Có thể bạn đang đi làm hoặc đi học và sự áp lực từ cuộc sống hằng ngày đôi khi là điều không thể tránh khỏi. Một cuộc sống đô thị ồn ã hối hả với dòng xe cộ tấp nập và dòng người chạy thật nhanh lao vào những tòa nhà đóng kín như cái hòm, còn học sinh thì ùa vào cổng trường trước khi tiếng trống kêu lên từng hồi chết chóc. Và một ngày mới bắt đầu. Có thể tôi nói phóng đại, nhưng sự quay cuồng của nhịp sống đô thị là có thật. Chỉ là có những người có thể thích nghi còn những người khác, như tôi chẳng hạn, chưa học được cách chấp nhận nó. Trong lúc chán nản sau một ngày dài, tôi đọc được cuốn sách Hôm ấy cùng nhìn qua ô cửa sổ văn phòng chúng ta đã mỉm cười của tác giả Hạo Thái. Xin đừng hiểu nhầm cuốn sách là thần dược giúp mỗi ngày của bạn trở nên an nhiên, nhưng tôi tin nó sẽ đồng cảm được với cảm xúc của bạn và thực sự, bạn sẽ mỉm cười khi đọc nó. Đọc cuốn sách sau một ngày rệu rã với đủ loại deadline, tôi tìm thấy chút vui vẻ cuối ngày cho bản thân. Như vậy là đủ, đủ tinh thần cho một ngày mới tiếp tục chiến đấu.

Cuốn sách có ghi ở bìa những dòng chữ nghe rất “kĩ năng sống”: “Sống sót nơi văn phòng”, “Bản đồ truy tìm chỗ làm lí tưởng”, “Tâm lí học văn phòng cho mọi nhân viên công sở” hay “Tất cả các kỹ năng phải có khi đi làm”. Nhưng nội dung cuốn sách khiến tôi ngạc nhiên bởi nó không tạo một tẹo nào cảm giác như một cuốn self-help. Nó giống như lời chia sẻ đầy kinh nghiệm và chân thành từ một tiền bối để giúp chúng ta có thể sống một cuộc đời “dễ thở” hơn. Điều đặc biệt khiến tôi ấn tượng nhất chính là chất thơ của cuốn sách. Nó thực sự có thể coi là sự pha trộn với thể loại tản văn vì tác giả dùng từ rất hay và chứa đựng đầy cảm xúc. Tận hưởng cuốn sách, hy vọng có thể phần nào giúp bạn thư giãn và vui vẻ hơn rất nhiều sau mọi bộn bề của cuộc sống.

1. Ngoái nhìn.

Đây là phần đầu tiên của cuốn sách với 19 quy tắc được chia thành các phần rõ ràng. Trước khi đến với nội dung của các quy tắc, tôi muốn đề cập tới phần dẫn dắt của tác giả. Tôi tin là chúng ta có thể thấy mình trong đó, thấy những cảm xúc đồng dạng qua từng dòng văn.

Nhà tôi cách cơ quan 20 phút đi xe giờ đường chật. Hà Nội bây giờ lúc nào chẳng chật xe, kể cả hôm mưa bão cũng đầy người, họ làm cái quái gì ngoài đường thế nhỉ? 20 phút đi, 20 phút về, tôi có 40 phút của riêng mình, nghĩ ngợi đủ thứ, căm thù đủ thứ, yêu thương đủ thứ, mơ mộng đủ thứ. Đều là chuyện vui tốt cả, chỉ sợ là giữa chừng con đường ấy nhớ ra mình đang khóc ở đâu đó, từng có tuổi trẻ, và ở giữa một vũ trụ xa lạ. Mỗi lần cảm thấy mình không thuộc về nơi này, cái cảm giác bị bong ra khỏi cuộc sống vừa tệ hại vừa nức nở. Chẳng dám buồn, chỉ dám vui

Mở đầu cuốn sách tựa như lời trong một cuốn nhật kí, thậm chí là nhật kí của chính chúng ta. Yêu thương, căm thù, bất lực hay vui buồn đều thoáng hiện lại trong từng ấy con chữ, của một tác giả chưa từng gặp mặt. Chính sự đồng cảm này đã phá vỡ rào cản giữa người viết và người đọc, khiến cuốn sách tự dưng trở nên mềm mại và đáng yêu hơn rất nhiều. Cùng xuất phát từ mạch cảm xúc đó, tác giả có thể dễ dàng thấu hiểu và đưa ra những lời khuyên hữu ích cho những ai đang ngày ngày mệt mỏi với cuộc sống văn phòng, với nhịp sống quay cuồng của đô thị. Và Hạo Thái cũng nêu lên quan điểm của mình về vấn đề này, cũng là kim chỉ nam cho cuốn sách:

Cuộc sống của tôi là cuộc sống văn phòng, một không gian nhỏ bé chứa tất thảy ước mơ và tương lai của mọi nhân viên sống trong văn phòng. Tôi không dám buồn, cứ buồn là sẽ gục ngã. Tôi học cách sống với nó

Một điều xin lưu ý rằng, mở đầu cuốn sách với những dòng cảm xúc dào dạt đồng nghĩa đây sẽ là một cuốn sách ủy mị. Không, Hạo Thái chỉ mượn tính lãng mạn để cuốn sách dễ đi vào lòng hơn mà thôi. Với tất cả những hỷ nộ ái ố, những chật hẹp của cuộc sống sau cửa sổ thì tác giả chọn cách sống với nó. Và đây cũng là điều anh muốn nhắn nhủ với chúng ta. Cuộc sống này, nên linh hoạt một chút, biết cách thích nghi thay vì cứng đầu cứng cổ ôm chấp niệm một mình.

Mỗi quy tắc được trình bày một cách mạch lạc, có cơ sở lí lẽ rõ ràng và phần tóm tắt ở cuối. Vẫn sử dụng giọng văn nhẹ nhàng như những lời đúc kết kinh nghiệm của chính bản thân, mỗi quy tắc đem đến một trải nghiệm mới cho người đọc. Đó có thể là những điều chúng ta đã biết hoặc chưa biết, nhưng tôi thực sự đánh giá cao tính thuyết phục và chân thành của tác giả thể hiện qua từng phần nội dung.

Nếu bạn còn chưa biết sếp bạn khi nào vui buồn, đồng nghiệp của bạn khi thật sự hứng khởi sẽ cười nói ra sao, ở cơ quan bạn mọi người vứt rác và phân công rót nước thế nào, thì bạn rất dễ bị khinh thường. Thật ra tôi cũng khinh thường bạn nếu đúng là bạn như thế: Đừng trách tôi, tôi phải có cái ý thức của văn phòng, nên tôi phải để ý đến mọi thứ có trong văn phòng, và khinh bỉ mọi sự không hòa đồng với văn phòng này

Đoạn trên thuộc quy tắc được nhắc đến đầu tiên – “Quy tắc 01: Để ý các quy tắc”, thứ tác giả cho là “quy tắc cứng”, “quy tắc số một” cần phải học. Đây là chìa khóa để bạn có thể hòa nhập với môi trường văn phòng một cách không xung đột. Ngược lại, như lời tác giả thì “Nếu bạn muốn nổi loạn trước những người không yêu bạn và bạn chẳng yêu họ, thì đơn giản là bạn ngu xuẩn”.

Bên cạnh đó, anh cũng đưa những dẫn chứng thực tế từ những người xung quanh, từ cuộc sống hằng ngày mắt thấy tai nghe khiến cuốn sách dù có văn phong lãng mạn vẫn mang được hơi thở cuộc sống. Đó có thể là đứa em cùng công ty, một người chị hay một người bạn của tác giả. Thậm chí, tác giả còn đưa truyện cổ tích vào cuốn sách của mình như truyện “Từ Thức gặp tiên”. Có thể nói, tác giả là một người có trải nghiệm sống và linh hoạt trong cách vận dụng chúng.


2. Ngẫm nghĩ.

Đây là phần thứ hai của cuốn sách bao gồm 12 tư duy khác nhau. Về phần này, tác giả thiên về những suy tư và chiêm nghiệm của bản thân về cuộc sống. Chính vì vậy, tính nghệ thuật được đẩy cao hơn và có tôi có cảm giác, đọc phần này vô cùng thu hút do tác giả đem đến những trải nghiệm và suy nghĩ mới lạ.

Những phòng kín đầu tiên đáng sợ, có lẽ những phòng kín hiện đại nhất đều bắt nguồn từ nhà tù và nhà thương. Foucault đã phát hiện được chuyện này, ông biết chắc chắn rằng trong một phòng kín, có một cái gì đó có thể gọi tên là nhận thức, ngôn từ,… hoặc một cái quái quỷ gì đó khác (một bóng ma ám ảnh nào đó chăng? Có phải đó là lí do dân văn phòng dễ sợ ma hơn) – những thứ này không ngừng được gia cố cho đến khi biến thành một chân lí nội tại phòng kín và đóng vai trò kiểm soát mọi người trong căn phòng đó

Tác giả đã dẫn dắt vào phần Ngẫm Nghĩ bằng cuốn sách “The birth of Clinic” (Sự ra đời của phòng khám) trong những tương quan với văn phòng hiện đại. Nói chung, đây là một phần khá hay và hữu ích khi dựa trên cơ sở khoa học.

Tác giả biết cách khéo léo lồng ghép những câu chuyện văn hóa, lịch sử để suy ngẫm về cách thích ứng trong văn phòng và có một cuộc sống hạnh phúc hơn. Có thể lấy ví dụ như cách ăn mặc, chỉnh chu ngoại hình được đề cập trong Tư duy 02: Trốn khỏi “vẻ ngoài-trong mắt ai”. Tác giả gợi ý tưởng từ một đồ vật của người Trung Đông hơn 5000 năm trước – son môi để nói về đề tài này.

Tất cả vẻ ngoài của chúng ta, “vẻ ngoài” nhằm vào “trong mắt” người khác ấy, vậy là đã có thể ám ảnh con người từ 5000 năm trước. Tôi đánh cược rằng mọi dân tộc đều có triết lí làm đẹp riêng của mình, chuyện này không cần nghiên cứu và bằng chứng gì cả đâu. Áp lức hơn 5000 năm của nhân loại giờ này đang ngày một đè nặng lên chúng ta, và có vẻ nặng đến mức chúng ta bắt đầu yêu thích nó hơn là chán ghét nó. Thỏa mãn cái nhìn của người khác có vẻ là việc vô tư nhất mà nhân loại hướng đến

Chân thành mà nói, vấn đề “vẻ ngoài” không còn xa lạ mà chắc chắn ai cũng từng suy nghĩ, đặc biệt là trong xã hội hiện đại. Thời đại này, câu nói “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn” đã không còn phù hợp. Tuy nhiên, làm thế nào để “vẻ ngoài” đó giúp ích cho chúng ta bằng sự tự do thay vì gánh nặng. Xuề xòa quá không tốt, nhưng quá đặt nặng cái nhìn của người khác cũng không phải ý hay. Và để chốt lại vấn đề, tác giả để lại vài dòng ngắn gọn.

Nếu định thoát khỏi những sức ép của thế giới văn phòng, thì chờ gì nữa, đi mua quần áo mới, sắm đồ mới và kết bạn mới đi

Đại loại là, hãy làm mới bản thân đi, rồi những câu chuyện cũ rích nơi góc văn phòng đang làm bạn sầu não sẽ vơi bớt đi nhiều phần.


3. Hẹn gặp lại bạn trong một văn phòng khác.

Tuổi trẻ của tôi trên ghế giảng đường, toàn những lí tưởng cực đoan và những tâm lí bon chen mệt mỏi. Cuối năm thứ tư đại học tôi đã chia tay người yêu vì yêu Marx-Lenin và mong muốn cống hiến trọn đời mình cho giai cấp công nhân. Thế mà ngay khi đi làm chỉ được một năm, tôi chỉ còn biết đến mộng danh vọng và tiền bạc. Chút kiến thức học được từ sách vở khiến tôi sốt ruột lập danh kiếm tiền. Nghĩ lại chẳng xót xa, chỉ thấy nực cười. Tôi chia tay Marx cách đây vài năm, không biết có còn gặp nhau ở đâu trên đường đời nữa không

Tuổi trẻ của tác giả, và một cơ số người trong chúng ta, đẹp nhất, tự do nhất là 3 năm trung học. Một khi bước lên giảng đường đại học, 18 tuổi, đồng nghĩa một chân trời mới mở ra nhưng lại gánh vác những áp lực của sự trưởng thành. Hết đại học rồi đến đi làm, với những người chưa tìm được cách thích nghi, cuộc sống chính là một chuỗi những tháng ngày bon chen.

Cuốn sách chứa đựng lòng nhiệt thành của tác giả, và cả những hy vọng xanh ngắt:

Nếu bạn đã đọc đến những dòng này, hãy đi cùng tôi, chúng ta hẳn sẽ gặp nhau ở một thế giới văn phòng khác. Nơi đó, tôi và bạn sẽ mỉm cười.

Cho tuổi trẻ

Cho những con đường

Và cho nhau

Đó cũng là những dòng cuối cùng khép lại cuốn sách. Có thể cuộc sống mỗi ngày của chúng ta đều áp lực và vất vả, nhưng suy cho cùng, hy vọng vẫn luôn là thứ chúng ta cần níu giữ để tiếp tục một cuộc đời có ý nghĩa. Và tôi nghĩ, đó cũng chính là điều Hạo Thái mong muốn gửi đến người đọc. Cuốn sách có buồn có vui, nhưng rồi cách tốt nhất chúng ta có thể làm là chấp nhận mọi thứ.


Thực sự thì trước khi đọc cuốn sách, tôi có một cảm giác rằng nó hơi xa vời với tôi vì tôi không có đi làm, nên cũng không dành sự quan tâm cho những điều xảy ra đằng sau ô cửa sổ mà tác giả muốn nói. Nhưng những ô cửa sổ đó rộng hơn, thậm chí là mang nghĩa biểu trưng cho những gì khép kín con người lại, với tôi đó có thể là trường học.

Trong văn phòng làm việc, tôi đã đánh mất tên và tuổi trẻ. Chỉ còn lại một ý niệm vô danh dang dở, những con đường chật người xa lạ và những nuối tiếc vụng về

Không chỉ là trong văn phòng làm việc, tôi tin là nhiều người khác cũng giống như vậy, sẽ có lúc ngơ ngẩn giật mình về điều gì đó, sẽ có lúc chán nản với dòng người tấp nập ngoài kia rồi vô thức nuối tiếc những đẹp đẽ đã qua của quá khứ.

Ngoài ra, những quy tắc mà tác giả nói là dành cho nhân viên văn phòng, tôi thấy ai cũng có thể áp dụng được trong cuộc sống hằng ngày. Hầu hết đều là những quy tắc ứng xử lịch sự mà trong bất cứ môi trường nào, chúng ta đều cần phải trang bị để hòa nhập.

Hôm ấy cùng nhìn qua ô cửa sổ văn phòng chúng ta đã mỉm cười thực sự là một cuốn sách sâu sắc và đáng đọc cho tất cả chúng ta. Nó nhẹ nhàng và đem lại một thứ bình yên đến lạ ngay khi bạn bắt gặp màu xanh dương ở bìa sách. Và văn phong đầy chất thơ của tác giả cũng có thể an ủi tâm hồn con người sau những tháng ngày mệt mỏi.

Hy vọng đằng sau những ô cửa sổ, những người tôi biết hoặc không biết, đều có sự bình an mặc cho qua những bão giông cuộc đời.

Review chi tiết bởi: Mai Trang -  Bookademy

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:

https://www.facebook.com/bookademy.vn

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt  

 

 

 

Xem thêm

Khi đã nắm được những nguyên tắc quan trọng trong môi trường văn phòng, bạn có thể bắt đầu khơi sâu dòng suy nghĩ của mình, để có thể mỉm cười nơi căn phòng kín ấy, bằng trái tim rộng mở, tự do. Hãy luôn ghi nhớ rằng không gian ảo là một thứ thuốc độc đánh lừa, ngay việc đọc báo mạng cũng khiến bạn lười đọc sách có độ liên tục và logic cao. Đó là lý do mà mọi máy tính đều có chế độ tắt Wi-Fi: Vì bản chất của máy tính là lưu trữ tri thức, không phải để tìm kiếm sự giải tỏa. Mọi sự giải tỏa thông qua không gian mạng đều độc hại một cách bất thường. Cũng trong phần Ngẫm nghĩ của cuốn sách, tác giả Hạo Thái cũng đưa ra chủ đề nhân viên chuyên nghiệp, chia sẻ cùng độc giả. Từ việc dẫn giải một số những câu chuyện thú vị, tác giả cuốn sách cho rằng một nhân viên chuyên nghiệp không chỉ xuất sắc ở chuyên môn. Họ còn phải tham gia thúc đẩy những bước tiến của công ty, chăm chỉ và lý trí, ý thức rõ về công việc của mình, trợ giúp các đồng nghiệp giữ vững tinh thần, nghiêm túc trước vấn đề cần giải quyết, thấy được tinh thần của mình không chỉ có ý nghĩa với công ty mà còn có ý nghĩa với xã hội... Bạn có thể đồng ý, hoặc phản đối, nhưng mọi vấn đề đưa ra trong cuốn sách, tác giả cũng đã bày tỏ, anh không áp đặt hay công kích ai, điều gì. Mỗi độc giả sẽ đọc, quan sát và chọn lọc những điều phù hợp chính mình. Tác giả Hạo Thái chia sẻ anh viết cuốn sách này bởi “viết là nơi duy nhất tôi được giải phóng khỏi văn phòng, nơi sẽ chôn chặt tương lai của tôi... Nếu tôi viết được thì thế giới văn phòng sẽ chỉ còn là cái vỏ trai, còn tôi là viên ngọc đúc kết bằng bao nhiêu suy tư và nỗ lực”. Cũng chính từ tâm sự ấy, mỗi trang viết của anh trong cuốn sách đều chất đầy suy nghiệm, tâm sự và tình cảm chân thành gửi đến độc giả, những người anh đã hoặc đang trải qua những trạng thái cô độc, buồn bã, bất an nơi văn phòng giống như anh. Cuốn sách Hôm ấy nhìn qua ô cửa sổ văn phòng chúng ta đã mỉm cười, không đơn thuần đưa cho bạn những bí kíp "đối phó" hời hợt với hoàn cảnh văn phòng, mà sẽ sâu sắc giúp bạn nhìn thấu mọi vấn đề nơi văn phòng, để bạn có thể sống một đời sống hạnh phúc.

Hôm ấy cùng nhìn qua ô cửa sổ văn phòng chúng ta đã mỉm cười của tác giả Hạo Thái giúp chúng ta chiêm nghiệm thêm về những điều đã qua và tìm cách mỉm cười cho cuộc hành trình kế tiếp. Những khát vọng của thời trẻ, chắc hẳn ai cũng có. Ai cũng mơ mộng cho mình một cuộc đời tuyệt đẹp, viên mãn nhất. Để rồi sau những tháng ngày chật vật trong cuộc sống, nhìn lại những hoài bão đó, miệng chợt nhoẻn cười vì những mộng mơ của ngày xưa. Cứ ngỡ rằng bản thân vẫn còn là đứa trẻ trong sự chiều chuộng, nâng niu của cha mẹ nhưng không, những buổi đến trường vô tư lự, ngây thơ ngày ấy đã là dĩ vàng. Tất cả những ký ức thơ thẩn đó phải nhường chỗ cho những bước chập chững vào đời, cùng với đó là những nhiệt huyết, sôi nổi của tinh thần trẻ. Hôm nay, ngồi chiêm nghiệm lại cũng đủ để hiểu rằng ngưỡng cửa của một giai đoạn mới đang chào đón, những câu chuyện đã qua đều là những hồi ức đẹp in đậm trong tim. Cần lấy đó làm động lực cho hành trình trưởng thành phía trước. Tôi luôn hiểu rằng lúc mặt trời chói chang nhô lên thì những vì sao đêm không hề lặn mất, chúng vẫn luôn tỏa sáng ở đúng vị trí của mình, chúng cũng như cuộc đời của mỗi người, cứ tưởng là tắt ngấm rồi nhưng thực ra vẫn cứ tỏa sáng như thế, vẫn luôn là điều tuyệt vời nhất trong vũ trụ này.

Mỗi lần chập chờn nghĩ về những ước mơ tuổi trẻ, tôi dường như có thể bay lên một bầu trời, ngồi giữa mây gió, nhìn lại quá khứ thanh sạch và luẩn quẩn. Tôi ngồi trên cái bàn toe toét chữ ngó ra cánh cửa của thời trung học, ngoài đó là sân trường nhỏ bé mà hồi đó cứ mênh mông, có mùi thoang thoảng của gió lẫn với mùi tường gạch và mồ hôi. Ngoài đó có cả một tuổi đời tôi chưa hề phải bon chen, có cả một thế giới tôi cứ vật lộn nhỏ bé mà tưởng là đã đi hết sự sống trần gian. Thế mà, trong văn phòng làm việc, tôi đã đánh mất tên và tuổi trẻ. Chỉ còn lại một ý niệm vô danh dang dở, những con đường tắc chật người xa lạ và những nuối tiếc vụng về. Tôi không dám buồn, cứ buồn là sẽ gục ngã. Tôi học cách sống với nó… Trên bầu trời của mình, tôi tìm thấy chính mình, không phải vì mình đã trưởng thành hay còn trẻ dại, mà chỉ đơn giản là được sống với tất cả những gì mình tin tưởng bằng lý trí và lòng nhiệt thành. Bạn thân mến, chưa bao giờ là muộn để sống cho tuổi trẻ bằng trái tim nhiệt huyết và lí trí tỉnh táo. Hãy nắm lấy tay tôi, bước vào một văn phòng khác, nơi mà… HÔM ẤY, CÙNG NHÌN QUA Ô CỬA SỔ VĂN PHÒNG CHÚNG TA ĐÃ MỈM CƯỜI

Cuốn sách được chia thành hai phần: Ngoái nhìn và Ngẫm nghĩ. Ở Ngoái nhìn, tác giả Hạo Thái đưa ra 19 quy tắc quan trọng khi sống trong môi trường văn phòng như: Để ý các quy tắc; đừng nói không, hãy nói cảm ơn; tìm ra điều đặc biệt; tôn trọng và tự trọng; tự lực nhưng hãy biết ơn; có một sở thích/ đam mê ngoài văn phòng; đừng vội bỏ việc... Mỗi quy tắc đều được trình bày dễ hiểu, thông qua những chia sẻ chân thành và đầy trải nghiệm của tác giả, giống như một người anh đi trước trải lòng với những người đến sau mình trong văn phòng. Trong quy tắc Tìm ra điều đặc biệt, Hạo Thái viết: “Chỉ khi nào bạn quan tâm việc hòa hợp tâm hồn với những người xung quanh, quan tâm và thấu hiểu họ, bạn sẽ luôn thấy được những điều đặc biệt ở họ”. Cũng chính từ ấy, bạn sẽ học được cách tôn trọng người khác, biết đâu là trên - dưới, trước - sau, phải - trái. Sự tôn trọng này cũng là lối tư duy của con người có kỷ luật, có quy tắc, có trách nhiệm. Tác giả cũng lưu ý đến việc “tự lực” nơi văn phòng, bởi văn phòng là nơi ai cũng đang bận rộn và không muốn phải làm những việc “không phải của mình”. Nếu trong số những người bận rộn ấy, có ai đến và giúp bạn sửa lỗi sai của mình, hãy thật sự biết ơn họ. Hãy trân trọng sự tử tế mà đồng nghiệp đối với bạn, chỉ điều ấy thôi cũng khiến bạn lớn lên rất nhiều rồi. Nếu có ý định bỏ việc, bạn hãy xem xét lại, đừng quyết định vội. Sách có đưa ra một số chỉ dẫn, để bạn có thể vượt qua được những tâm sự cá nhân để có cái nhìn lý trí thấu đáo hơn.

Khi nắm được những nguyên tắc quan trọng trong môi trường văn phòng, bạn có thể bắt đầu khơi sâu dòng suy nghĩ của mình, để mỉm cười nơi căn phòng kín ấy. Cuốn sách Hôm ấy cùng nhìn qua ô cửa sổ văn phòng, chúng ta đã mỉm cười của tác giả Hạo Thái sẽ giúp bạn sống hạnh phúc với đời văn phòng mà không bị những tâm cảm tiêu cực đè nén lên cuộc đời mình. “Trên bầu trời của mình, tôi tìm thấy chính mình, không phải vì mình đã trưởng thành hay còn trẻ dại, mà chỉ đơn giản là được sống với tất cả những gì mình tin tưởng bằng lý trí và lòng nhiệt thành”. “Thi thoảng giữa lúc nói cười với người ngoài, có khi đang cao hứng vì sắp cứu được nhân loại, tôi thoáng thấy mình đang bưng mặt khóc, trong một căn phòng chỉ có một cửa ra vào, cửa sổ đóng kín và hình như có nắng chiếu,” tác giả viết thế từ những dòng đầu tiên Chẳng hiểu sao đọc những lời đó tôi đã thấy mình như gặp được một tâm hồn đồng điệu. Dù tác giả xưng tôi, nhưng hình như đang nói hộ tiếng lòng tôi ấy. Thế là đọc tiếp cho đến hết lời nói đầu, lòng đã xôn xao xôn xao còn trái tim thì thổn thức rồi, nghe buồn cười thật, nhưng đúng là tôi đã cảm thấy thế đấy. Vì tác giả như đang ngồi trước mặt tôi đây và nói những lời đó, và lâu lắm rồi chẳng ai nói với tôi những lời như thế cả, rằng tôi đang khóc khi vẫn đang nói cười. Chỉ có tâm hồn đồng điệu mới có thể nghe thấy tiếng khóc của mình, ngay cả khi mình đang cười chứ, phải không?

Ngày đầu tiên thử đi xe buýt, tôi bước lên xe ngồi gồng hết cả người lên, tay cầm túi sẵn. Xe lăn bánh, lăn bánh đến các điểm dừng đón khách…. Tôi thấy mình ổn, không sao cả, thả lỏng, thả lỏng dần…. Phù, không sao, đi được. Hôm sau có kinh nghiệm rồi, tôi không sợ nữa, lên xe ngồi thả lỏng, đến các bến xe dùng tôi cứ ngồi thẳng lưng, ngực thu lại, hít thở sâu. Không vấn đề gì hết. Từ đó tôi chọn đi xe buýt, mỗi lần đi tôi mang theo mình một cuốn sách để lên xe đọc. Tuyến xe đến gần văn phòng tôi làm, xe vắng có chỗ ngồi, đi khoảng 30 phút. Lúc về khoảng 30 phút. Thời gian đó tôi đọc được những cuốn sách mình thích. Có khi còn mang theo sổ để viết. Tôi thường đọc sách tâm lý học của Oopsy. Lúc nào cũng trong tình trạng đói sách. ‘Hôm Ấy Cùng Nhìn Qua Ô Cửa Sổ Văn Phòng Chúng Ta Đã Mỉm Cười’ là cuốn sách tôi vừa đọc xong. Sống ở đời, phương tiện đi lại không quan trọng bằng việc mình có thể có thời gian đọc sách. Thế nhưng cuốn sách không chỉ là một lời tự sự như tôi nghĩ sau khi đọc xong lời nói đầu. Cuốn sách là một loạt những chia sẻ, vừa là tự sự, vừa cho người ta biết những “kỹ năng” để trở thành một nhân viên biết-sống trong văn phòng. Thế nào là “biết sống” nhỉ, tôi tự rút ra cho mình một định nghĩa về khái niệm ấy khi đọc xong cuốn sách thế này: đấy là vừa có thể cống hiến cho công việc, vừa yên thân làm được việc (riêng) của mình. Một cuộc đời tuyệt vời đấy chứ? Ít nhất là với tôi

Những “kỹ năng” mà tác giả chỉ rất đơn giản, tôi làm theo từng bước một và thấy có gì đó thay đổi ở trong suy nghĩ, tâm cảm và cả cách hành động của mình. Dần dần, tôi đã biết cách làm sao để trước mặt người khác tôi trở nên vô hình hay nổi bật khi muốn (chỉ cần thay đổi màu sắc bộ trang phục bạn đang mặc thôi, cứ đọc bạn sẽ biết). Hay khi tôi muốn cho sếp và đồng nghiệp đều thấy rằng tôi rất bận rộn, bởi vì nhiều khi văn phòng là chốn vô tâm, mình có bận rộn đến đâu người khác cũng chưa chắc đã biết được, và một lúc không dưng có thể phải gánh thêm những hiểu lầm và soi xét nào đấy nếu như chẳng tỏ ra cho họ biết – tôi đã áp dụng một cách của tác giả, chỉ bằng một cái “phất tay” (nói cho oai thôi, thực ra là: cử động tay trái thường xuyên). Thế là, chẳng cần phải hé môi than van lời nào về đống công việc hay phải kêu lên là mình mệt mỏi lắm, họ cũng thật sự nghĩ thế mỗi lần nhìn tôi Đến mức sếp của tôi từng bảo về những nhân viên bộ phận khác với tôi là “Các bạn ấy làm sao bận và áp lực bằng em được?” khi tôi lên tiếng nói đỡ cho họ lúc sếp than phiền về cách làm việc của những người ấy (cũng là vì tác giả đã khuyên, nên tôi mới biết đường mà nói đỡ cho người khác đấy) Vậy là tôi có thể thoát khỏi áp lực từ sự quản sát của sếp ở một mức nào đấy, cũng vừa trở thành một đồng nghiệp dễ mến vô hại trong mắt những đồng nghiệp khác, và yên tâm sống trong thế giới riêng của mình, cặm cụi hoàn thành việc được giao và có thời gian làm những việc mình thích Nếu bạn cũng giống như tôi, một nhân viên văn phòng có tâm cảm sướt mướt và luôn mong muốn làm chủ thế giới của mình, từ những điều nhỏ nhặt nhất, thì hãy đọc cuốn sách này, nó sẽ cho bạn nhiều điều hơn những gì bạn từng nghĩ biết Cảm ơn tác giả Hạo Thái đã viết ra cuốn sách này

Thế nhưng cuốn sách không chỉ là một lời tự sự như tôi nghĩ sau khi đọc xong lời nói đầu. Cuốn sách là một loạt những chia sẻ, vừa là tự sự, vừa cho người ta biết những “kỹ năng” để trở thành một nhân viên biết-sống trong văn phòng. Thế nào là “biết sống” nhỉ, tôi tự rút ra cho mình một định nghĩa về khái niệm ấy khi đọc xong cuốn sách thế này: đấy là vừa có thể cống hiến cho công việc, vừa yên thân làm được việc (riêng) của mình. Một cuộc đời tuyệt vời đấy chứ? Ít nhất là với tôi Những “kỹ năng” mà tác giả chỉ rất đơn giản, tôi làm theo từng bước một và thấy có gì đó thay đổi ở trong suy nghĩ, tâm cảm và cả cách hành động của mình. Dần dần, tôi đã biết cách làm sao để trước mặt người khác tôi trở nên vô hình hay nổi bật khi muốn (chỉ cần thay đổi màu sắc bộ trang phục bạn đang mặc thôi, cứ đọc bạn sẽ biết). Hay khi tôi muốn cho sếp và đồng nghiệp đều thấy rằng tôi rất bận rộn, bởi vì nhiều khi văn phòng là chốn vô tâm, mình có bận rộn đến đâu người khác cũng chưa chắc đã biết được, và một lúc không dưng có thể phải gánh thêm những hiểu lầm và soi xét nào đấy nếu như chẳng tỏ ra cho họ biết – tôi đã áp dụng một cách của tác giả, chỉ bằng một cái “phất tay” (nói cho oai thôi, thực ra là: cử động tay trái thường xuyên). Thế là, chẳng cần phải hé môi than van lời nào về đống công việc hay phải kêu lên là mình mệt mỏi lắm, họ cũng thật sự nghĩ thế mỗi lần nhìn tôi

Tôi đọc cuốn sách này vào khoảng thời gian mới đi làm văn phòng được hai năm. Ấy là vào mùa hè hay mùa xuân cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ là khi nhận được cuốn sách này từ tay người bạn thân, tôi đã đọc nó rất say sưa “Thi thoảng giữa lúc nói cười với người ngoài, có khi đang cao hứng vì sắp cứu được nhân loại, tôi thoáng thấy mình đang bưng mặt khóc, trong một căn phòng chỉ có một cửa ra vào, cửa sổ đóng kín và hình như có nắng chiếu,” tác giả viết thế từ những dòng đầu tiên Chẳng hiểu sao đọc những lời đó tôi đã thấy mình như gặp được một tâm hồn đồng điệu. Dù tác giả xưng tôi, nhưng hình như đang nói hộ tiếng lòng tôi ấy. Thế là đọc tiếp cho đến hết lời nói đầu, lòng đã xôn xao xôn xao còn trái tim thì thổn thức rồi, nghe buồn cười thật, nhưng đúng là tôi đã cảm thấy thế đấy. Vì tác giả như đang ngồi trước mặt tôi đây và nói những lời đó, và lâu lắm rồi chẳng ai nói với tôi những lời như thế cả, rằng tôi đang khóc khi vẫn đang nói cười. Chỉ có tâm hồn đồng điệu mới có thể nghe thấy tiếng khóc của mình, ngay cả khi mình đang cười chứ, phải không? Thế nhưng cuốn sách không chỉ là một lời tự sự như tôi nghĩ sau khi đọc xong lời nói đầu. Cuốn sách là một loạt những chia sẻ, vừa là tự sự, vừa cho người ta biết những “kỹ năng” để trở thành một nhân viên biết-sống trong văn phòng. Thế nào là “biết sống” nhỉ, tôi tự rút ra cho mình một định nghĩa về khái niệm ấy khi đọc xong cuốn sách thế này: đấy là vừa có thể cống hiến cho công việc, vừa yên thân làm được việc (riêng) của mình. Một cuộc đời tuyệt vời đấy chứ? Ít nhất là với tôi

"Hôm ấy cùng nhìn qua ô cửa sổ văn phòng chúng ta đã mỉm cười" của tác giả Hạo Thái giúp chúng ta chiêm nghiệm thêm về những điều đã qua và tìm cách mỉm cười cho cuộc hành trình kế tiếp. Những khát vọng của thời trẻ, chắc hẳn ai cũng có. Ai cũng mơ mộng cho mình một cuộc đời tuyệt đẹp, viên mãn nhất. Để rồi sau những tháng ngày chật vật trong cuộc sống, nhìn lại những hoài bão đó, miệng chợt nhoẻn cười vì những mộng mơ của ngày xưa. Cứ ngỡ rằng bản thân vẫn còn là đứa trẻ trong sự chiều chuộng, nâng niu của cha mẹ nhưng không, những buổi đến trường vô tư lự, ngây thơ ngày ấy đã là dĩ vàng. Tất cả những ký ức thơ thẩn đó phải nhường chỗ cho những bước chập chững vào đời, cùng với đó là những nhiệt huyết, sôi nổi của tinh thần trẻ. Hôm nay, ngồi chiêm nghiệm lại cũng đủ để hiểu rằng ngưỡng cửa của một giai đoạn mới đang chào đón, những câu chuyện đã qua đều là những hồi ức đẹp in đậm trong tim. Cần lấy đó làm động lực cho hành trình trưởng thành phía trước. Tôi luôn hiểu rằng lúc mặt trời chói chang nhô lên thì những vì sao đêm không hề lặn mất, chúng vẫn luôn tỏa sáng ở đúng vị trí của mình, chúng cũng như cuộc đời của mỗi người, cứ tưởng là tắt ngấm rồi nhưng thực ra vẫn cứ tỏa sáng như thế, vẫn luôn là điều tuyệt vời nhất trong vụ trũ này.