Ngay cả những cánh
bồ công anh đang nương theo cơn gió của mình cũng có hành trình riêng của
chúng. Tớ hay đằng ấy, mỗi người trong chúng ta đều có một con đường. Số phận đặt
chúng ta lên con đường đó, nhưng đi đến đâu, làm được gì còn là việc của mỗi
người. Đây chưa phải là điểm dừng của đằng ấy đâu. Hãy đi theo cơn gió của mình
đi. Những câu văn đầy cuốn hút và giàu cảm xúc của Quá trẻ để chết đã mang tôi vào những cung bậc khác nhau của cảm
xúc và mở mang thêm nhiều điều về con người. Quá trẻ để chết của Đinh Hằng chính là câu chuyện về sự tuyệt vời của
những chuyến đi dọc dài nước Mỹ và sự vô giá của cuộc đời mỗi con người.
Quá trẻ để chết nói về hành trình
trên nước Mỹ của nhà văn trẻ Đinh Hằng khi cô trong hoàn cảnh gặp những vấn đề
và tình cảm. Và hành trình này đã được cô lưu lại, kể lại bằng chất văn đầy men
say của mình. Một cuốn du ký nhưng lại tự truyện và câu chuyện của tác giả ở nước
Mỹ xa xôi.
Ba phần với “ba bờ”
nước Mỹ
Như ở trên có nói, cuốn sách này chính là hành trình nước Mỹ của tác giả.
Hành trình này là hành trình dài với việc du lịch bụi. Du lịch bụi là xin ở nhờ
nhà và sao để có thể tiết kiệm chi phí nhất. Trên hành trình này, Đinh Hằng đã
đến các vùng miền khác nhau của nước Mỹ, gặp những người bạn chưa từng gặp, kể
những câu chuyện của chính bản thân cô gặp phải. Đặc biệt, trên hành trình ấy
cô đã giải tỏa được cảm xúc của chính cô. Với ba phần của cuốn sách là ba bờ của
nước Mỹ chính là mảnh ghép của hình ảnh nước Mỹ, cũng là mảnh ghép của những
câu chuyện, những nhân vật và những cảm xúc.
Phần 1: Bờ Đông,
những ngày xuân đầu tiên
Phần 2: Vùng Trung
Tây và Trung Nam, những ngày hè thiêu đốt
Phần 3: Bờ Tây,
Road trip và những ngày thu sương mù
Nếu ai đã đọc cuốn sách này thì sẽ thấy rằng mỗi phần sẽ đem lại những cảm
xúc riêng và những điều mới lạ.
Bờ Đông, những
ngày xuân đầu tiên
Với Bờ Đông, những ngày xuân đầu tiên chính sự bắt đầu hành trình của Đinh
Hằng đến với nước Mỹ. Những ngày xuân đầu tiên trên nước Mỹ tại Washington D.C.
Những trang đầu tiên chúng ta có thể nhận ra những cảm xúc vô vọng, mông lung của
tác giả khi đáp chuyến bay xuống sân bay Washington Dulles và hành trình về
Hyattsville.
Tôi thả cái ba lô nặng trịch xuống nền ga tàu điện ngầm Price Geoge’s Plaza lúc trời không còn vệt sáng. Ba tiếng lòng vòng từ sân bay Washington Dulles (Washington D.C) về đến Hyattsville (bang Maryland) đã vắt kiệt sức tôi sau chuyến bay dài hai sáu tiếng từ bên kia trái đất. Tôi bất giác nhận ra bên cạnh là hai thanh niên da màu đang gườm gườm nhìn mình, cơ hồ sẽ giựt lấy cái ba lô bất cứ lúc nào. Cảnh sát lúc này đã ở quá xa. Phố vắng tanh. Xa xa có tiếng vài đứa trẻ đang vừa đi vừa trượt ván. Tôi ngước nhìn lên trời, tự hỏi mình đang làm cái quái gì ở đây?
Trên hành trình của Đinh Hằng ở bờ Đông nước Mỹ, đã có những nhân vặt xuất
hiện trong cuộc đời của cô. Robert chính là người đầu tiên. Những ngày mùa xuân
tại bờ Đông nước Mỹ, hoa anh đào đã
bung nở. Một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ đối với Đinh Hằng khi cô đặt chân tới
Washington. Dưới tán anh đào đó là cuộc trò chuyện của cô và Robert. Sau cuộc
trò chuyện này, cô đã có rất nhiều những suy ngẫm.
Lựa chọn này là của cô, Hằng ạ. Không
ai sống thay cuộc đời mình được đâu. Chúng ta luôn phải làm những điều phải làm
để tiến về phía trước, cuộc sống là thế.
Khi nhìn những cảnh tượng
gia đình dắt nhau đi xem hoa mà riêng cô lại cô đơn, một kẻ lữ hành cô độc
không quá khứ cũng chẳng tương lai với một ba lô nặng trịch ở trên lưng. Hơn nữa,
Đinh Hằng rời đến nước Mỹ trong cảm xúc cô đã chia tay người yêu và cô đang ở
trong một sự ngột ngạt.
Tôi đã khóc trắng
đêm chúng tôi nói lời chia tay, tưởng như cơ thể đã kiệt quệ và cạn khô vì nước
mắt. Tôi đeo kiếng lặn, ngậm ống thở, vác bình oxy lặn xuống đáy biển; tôi bay
vút lên trời cùng chiếc dù căng gió, nhưng nỗi đau vẫn gặm nhấm tôi ngấu nghiến
không buông tha. Ngày qua ngày, tôi thấy cơ thể và tâm hồn mình cứ bị bào mòn
mãi trong một cuộc tấn công của những ký ức, thất vọng, tiếc nuối, buồn đau,
oán giận, mà tôi gần như là kẻ đứng im chịu trận.
Du lịch với tư cách là một ta ba lô, xin ở nhờ trên Couch Surfer nên hành trình của cô là hành trình đầy những sự mới mẻ. Và đó là cách tốt nhất để một chuyến đi dài ngày bạn có thể tiết kiệm được tiền nhưng giá trị hơn chính là sống cùng với người bản địa, trò chuyện với người bản địa và nhìn cuộc sống qua lăng kính của người dân địa phương. Giá trị lớn lao này sẽ giúp một người du lịch tìm được những bài học hơn là một sự tham thú, nghỉ dưỡng.
Hành trình trên bờ Đông của Đinh Hằng còn đến với NewHành trình trên bờ
Đông của Đinh Hằng còn đến với NewYork, Delaware,... với những người bạn cả từ
Mỹ và Việt Nam. Có thể nói hành trình ở bờ Đông của Đinh Hằng với những sự trải
nghiệm tuyệt vời, với những câu chuyện của cảm xúc, cách cô vượt qua những cảm
xúc tồi tệ, cách cô vượt qua những sự tiêu cực trong suy nghĩ. Khi đọc, các bạn
sẽ bị cuốn vào lối viết của tác giả với văn phong đầy men say.
Thời gian là thứ
tôi tiếc rẻ nhiều nhất. Song những thứ đã ra đi cùng thời gian còn đáng để tiếc
rẻ hơn. Tuổi trẻ và những ngày tháng đẹp đẽ nhất của tôi đã ra đi cùng một tình
yêu có đoạn kết rất tệ.
Vùng Trung Và Trung
Nam, những ngày hè thiêu đốt
Tạm biệt mùa xuân ở bờ Đông với những bông hoa anh đào thì hành trình tiếp
theo của tác giả đến với vùng Trung và Trung Nam. Vùng Trung và Trung Nam khi
tác giả đặt chân đến là mùa hè nước Mỹ. Điều đặc biệt nhất với tác giả là sự
thích thú của mình với cổng Mây. Cổng Mây ở Chicago đã đem cho tác giả những cảm
xúc mới mẻ về thành phố này. Chicago những ngày nhiều mây được tác giả cho giống
như một tách cà phê nóng bên quán nhỏ với một anh chàng trầm tính.
Trên hành trình ở Trung và Trung Nam, Đinh Hằng đã có thêm những người bạn
mới như Jihea. Qua người bạn này, cô đã có những câu chuyện mới, những góc nhìn
mới về quan điểm tình yêu. Và cũng trong cuộc hành trình này, cô đã gặp yêu yêu
cũ của mình, người đã chia tay cô trước khi chuyến đi Mỹ bắt đầu. Nghe những
tâm tư của cô khi hai người ngồi chung một chiếc xe nhưng lại là hai thế giới
khác nhau. Có lẽ khoảng cách vô hình này còn xa hơn khoảng cách nửa vòng trái đất
của địa lý.
Kỷ niệm như những
cuốn phim quay chậm hiện lên trong tâm trí. Tôi đã ước ao trái tim mình không
còn đập loạn nhịp nữa, chân tay mình không còn bủn rủn nữa, lòng mình sẽ không
dậy sóng nữa khi gặp lại anh. Nhưng tất cả đã sụp đổ khi anh bên tôi. Khi đó,
tôi biết mình vẫn còn yêu anh quá nhiều. [...] Khi yêu một ai đó đủ lâu và đủ
sâu, những sợi dây liên kết cứ siết chặt lấy hai người theo năm tháng. Việc phải
đang tâm cắt đứt những mối liên kết vô hình ấy, với tôi, cũng đau đớn như mất
đi một phần cơ thể mình.
Sau cuộc gặp gỡ với người yêu cô đã gặp những người bạn mới là những người
LGBT. Và nhờ những người bạn này đã giúp cô thoát ra khỏi vũng lầy của nước mắt.
Hành trình ở miền Trung và Trung Nam vẫn được cô viết tiếp đến New Orleans với những người bạn mới. Hành trình này đầy đủ những cảm xúc, có nụ cười, có niềm vui, có cả những giọt nước mắt, những tâm trạng khó thể diễn tả.
Bờ Tây, Roadtrip
và những ngày thu sương mù
Rời vùng Trung và Trung Nam với những ngày hè oi ả, hành trình nước Mỹ tiếp
tục được viết khi Đinh Hằng đến với bờ Tây. Bờ Tây với Đinh Hằng là những chuyến
roadtrip với một đôi vợ chồng người Mỹ đến Arches. Ở đây tác giả miêu tả nhiều
hơn về bờ Tây của nước Mỹ, từ cảnh vật thiên nhiên, đến con người và những đặc
trưng vùng miền mà chuyến roadtrip cô đặt chân tới. Và chuyến đi roadtrip này
đã mang lại cho cô những cảm xúc hết sức tuyệt vời, những cảm xúc mà khó có thể
kiếm được. Có sự háo hức khi thức dậy 5 giờ sáng để đón những tia nắng đầu tiên
, một đêm trắng để ngắm nhìn những dải sao dệt trên bầu trời phía bên kia cầu
đá của khu tưởng niệm Natural Bridges.
Hạnh phúc không phải là cảm giác tới đích, mà chính trên từng chặng đường đi. Thể hiện rõ nhất là trên những chuyến roadtrip đường dài. Có đi mãi trên những con đường chẳng biết đâu là đoạn cuối, bên kia cửa kính xe là dải trời mênh mông cao vợi, bên cạnh là những cánh đồng bát ngát kéo dài mãi tận chân trời, người ta mới thấy ngay cả tiếng gió lùa qua cánh cửa cũng “tự do” như chính kẻ đang rong ruổi trên những con đường.
Một chuyến roadtrip nhưng đã chữa lành tâm hồn của cô rất nhiều. Có lẽ, cô
đã nhận ra giá trị của cuộc sống, nhận ra giá trị của bản thân mình. Biết yêu
thương và mình, sống để bản thân mình tự hào về mình. Làm những điều mình muốn
và cảm thấy vui. Giá trị đó người trẻ ngày nay cần phải nhận ra và cảm nhận.
Cuộc sống du lịch
bụi là một cuộc sống khác. Ở đó không có áp lực của một ngày làm việc tám tiếng,
nhưng bạn sẽ phải vội vã để không trễ một chuyến bay hay một chuyến xe buýt đường
dài. Điều ấy xảy ra gần như mỗi ngày và bạn luôn phải trong trạng thái di chuyển
liên tục
Những triết lý về
một cuộc sống du lịch bụi
Hơn cả một chuyến đi thưởng ngoạn là hành trình và những dấu ấn. Thì có lẽ
du lịch bụi sẽ đem lại cho bạn hành trình và những dấu ấn đó. Sau hành trình nước
Mỹ Đinh Hằng đã có những triết lý về du lịch, về cuộc sống đáng để chúng ta phải
suy ngẫm
Ở đó không có những
con phố ngày nào bạn cũng phải đi, nhưng bạn sẽ học phải học cách nhớ những tên
đường bằng thứ tiếng bạn chưa bao giờ nói chỉ trong vòng vài giờ khi mới đến một
thành phố. Và đối mặt với sự bất lực ngôn ngữ khi không thể phát âm tên một con
đường.
Ở đó bạn không phải
dọn dẹp nhà cửa mỗi khi bừa bộn, nhưng bạn sẽ phải ngủ ở những nhà trọ xa lạ,
sân bay, bến xe, bến tàu, hay một góc nhà của người mới quen. Chiếc ba lô nặng
vài chục ký trên lưng là tất cả những gì bạn có trong một căn nhà.
Ở đó bạn không phải
ăn mãi một vị nhưng sẽ phải tập nếm những gia vị lạ lùng chưa thử trong đời. Và
đối mặt với nguy cơ ngộ độc thực phẩm chẳng hạn.
Ở đó không có những
căn phòng máy lạnh cho bạn ngồi làm việc, nhưng bạn sẽ phải đối mặt với việc
thay đổi múi giờ, thay đổi thời tiết và thay đổi cả con người. Và đối mặt với
nguy cơ lăn đùng ra bệnh khi chẳng có ai bên cạnh chăm sóc, hỏi han, bảo vệ bạn.
Ở đó, bạn không phải
ngày ngày đối mặt với những sếp hay đồng nghiệp mà bạn chẳng ưa chút nào, nhưng
phải đối mặt với nguy cơ bị cướp, bị trộm hay gặp phải những kẻ rất xấu. Và phải
học cách quan sát và tin tưởng người lạ nữa.
Ở đó bạn không phải
chờ đợi đến ngày lãnh lương, nhưng sẽ phải cân đo đong đếm chi phí cho từng bữa
ăn, vé xe buýt hay vé tham quan.
Đó không phải là một cuộc sống “sướng”, mà là một cuộc sống “khác”. Tôi tin rằng cuộc sống nào cũng có nỗi vui buồn của riêng nó, quan trọng là bạn sống thế nào và thỏa mãn đến đâu với cuộc sống của mình thôi.
Thay lời kết
Quá trẻ để chết là cuốn sách của một tác giả không xa lạ đối với những ai
đam mê du kí. Cuốn sách nói về hành trình của tác giả trên khắp nước Mỹ với những
địa danh. Qua mỗi nơi đều có những câu chuyện, những người bạn, hơn hết là những
cảm xúc của tác giả. Nhiều người nói rằng tưởng đây chỉ là một cuốn du ký nói về
cách đi du lịch nước Mỹ như thế nào. Nhưng hơn hết, đây còn là một cuốn tự truyện.
Tự truyện thì phải có câu chuyện, có cảm xúc đặt vào trong đó. Đinh Hằng từ câu
chuyện của mình thêm vào đó vẫn nói lên được hành trình của mình trên đất Mỹ.
Và cuốn sách này sẽ chạm đến trái tim của các bạn khi đặt mình vào trong đó.
Và tôi yêu cách mình đã chọn làm mọi thứ trong đời theo trái tim mình. Dù trái tim tôi thì thường ngu ngốc và yếu đuối hơn lý trí nhiều. Tôi không thể vứt bỏ tâm hồn để sống thật bình lặng và hạnh phúc như những con người trong “tận cùng thế giới” của Haruki Murakami. Tôi chấp nhận tổn thương để biết yêu mình hơn, chấp nhận từ bỏ để biết cách tiến về phía trước, và chấp nhận rằng mình cô đơn để biết giá trị của những hạnh phúc tôi sẽ có sau này. Nên tôi yêu những gì mình đã, đang và sẽ làm, yêu cuộc sống của mình, và yêu chính bản thân mình nữa. Và tôi yêu cả tuổi trẻ này quá đỗi.
------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:
https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt