bảng xếp hạng sách giấy bán chạy của Amazon năm 2016, mở ra một chương mới đầy hứa hẹn trong sự nghiệp sáng tác của ông. Cao Minh được độc giả yêu mến không chỉ bởi tài năng viết lách mà còn bởi sự tận tâm và nhiệt huyết với nghề. Ông luôn đặt ra cho mình những yêu cầu khắt khe và không ngừng nỗ lực để hoàn thiện từng tác phẩm. Chính vì vậy, các tác phẩm của Cao Minh luôn mang một màu sắc riêng biệt, thể hiện một cái tôi độc lập và một tư duy sắc sảo. Với tư cách là một người quan sát xã hội, Cao Minh luôn tỏ ra nhạy bén trước những biến động của cuộc sống. Ông có khả năng nhìn thấu những góc khuất của tâm lý con người và đưa ra những phân tích sâu sắc, chính xác. Dù là những vấn đề mang tính xã hội như trong "Sổ tay nhà thôi miên", hay những khám phá về thế giới tâm linh như trong "Thiên hồn", các tác phẩm của ông đều mang đến cho người đọc những trải nghiệm độc đáo và những góc nhìn mới mẻ về cuộc sống.
Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải" là một bức chân dung sống động về những cá nhân dám nghĩ, dám làm, những người không ngại phá vỡ khuôn mẫu. Họ là những mảnh ghép hình tròn lạc lõng trong thế giới vuông vắn, những giọng nói đối lập vang lên giữa dòng chảy đồng thuận. Dù bị xã hội dán nhãn "điên rồ", họ vẫn kiên định với quan điểm của mình, không ngừng thách thức giới hạn và tạo ra những đột phá. Cuốn sách không chỉ là một cuộc đối thoại với những tâm hồn khác biệt, mà còn là một lời mời gọi chúng ta mở rộng tầm nhìn, chấp nhận sự đa dạng và trân trọng những ý tưởng độc đáo. Rốt cuộc, ranh giới giữa điên và tỉnh táo mong manh đến mức nào? Ai trong chúng ta dám khẳng định mình luôn tỉnh táo và sáng suốt trong mọi tình huống? Liệu việc nghĩ khác, nói khác so với số đông đã đủ để một người bị dán nhãn "điên"? Hay đó chỉ là cách xã hội bảo vệ những quan niệm đã ăn sâu vào tiềm thức của mình? Lịch sử nhân loại đã chứng kiến biết bao thiên tài từng bị coi là kẻ điên rồ. Galileo, Copernicus, hay thậm chí là Socrates - những cái tên gắn liền với những phát minh vĩ đại, những tư tưởng đột phá - đều từng bị xã hội đương thời chối bỏ và thậm chí là kết tội. Điều đó cho thấy, sự khác biệt đôi khi lại là mầm mống của những sáng tạo vĩ đại, nhưng cũng dễ dàng bị hiểu lầm và đánh giá sai lệch. Câu chuyện về cô bé trong cuốn sách đã đặt ra một câu hỏi lớn: Làm sao để chúng ta có thể nhìn nhận một cách khách quan về những hành vi và suy nghĩ khác biệt? Liệu có phải chúng ta đang quá vội vàng kết luận, quá dễ dàng đưa ra những phán xét dựa trên những tiêu chuẩn chung chung? Có một câu nói rất hay: "Đừng nhìn thế giới qua một lăng kính duy nhất, bởi vì thế giới này đa dạng và phức tạp hơn bạn tưởng". Mỗi người đều có một thế giới quan riêng, một cách nhìn nhận về cuộc sống khác nhau. Thay vì vội vàng kết tội, hãy cố gắng thấu hiểu và tôn trọng những khác biệt đó. Bởi lẽ, khi chúng ta mở lòng với những điều mới lạ, chúng ta sẽ có cơ hội khám phá ra những điều kỳ diệu mà bản thân chưa từng biết đến. Lằn ranh giữa thiên tài và kẻ điên mỏng manh như một sợi tơ, dễ dàng bị cắt đứt bởi định kiến và sự kỳ thị của xã hội. Cao Minh, bằng sự đồng cảm sâu sắc và những quan sát tinh tế, đã đưa chúng ta vào thế giới nội tâm đầy màu sắc của những người bị cho là "điên". Họ không phải là những kẻ lạc lõng, vô dụng, mà là những tâm hồn nhạy cảm, mang trong mình những ý tưởng độc đáo và sáng tạo. Câu nói "Khi bạn bước trên một con đường khác biệt với mọi người, nếu thành công, bạn là thiên tài; nếu thất bại, bạn là kẻ điên" như một lời khẳng định cho sự mong manh ấy. Thành công hay thất bại, đôi khi chỉ là một bước ngoặt nhỏ, một quyết định sai lầm, hay đơn giản là thời thế chưa đến. Những người bị dán nhãn "điên" có lẽ chỉ là những thiên tài chưa được thời cơ. Tác giả đã khám phá ra một điều thú vị: những bệnh nhân tâm thần thường có những hệ thống tư duy logic và chặt chẽ để giải thích thế giới quan của mình. Dù đó là những lý giải mang màu sắc huyền bí hay khoa học, họ đều tin tưởng vào những gì mình đang nói. Điều này cho thấy rằng, ranh giới giữa cái gọi là "bình thường" và "điên" đôi khi rất mờ nhạt, và sự khác biệt chỉ nằm ở cách chúng ta nhìn nhận và đánh giá.
Mỗi trang sách của cuốn sách này như một cánh cửa mở ra một thế giới tâm hồn đa dạng và phức tạp. Đằng sau những chẩn đoán y khoa khô khan là những con người với những câu chuyện sống động, những suy nghĩ độc đáo và những cảm xúc mãnh liệt. Có những bệnh nhân mang trong mình một sự hài hước tinh tế, khiến người đọc bật cười thích thú. Nhưng cũng có những câu chuyện đau lòng, ám ảnh, khiến ta không khỏi rùng mình. Tác giả, với sự tò mò và lòng trắc ẩn của một nhà văn, đã khéo léo dẫn dắt người đọc vào những cuộc đối thoại sâu sắc với các bệnh nhân. Qua từng câu hỏi, từng câu trả lời, ranh giới giữa người bình thường và người bệnh dần trở nên mờ nhạt. Liệu những suy nghĩ khác biệt của họ có phải là dấu hiệu của bệnh tật, hay đơn giản chỉ là một cách nhìn nhận thế giới khác biệt? Trong quá trình trò chuyện, chính tác giả lại là người bị cuốn vào những vòng xoáy tư tưởng của các bệnh nhân. Những câu hỏi mà ông đặt ra để tìm kiếm câu trả lời, cuối cùng lại trở thành những thách thức đối với chính bản thân ông. Điều này đặt ra một câu hỏi lớn: ai mới là người thực sự điên? Là những người mang những nhãn mác bệnh lý, hay là những người cố gắng giữ mình trong những khuôn khổ xã hội? Khi đọc những trang sách này, người đọc không chỉ được mở mang kiến thức về tâm thần học mà còn được suy ngẫm về bản thân và cuộc sống. Phải chăng sự khác biệt chính là điều làm nên sự đa dạng và phong phú của nhân loại? Và liệu những người dám nghĩ dám làm, dám phá vỡ những quy tắc xã hội có phải là những người điên, hay là những thiên tài đang tìm kiếm một lối đi riêng? Thế giới, một bức tranh khổng lồ với vô vàn màu sắc, chi tiết và góc cạnh. Nó rộng lớn, bao la, chứa đựng những điều kỳ diệu mà con người chưa thể khám phá hết. Đồng thời, thế giới cũng rất hệ thống, tuân theo những quy luật nghiêm ngặt. Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi đa số chúng ta chỉ có thể tiếp cận một phần nhỏ của bức tranh vĩ đại ấy. Hiểu biết của chúng ta về thế giới, về cuộc sống, về chính bản thân mình thường bị giới hạn bởi những kinh nghiệm cá nhân, những định kiến xã hội và những khuôn khổ tư duy đã được định hình từ trước. Bạn có từng tự hỏi liệu có những góc nhìn khác biệt, những cách thức tư duy độc đáo mà chúng ta chưa từng khám phá? Chính những trăn trở ấy đã thôi thúc tôi thực hiện một cuộc hành trình đầy thú vị: tiếp xúc và trò chuyện với những người mắc bệnh tâm thần. Tôi tin rằng, bên trong những tâm hồn ấy ẩn chứa những thế giới quan độc đáo, những cách nhìn nhận cuộc sống khác biệt so với phần còn lại. Bằng cách lắng nghe những câu chuyện của họ, tôi hy vọng có thể mở rộng tầm hiểu biết của mình, phá vỡ những rào cản tư duy và khám phá những khả năng tiềm ẩn của con người. Và đó chính là lý do ra đời của cuốn sách "Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải". Cuốn sách không đơn thuần là một tập hợp những câu chuyện kể, mà còn là một cuộc đối thoại giữa tôi và những người bạn đặc biệt của mình. Qua những câu hỏi hóc búa và những cuộc trò chuyện chân thành, tôi đã khám phá ra một thế giới nội tâm phong phú, đa dạng và đầy bất ngờ. Những người bạn của tôi, dù mang trong mình những căn bệnh khác nhau, nhưng đều sở hữu những kiến thức sâu rộng về nhiều lĩnh vực, từ khoa học đến nghệ thuật, từ lịch sử đến triết học. Họ đã mở ra cho tôi một cánh cửa mới, giúp tôi nhìn nhận thế giới theo một góc độ hoàn toàn khác.
Cuộc sống thường ngày của chúng ta như một dòng chảy đều đặn, nơi con người dễ dàng bị cuốn theo những khuôn mẫu định sẵn. Nhưng ẩn sâu trong xã hội, tồn tại những cá thể với tư duy khác biệt, những tâm hồn không chịu gò bó. Họ bị cho là "kẻ điên" khi ý tưởng của họ vượt quá giới hạn hiểu biết của số đông. Tuy nhiên, nếu nhìn nhận vấn đề từ một góc độ khác, ta sẽ thấy họ là những thiên tài sáng tạo, những người dám nghĩ dám làm, sẵn sàng phá vỡ những rào cản để khám phá những chân trời mới. "Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải" là một cuốn sách như thế, đưa người đọc đến một thế giới đầy màu sắc và bí ẩn. Đó là thế giới của những tâm hồn cô độc, những con người luôn khao khát được hiểu nhưng lại bị lạc lõng giữa đám đông. Dù là thiên tài hay kẻ điên, họ đều chung một nỗi niềm: sự cô đơn. Bởi lẽ, kiến thức và tư duy của họ quá khác biệt so với số đông, khiến họ khó tìm được tiếng nói chung. Cuốn sách 'Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải' là một hành trình khám phá sâu sắc vào thế giới nội tâm của con người. Tác phẩm sẽ là người bạn đồng hành lý tưởng cho những ai sở hữu tâm hồn tò mò, luôn khao khát vượt qua những giới hạn của bản thân và xã hội. Với tư duy cởi mở và sáng tạo, bạn sẽ tìm thấy những góc nhìn mới lạ về cuộc sống, những câu hỏi đầy chất kích thích về bản chất của con người và ý nghĩa của sự tồn tại. Cuốn sách không chỉ đơn thuần là một tác phẩm văn học mà còn là một lời mời gọi bạn dấn thân vào cuộc phiêu lưu trí tuệ, để khám phá những khả năng tiềm ẩn bên trong chính mình. Hãy mạnh dạn phá vỡ những rào cản, thách thức những định kiến để tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi mà bạn luôn trăn trở. Bởi vì, chỉ có khi dám nghĩ, dám làm, bạn mới có thể khám phá ra những chân trời mới và tạo nên những giá trị đích thực cho cuộc sống.