Có thể bạn đang đi làm hoặc đi học và
sự áp lực từ cuộc sống hằng ngày đôi khi là điều không thể tránh khỏi. Một cuộc
sống đô thị ồn ã hối hả với dòng xe cộ tấp nập và dòng người chạy thật nhanh
lao vào những tòa nhà đóng kín như cái hòm, còn học sinh thì ùa vào cổng trường
trước khi tiếng trống kêu lên từng hồi chết chóc. Và một ngày mới bắt đầu. Có
thể tôi nói phóng đại, nhưng sự quay cuồng của nhịp sống đô thị là có thật. Chỉ
là có những người có thể thích nghi còn những người khác, như tôi chẳng hạn, chưa
học được cách chấp nhận nó. Trong lúc chán nản sau một ngày dài, tôi đọc được
cuốn sách Hôm ấy cùng nhìn qua ô cửa sổ văn phòng chúng ta đã mỉm cười của
tác giả Hạo Thái. Xin đừng hiểu nhầm cuốn sách là thần dược giúp mỗi ngày của bạn
trở nên an nhiên, nhưng tôi tin nó sẽ đồng cảm được với cảm xúc của bạn và thực
sự, bạn sẽ mỉm cười khi đọc nó. Đọc cuốn sách sau một ngày rệu rã với đủ loại
deadline, tôi tìm thấy chút vui vẻ cuối ngày cho bản thân. Như vậy là đủ, đủ
tinh thần cho một ngày mới tiếp tục chiến đấu.
Cuốn sách có ghi ở bìa những dòng chữ nghe rất “kĩ năng sống”: “Sống sót nơi văn phòng”, “Bản đồ truy tìm chỗ làm lí tưởng”, “Tâm lí học văn phòng cho mọi nhân viên công sở” hay “Tất cả các kỹ năng phải có khi đi làm”. Nhưng nội dung cuốn sách khiến tôi ngạc nhiên bởi nó không tạo một tẹo nào cảm giác như một cuốn self-help. Nó giống như lời chia sẻ đầy kinh nghiệm và chân thành từ một tiền bối để giúp chúng ta có thể sống một cuộc đời “dễ thở” hơn. Điều đặc biệt khiến tôi ấn tượng nhất chính là chất thơ của cuốn sách. Nó thực sự có thể coi là sự pha trộn với thể loại tản văn vì tác giả dùng từ rất hay và chứa đựng đầy cảm xúc. Tận hưởng cuốn sách, hy vọng có thể phần nào giúp bạn thư giãn và vui vẻ hơn rất nhiều sau mọi bộn bề của cuộc sống.
1. Ngoái nhìn.
Đây là phần đầu tiên của cuốn sách với
19 quy tắc được chia thành các phần rõ ràng. Trước khi đến với nội dung của các
quy tắc, tôi muốn đề cập tới phần dẫn dắt của tác giả. Tôi tin là chúng ta có
thể thấy mình trong đó, thấy những cảm xúc đồng dạng qua từng dòng văn.
Nhà tôi
cách cơ quan 20 phút đi xe giờ đường chật. Hà Nội bây giờ lúc nào chẳng chật
xe, kể cả hôm mưa bão cũng đầy người, họ làm cái quái gì ngoài đường thế nhỉ?
20 phút đi, 20 phút về, tôi có 40 phút của riêng mình, nghĩ ngợi đủ thứ, căm
thù đủ thứ, yêu thương đủ thứ, mơ mộng đủ thứ. Đều là chuyện vui tốt cả, chỉ sợ
là giữa chừng con đường ấy nhớ ra mình đang khóc ở đâu đó, từng có tuổi trẻ, và
ở giữa một vũ trụ xa lạ. Mỗi lần cảm thấy mình không thuộc về nơi này, cái cảm
giác bị bong ra khỏi cuộc sống vừa tệ hại vừa nức nở. Chẳng dám buồn, chỉ dám
vui
Mở đầu cuốn sách tựa như lời trong một
cuốn nhật kí, thậm chí là nhật kí của chính chúng ta. Yêu thương, căm thù, bất
lực hay vui buồn đều thoáng hiện lại trong từng ấy con chữ, của một tác giả
chưa từng gặp mặt. Chính sự đồng cảm này đã phá vỡ rào cản giữa người viết và
người đọc, khiến cuốn sách tự dưng trở nên mềm mại và đáng yêu hơn rất nhiều.
Cùng xuất phát từ mạch cảm xúc đó, tác giả có thể dễ dàng thấu hiểu và đưa ra
những lời khuyên hữu ích cho những ai đang ngày ngày mệt mỏi với cuộc sống văn
phòng, với nhịp sống quay cuồng của đô thị. Và Hạo Thái cũng nêu lên quan điểm
của mình về vấn đề này, cũng là kim chỉ nam cho cuốn sách:
Cuộc sống
của tôi là cuộc sống văn phòng, một không gian nhỏ bé chứa tất thảy ước mơ và
tương lai của mọi nhân viên sống trong văn phòng. Tôi không dám buồn, cứ buồn
là sẽ gục ngã. Tôi học cách sống với nó
Một điều xin lưu ý rằng, mở đầu cuốn
sách với những dòng cảm xúc dào dạt đồng nghĩa đây sẽ là một cuốn sách ủy mị.
Không, Hạo Thái chỉ mượn tính lãng mạn để cuốn sách dễ đi vào lòng hơn mà thôi.
Với tất cả những hỷ nộ ái ố, những chật hẹp của cuộc sống sau cửa sổ thì tác giả
chọn cách sống với nó. Và đây cũng là điều anh muốn nhắn nhủ với chúng ta. Cuộc
sống này, nên linh hoạt một chút, biết cách thích nghi thay vì cứng đầu cứng cổ
ôm chấp niệm một mình.
Mỗi quy tắc được trình bày một cách mạch
lạc, có cơ sở lí lẽ rõ ràng và phần tóm tắt ở cuối. Vẫn sử dụng giọng văn nhẹ
nhàng như những lời đúc kết kinh nghiệm của chính bản thân, mỗi quy tắc đem đến
một trải nghiệm mới cho người đọc. Đó có thể là những điều chúng ta đã biết hoặc
chưa biết, nhưng tôi thực sự đánh giá cao tính thuyết phục và chân thành của
tác giả thể hiện qua từng phần nội dung.
Nếu bạn
còn chưa biết sếp bạn khi nào vui buồn, đồng nghiệp của bạn khi thật sự hứng khởi
sẽ cười nói ra sao, ở cơ quan bạn mọi người vứt rác và phân công rót nước thế
nào, thì bạn rất dễ bị khinh thường. Thật ra tôi cũng khinh thường bạn nếu đúng
là bạn như thế: Đừng trách tôi, tôi phải có cái ý thức của văn phòng, nên tôi
phải để ý đến mọi thứ có trong văn phòng, và khinh bỉ mọi sự không hòa đồng với
văn phòng này
Đoạn trên thuộc quy tắc được nhắc đến
đầu tiên – “Quy tắc 01: Để ý các quy tắc”, thứ tác giả cho là “quy tắc cứng”,
“quy tắc số một” cần phải học. Đây là chìa khóa để bạn có thể hòa nhập với môi
trường văn phòng một cách không xung đột. Ngược lại, như lời tác giả thì “Nếu bạn
muốn nổi loạn trước những người không yêu bạn và bạn chẳng yêu họ, thì đơn giản
là bạn ngu xuẩn”.
Bên cạnh đó, anh cũng đưa những dẫn chứng thực tế từ những người xung quanh, từ cuộc sống hằng ngày mắt thấy tai nghe khiến cuốn sách dù có văn phong lãng mạn vẫn mang được hơi thở cuộc sống. Đó có thể là đứa em cùng công ty, một người chị hay một người bạn của tác giả. Thậm chí, tác giả còn đưa truyện cổ tích vào cuốn sách của mình như truyện “Từ Thức gặp tiên”. Có thể nói, tác giả là một người có trải nghiệm sống và linh hoạt trong cách vận dụng chúng.
2. Ngẫm nghĩ.
Đây là phần thứ hai của cuốn sách bao
gồm 12 tư duy khác nhau. Về phần này, tác giả thiên về những suy tư và chiêm
nghiệm của bản thân về cuộc sống. Chính vì vậy, tính nghệ thuật được đẩy cao
hơn và có tôi có cảm giác, đọc phần này vô cùng thu hút do tác giả đem đến những
trải nghiệm và suy nghĩ mới lạ.
Những
phòng kín đầu tiên đáng sợ, có lẽ những phòng kín hiện đại nhất đều bắt nguồn từ
nhà tù và nhà thương. Foucault đã phát hiện được chuyện này, ông biết chắc chắn
rằng trong một phòng kín, có một cái gì đó có thể gọi tên là nhận thức, ngôn từ,…
hoặc một cái quái quỷ gì đó khác (một bóng ma ám ảnh nào đó chăng? Có phải đó
là lí do dân văn phòng dễ sợ ma hơn) – những thứ này không ngừng được gia cố
cho đến khi biến thành một chân lí nội tại phòng kín và đóng vai trò kiểm soát
mọi người trong căn phòng đó
Tác giả đã dẫn dắt vào phần Ngẫm Nghĩ
bằng cuốn sách “The birth of Clinic” (Sự ra đời của phòng khám) trong những
tương quan với văn phòng hiện đại. Nói chung, đây là một phần khá hay và hữu
ích khi dựa trên cơ sở khoa học.
Tác giả biết cách khéo léo lồng ghép
những câu chuyện văn hóa, lịch sử để suy ngẫm về cách thích ứng trong văn phòng
và có một cuộc sống hạnh phúc hơn. Có thể lấy ví dụ như cách ăn mặc, chỉnh chu
ngoại hình được đề cập trong Tư duy 02: Trốn khỏi “vẻ ngoài-trong mắt ai”. Tác
giả gợi ý tưởng từ một đồ vật của người Trung Đông hơn 5000 năm trước – son môi
để nói về đề tài này.
Tất cả vẻ
ngoài của chúng ta, “vẻ ngoài” nhằm vào “trong mắt” người khác ấy, vậy là đã có
thể ám ảnh con người từ 5000 năm trước. Tôi đánh cược rằng mọi dân tộc đều có
triết lí làm đẹp riêng của mình, chuyện này không cần nghiên cứu và bằng chứng
gì cả đâu. Áp lức hơn 5000 năm của nhân loại giờ này đang ngày một đè nặng lên
chúng ta, và có vẻ nặng đến mức chúng ta bắt đầu yêu thích nó hơn là chán ghét
nó. Thỏa mãn cái nhìn của người khác có vẻ là việc vô tư nhất mà nhân loại hướng
đến
Chân thành mà nói, vấn đề “vẻ ngoài”
không còn xa lạ mà chắc chắn ai cũng từng suy nghĩ, đặc biệt là trong xã hội hiện
đại. Thời đại này, câu nói “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn” đã không còn phù hợp. Tuy
nhiên, làm thế nào để “vẻ ngoài” đó giúp ích cho chúng ta bằng sự tự do thay vì
gánh nặng. Xuề xòa quá không tốt, nhưng quá đặt nặng cái nhìn của người khác
cũng không phải ý hay. Và để chốt lại vấn đề, tác giả để lại vài dòng ngắn gọn.
Nếu định
thoát khỏi những sức ép của thế giới văn phòng, thì chờ gì nữa, đi mua quần áo
mới, sắm đồ mới và kết bạn mới đi
Đại loại là, hãy làm mới bản thân đi, rồi những câu chuyện cũ rích nơi góc văn phòng đang làm bạn sầu não sẽ vơi bớt đi nhiều phần.
3. Hẹn gặp lại bạn trong một văn phòng khác.
Tuổi trẻ
của tôi trên ghế giảng đường, toàn những lí tưởng cực đoan và những tâm lí bon
chen mệt mỏi. Cuối năm thứ tư đại học tôi đã chia tay người yêu vì yêu
Marx-Lenin và mong muốn cống hiến trọn đời mình cho giai cấp công nhân. Thế mà
ngay khi đi làm chỉ được một năm, tôi chỉ còn biết đến mộng danh vọng và tiền bạc.
Chút kiến thức học được từ sách vở khiến tôi sốt ruột lập danh kiếm tiền. Nghĩ
lại chẳng xót xa, chỉ thấy nực cười. Tôi chia tay Marx cách đây vài năm, không
biết có còn gặp nhau ở đâu trên đường đời nữa không
Tuổi trẻ của tác giả, và một cơ số
người trong chúng ta, đẹp nhất, tự do nhất là 3 năm trung học. Một khi bước lên
giảng đường đại học, 18 tuổi, đồng nghĩa một chân trời mới mở ra nhưng lại gánh
vác những áp lực của sự trưởng thành. Hết đại học rồi đến đi làm, với những người
chưa tìm được cách thích nghi, cuộc sống chính là một chuỗi những tháng ngày
bon chen.
Cuốn sách chứa đựng lòng nhiệt thành
của tác giả, và cả những hy vọng xanh ngắt:
Nếu bạn
đã đọc đến những dòng này, hãy đi cùng tôi, chúng ta hẳn sẽ gặp nhau ở một thế
giới văn phòng khác. Nơi đó, tôi và bạn sẽ mỉm cười.
Cho tuổi
trẻ
Cho những
con đường
Và cho
nhau
Đó cũng là những dòng cuối cùng khép lại cuốn sách. Có thể cuộc sống mỗi ngày của chúng ta đều áp lực và vất vả, nhưng suy cho cùng, hy vọng vẫn luôn là thứ chúng ta cần níu giữ để tiếp tục một cuộc đời có ý nghĩa. Và tôi nghĩ, đó cũng chính là điều Hạo Thái mong muốn gửi đến người đọc. Cuốn sách có buồn có vui, nhưng rồi cách tốt nhất chúng ta có thể làm là chấp nhận mọi thứ.
Thực sự thì trước khi đọc cuốn sách,
tôi có một cảm giác rằng nó hơi xa vời với tôi vì tôi không có đi làm, nên cũng
không dành sự quan tâm cho những điều xảy ra đằng sau ô cửa sổ mà tác giả muốn
nói. Nhưng những ô cửa sổ đó rộng hơn, thậm chí là mang nghĩa biểu trưng cho những
gì khép kín con người lại, với tôi đó có thể là trường học.
Trong
văn phòng làm việc, tôi đã đánh mất tên và tuổi trẻ. Chỉ còn lại một ý niệm vô
danh dang dở, những con đường chật người xa lạ và những nuối tiếc vụng về
Không chỉ là trong văn phòng làm việc,
tôi tin là nhiều người khác cũng giống như vậy, sẽ có lúc ngơ ngẩn giật mình về
điều gì đó, sẽ có lúc chán nản với dòng người tấp nập ngoài kia rồi vô thức nuối
tiếc những đẹp đẽ đã qua của quá khứ.
Ngoài ra, những quy tắc mà tác giả
nói là dành cho nhân viên văn phòng, tôi thấy ai cũng có thể áp dụng được trong
cuộc sống hằng ngày. Hầu hết đều là những quy tắc ứng xử lịch sự mà trong bất cứ
môi trường nào, chúng ta đều cần phải trang bị để hòa nhập.
Hôm ấy cùng nhìn qua ô cửa
sổ văn phòng chúng ta đã mỉm cười thực sự
là một cuốn sách sâu sắc và đáng đọc cho tất cả chúng ta. Nó nhẹ nhàng và đem lại
một thứ bình yên đến lạ ngay khi bạn bắt gặp màu xanh dương ở bìa sách. Và văn
phong đầy chất thơ của tác giả cũng có thể an ủi tâm hồn con người sau những
tháng ngày mệt mỏi.
Hy vọng đằng sau những ô cửa sổ, những
người tôi biết hoặc không biết, đều có sự bình an mặc cho qua những bão giông
cuộc đời.
Review chi tiết bởi: Mai Trang - Bookademy
------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:
https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt