Trong bất kỳ thời điểm nào trong cuộc sống, ai trong số chúng ta cũng sẽ trải qua 3 giai đoạn: khao khát - thành công - thất bại. Và bản ngã là kẻ thù trên mỗi bước đi trong mỗi chặng đường này. Trong giai đoạn khát vọng, bản ngã khiến chúng ta ảo tưởng và ngăn chúng ta tiếp nhận phản hồi, thứ không thể thiếu để phát triển và trưởng thành. Trong giai đoạn thành công, bản ngã đe dọa thứ mà chúng ta vừa gây dựng nên. Bản ngã nhồi nhét vào đầu óc chúng ta sự phân tâm, tự tin lệch lạc và tham danh hám lợi, khiến chúng ta lơ là nền tảng và hao mòn sức lực. Trong giai đoạn thất bại, bản n khiến chúng ta mất khả năng học hỏi từ sai lầm và từ việc nhìn nhận khách quan hành động của mình. Bằng hàng loạt câu chuyện có thật, trải dài trên đủ lĩnh vực từ quân sự, thể thao đến kinh doanh, cuốn sách Ego is the enemy của tác giả Ryan Holiday đã vẽ nên một bức tranh toàn cảnh về sự nguy hiểm của bản ngã và việc làm sao để đánh bại nó.

Bài học của cuốn sách

Trong mọi tình huống, trong mọi trường hợp, chúng ta nên tự tin nhưng hãy thực tế, điều quan trọng là không nên tự tin thái quá vào bản thân. Hãy thành thật với bản thân, cố gắng cho đến khi bạn đạt được. Mọi người sẽ nhìn thấy bạn qua những thành quả bạn gặt hái được chứ không phải qua lời bạn nói.

Về tác giả

Đây là cuốn sách thứ hai của Ryan Holiday mà tôi đã lựa chọn để đọc và từ đó tôi “mê” luôn lối viết của tác giả. Bởi lẽ cuốn sách nào của Ryan Holiday cũng đều có chiều sâu và triết lý vô cùng. Những cuốn sách không hề khoa trương như những cuốn sách bây giờ, cũng không phải cuốn sách “dạy làm giàu” đang ăn xổi trên thị trường ngày nay. Đây là những cuốn sách viết về giá trị con người và cuộc sống, về những kẻ thù vô hình mà con người đang phải chiến đấu, về lịch sử chúng ta cũng đã có biết bao người như vậy và chúng ta thực sự có thể học hỏi từ họ những điều gì.

Vậy bản ngã là gì?

Chúng ta cũng có thể thấy rằng sự khiêm tốn và tinh thần tự giác chính là thứ chúng ta cần ở bất kỳ thời điểm nào. giai đoạn khát khao, chúng ta muốn sống thật hoài bão nhưng vẫn thực tế. Sự sáng tạo và trưởng thành có thể đến từ tinh thần sẵn sàng học hỏi và thực hành các đức tính nhẫn nại cũng như siêng năng. Trong giai đoạn thành công, chúng ta có thể thấy biết ơn và giữ kết nối với mục đích cũng như những thứ xung quanh mình. Chúng ta cần duy trì sự cởi mở và tinh thần sẵn sàng học hỏi - bền bỉ tập trung và kiềm chế sự thôi thúc vượt quá sức mình. giai đoạn thất bại, chúng ta biết tự suy nghĩ và chỉ tạm thời bị tác động bởi ngoại cảnh. Chúng ta có thể tách biệt đặc tính của mình khỏi những sai lầm và tìm thấy khả năng phục hồi để vượt qua thức thất bại. Cuốn sách này được xây dựng dựa theo 3 giai đoạn này, mỗi giai đoạn tương ứng với mỗi chương trong cuốn sách.

Bản ngã là kẻ thù lớn nhất của chúng ta trên bước đường sự nghiệp. Bản ngã chính là thỏi nam châm thu hút những rắc rối và mâu thuẫn. Vậy bản ngã thực sự là gì? Giải thích một cách dễ hiểu thì bản ngã là niềm tin mù quáng vào tầm quan trọng của bản thân. Đó là nhu cầu được tốt hơn, có nhiều hơn, được công nhận vượt qua mọi lợi ích hợp lý. Theo lý giải của huấn luyện viên bóng bầu dục Bill Walsh, đó là khi mà lòng tự tôn vào chính mình trở thành ngạo mạn, sự quyết đoán trở thành ngoan cố và tự tin trở thành phóng túng bất cần.

 

CHƯƠNG 1: KHÁT KHAO

Đã bao giờ bạn ở trong trường hợp: bạn rất tự tin sẽ giành được phần thắng, như việc bạn tự tin nói với mọi người về điểm số và năng lực của mình sẽ vào được một ngôi trường đại học danh vọng. Nhưng khi có kết quả điểm, bạn lại không thể ngờ vào một người mà bạn nghĩ học lực trung bình lại có thể vào được ngôi trường ấy chứ không phải bạn. Tại sao lại thế? Phải chăng lúc ấy bạn đã quá tự tin vào bản thân mình mà không chừa cho mình một con đường lui? Người xưa có câu Im lặng là vàng và cho đến ngày nay, nó vẫn là một câu châm ngôn hữu ích. Im lặng chính là năng lực kiểm soát bản thân một cách cẩn trọng trong các cuộc hội thoại cũng như sống mà không cần tới sự công nhận. Im lặng là khoảng nghỉ của sự tự tin và sức mạnh.

Có câu nói rất hay của Ryan Holiday rằng Câu hỏi không phải là ‘Tôi muốn trở thành ai trong cuộc sống?’ mà là ‘Điều tôi muốn thực hiện trong đời là gì?’. Thật vậy, khi cuộc sống mà chúng ta chỉ biết nghĩ cho bản thân ta, thì làm sao chúng ta có thể thành công, hãy làm vì điều đó thực sự cống hiến cho cuộc đời này, có như vậy, cuộc sống của bạn mới trở nên có ý nghĩa và tốt đẹp.

Trở thành người học trò

Lấy ví dụ về chiến đấu, nơi đặc biệt khắc nghiệt bởi các đối thủ liên tục dùng sức mạnh tấn công vào điểm yếu. Nếu đấu sĩ không có khả năng học hỏi và luyện tập hằng ngày, nếu họ không ngừng tìm kiếm những điểm cần trau dồi, kiểm tra những thiếu sót của mình và tiếp thu những kỹ thuật mới vay mượn từ đối thủ cũng như đồng môn. Họ sẽ bị đánh bại và tiêu diệt.

Điều này cũng áp dụng với tất cả chúng ta. Liệu chúng ta có đang chiến đấu hay chống lại một thứ gì đó không? Bạn có nghĩ mình là người duy nhất hi vọng đạt được mục tiêu của bản thân? Đừng bao giờ tin rằng mình là người duy nhất đạt được chiếc nhẫn đồng thau đó.

Chúng ta đang sống là chúng ta cũng đang chiến đấu đấy. Cuộc đời này bạn chỉ có thể tiến lên hoặc bị đẩy lùi xuống. Và thật ra thì chúng ta cũng đang phải chiến đấu lại với chính bản thân chúng ta. Đừng để bản ngã và sự lười biếng thống trị lấy bạn.

Đừng đam mê

Trong phần này, tác giả đã chỉ ra rằng đam mê chỉ dành cho những kẻ nghiệp dư và ảo tưởng mà hãy quyết định điều bạn cảm thấy phải làm và phải nói, chứ không phải điều bạn quan tâm và ao ước. Rồi bạn sẽ tạo ra những điều vĩ đại. Rồi bạn sẽ không còn là kẻ bất tài chỉ biết nuôi ý định trong đầu như trước nữa.

 

CHƯƠNG 2: THÀNH CÔNG

Với câu chuyện được kể về Howard Hughes, huấn luyện viên Bill Walsh, Ryan Holiday đã cho chúng ta hiểu rằng: nếu không có những giá trị đúng đắn, thành công sẽ thật ngắn ngủi. Nếu chúng ta không muốn chỉ vụt sáng rồi chợt tắt, nếu chúng ta mong muốn kéo dài thành công thì đã đến lúc phải hiểu cách đối đầu với loại hình bản ngã mới này, cũng như những giá trị và nguyên tắc cần để đánh bại nó.

Thành công rất hấp dẫn, nhưng để giữ vững thành công đó lại đòi hỏi sự tỉnh táo. Chúng ta không thể tiếp tục học hỏi nếu nghĩ mình đã biết mọi thứ. Chúng ta không thể đồng ý với những sự huyễn hoặc ta tự tạo ra hay từ những ồn ào nhảm nhí ở thế giới bên ngoài. Chúng ta phải hiểu rằng mình là một phần nhỏ của vũ trụ được kết nối với nhau. Trên hết, chúng ta phải xây dựng một tổ chức và một hệ thống xung quanh những gì mình làm - một hệ thống về công việc chứ không phải về chúng ta. Và cuối cùng, chúng ta phải học cách kiểm soát nhu cầu của mình, nếu không nó sẽ kiểm tra chúng ta.

Điều gì quan trọng với bạn?

Chúng ta - có vẻ như không bao giờ thấy hài lòng với thứ mình có, chúng ta muốn cả những thứ người khác sở hữu. Chúng ta muốn có nhiều hơn người khác. Chúng ta nhận ra đâu là điều quan trọng với mình, nhưng khi có được nó, chúng ta lại đánh mất những ưu tiên của bản thân. Đó là khi mà bản ngã có thể thống trị và tàn phá chính chúng ta.

Chúng ta thường dễ dàng nói “đồng ý” một cách thiếu suy nghĩ, hoặc vì một sức hút mơ hồ, hoặc vì sự tham lam hay phù phiếm. Chúng ta không thể nói “không”, vì như vậy có thể sẽ bỏ lỡ thứ gì đó. Chúng ta nghĩ làm vậy sẽ giúp mình đạt được nhiều hơn, trong khi thực tế, nó ngăn chúng ta khỏi chính điều mình đang tìm kiếm. Chúng ta đều lãng phí cuộc sống quý giá để làm những việc mà mình không thích, để chứng tỏ bản thân với người những người mà mình không tôn trọng, để rồi nhận lấy những thứ mà mình không muốn. Tại sao chúng ta lại làm như vậy? Phải chăng chúng ta đang sống quá nhiều cho tương lai mà quên mất đi thực tại, trong khi phải có thực tại thì mới có tương lai. Phải chăng chúng ta sống quá nhiều theo suy nghĩ của người khác, mà quên mất bản thân mình muốn gì và suy nghĩ gì? Phải chăng chúng ta muốn mọi thứ nhưng lại chẳng muốn mất đi điều gì cả?

Đừng! Cuộc sống là sự đánh đổi, còn bản ngã thì muốn mọi thứ!

 

CHƯƠNG 3: THẤT BẠI

Đó là câu chuyện của Katherine Graham. Từ khi còn nhỏ, bà đã có tất cả: bố của bà là một thiên tài, mẹ của bà là người có vai vế trong xã hội, và lớn lên được học trong ngôi trường tốt nhất, giáo viên tốt nhất,… Năm 1933, bố của bà đã mua lại Washington Post, một tờ báo lớn nhưng đang gặp nhiều vấn đề và tiến hành tái cơ cấu lại toàn bộ. Người con duy nhất có vẻ nghiêm túc quan tâm tới nó, Katherine, đã được thừa hưởng công ty khi bà lớn lên và trao nó lại cho người chồng thông thái không kém của mình, Philip Graham. Và từ đó, bà sẵn sàng hài lòng khi nép sau lưng đức lang quân của mình. Nhưng rồi cuộc đời thay đổi. Hành vi của Philip ngày càng trở nên thất thường. Ông uống rất nhiều. Ông bắt đầu có các mối quan hệ ngoài luồng. Ông đưa ra những quyết định kinh doanh không bình thường. Ông công khai làm bẽ mặt bà trước mặt người quen. Đến cuối cùng ông đã suy sụp tinh thần nghiêm trọng và khi Katherine cố gắng chăm sóc chồng, ông đã tự sát bằng một khẩu súng trường trong khi bà nằm nghỉ ở phòng kế bên. Ở tuổi 46, Katherine Graham, mẹ của ba đứa con và không có kinh nghiệm làm việc, nhận thấy mình buộc phải tiếp quản Washington Post. Tuy nhiên bà lại chưa hề sẵn sàng với việc đó, nhút nhát và thành thật mà nói, khá ngây thơ. Xét cho cùng, đây không phải là một thất bại thảm hại. Graham vẫn giàu có, da vẫn trắng, vẫn có địa vị xã hội. Tuy nhiên, bà nghĩ đó không phải là định mệnh cuộc đời đặt ra cho mình. Đó chính là điều quan trọng. Thất bại và nghịch cảnh mang tính tương đối và duy nhất với mỗi chúng ta. Nó thường xuất hiện bất ngờ, cuộc đời là thế: nó giật lấy các kế hoạch của bạn và xé tan chúng. Đôi khi chỉ một lần, có khi nhiều không kể xiết.

Nếu thành công làm thỏa mãn bản ngã thì thất bại là đòn đánh gục nó. Vậy nên sảy chân thường ngã đau và những rắc rối nhỏ có thể biến thành những thử thách lớn lao. Bản ngã thường xuất hiện như một phản ứng phụ khó chịu của thành công, và nó khiến ta đau đớn biết bao khi thất bại.

Chúng ta đang sống và trải nghiệm những thách thức đặc trưng của mọi hành trình. Có lẽ chúng ta đã thất bại, có lẽ mục tiêu của chúng ta đã trở nên khó khăn hơn dự kiến. Chẳng ai thành công mãi mãi, và không phải ai cũng thành công ngay lần đầu tiên - tất cả chúng ta đều phải đối phó với nghịch cảnh và thất bại trên đường đi. Bản ngã không chỉ khiến chúng ta không sẵn sàng và không thể hiểu được những nghịch cảnh ấy, nó còn thường xuyên góp phần tạo ra những chuyện đó ngay từ đầu. Con đường vượt qua, con đường để vực dậy đòi hỏi phải định hướng lại và nâng cao việc tự nhận thức. Chúng ta không cần sự thương xót - của họ hoặc của chính mình - chúng ta cần có mục đích, sự cân bằng và kiên nhẫn. Chúng ta có thể vượt qua và chúng ta sẽ làm được.

 

Lời kết: Tôi nghĩ đây là cuốn sách mà ai cũng nên đọc một lần trong đời bởi vì: hầu hết chúng ta đều mong muốn những thứ lớn hơn, vĩ đại hơn, thậm chí ngay khi chúng ta đã đạt được những điều chúng ta mong muốn, chúng ta vẫn muốn nhiều hơn nữa. Thật ra, đó chính là bản ngã, đó chính là kẻ thù khiến chúng ta khó đạt được thành công nhất. Suy cho cùng, ranh giới giữa tin tưởng và ảo tưởng về bản thân vô cùng mong manh, nhưng những ảnh hưởng mà hai khái niệm ấy mang lại lại vô cùng to lớn.

Review chi tiết bởi: Minh Trang – Bookademy

______________

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

Xem thêm

"Vượt qua bản ngã" của Ryan Holiday được giới thiệu cho tôi với nhiều lời khen ngợi. Tôi đến với cuốn sách này, phấn khích, hy vọng và với một tâm hồn cởi mở.

 Cuốn sách bắt đầu mạnh mẽ và sau đó đi xuống một cách nhanh chóng khi nó biến thành một bài thuyết giáo công kích.

 Chương đáng ghê tởm nhất là chương có tên: Thực hiện theo Chiến lược Canvas.

 Về cơ bản, anh ấy rao giảng làm việc miễn phí mà không cần trả lương, không thưởng hay thăng chức. Rõ ràng là được tôn trọng là quá nhiều để yêu cầu ở một nơi làm việc liên quan đến Holiday.

 Nếu bạn đang ở độ tuổi cuối thanh thiếu niên/đầu những năm 20 - tất nhiên là tập một vài thước cứng sẽ tốt cho việc xây dựng tính cách và sức mạnh. Nhưng điều này có thể trở thành lạm dụng bởi các nhà tuyển dụng.

 Tôi đã làm việc trong ngành giải trí/xuất bản hơn hai thập kỷ. Tôi đã thực hiện rất nhiều công việc miễn phí và để tiếp xúc, trong nhiều năm.

 Nó không đưa bạn về phía trước. Nó khiến bạn bực bội. Nó làm cho bạn cảm thấy được sử dụng. Và nó gây ra các vấn đề sức khỏe./ Tôi đoán Holiday sẽ không sẵn sàng làm việc miễn phí hoặc không có phần thưởng/tín nhiệm -- qua việc anh ấy giới thiệu anh ấy là ai và những thành công của chính anh ấy. (điều này mâu thuẫn với mọi thứ tiếp theo).

 Cuối cùng và không kém phần quan trọng, Holiday không xác định được cái tôi. Sau đó, anh ta nhảy khắp nơi. Làm suy thoái những người có niềm đam mê và gan dạ.

 Cuốn sách này có thể là tuyệt vời, thậm chí tâm linh.

 Nhưng nó đã không làm được điều này.

VƯỢT QUA BẢN NGÃ. 

Nếu điều này không được viết bởi Ryan Holiday, tôi sẽ không đọc nó, mà thay vào đó, tôi có thể đã chỉ đọc bản tóm tắt. 

 Thay vì đọc tóm tắt và đi đến kết luận, tôi muốn đọc toàn bộ cuốn sách và thật sự hiểu toàn bộ các quan điểm của tác giả. Tôi biết cuốn sách này sẽ chống lại cái tôi và các câu chuyện sẽ hỗ trợ điều đó, nhưng nó thật sự tuyệt hơn so với mong đợi của tôi( kỳ vọng của tôi về nó khá thấp :3). Tôi sẽ lặp lại những lời đầu tiên mà tôi nói về cuốn sách này, VƯỢT QUA BẢN NGÃ. 

Nhưng tại sao lại như vậy?

 Ý tôi là Bản ngã tạo ra ảo tưởng, bản ngã khiến bạn có quyền, khiến bạn thiếu quyết đoán, khiến bạn trở nên ngu ngốc, câu chuyện dài bản ngã khiến bạn trở thành một thằng khốn nạn, tuy nhiên, Bản ngã không phải là kẻ thù bởi vì nó là một phần của BẠN, nó là một phần của bản chất con người , Bản ngã là một phần của nhân cách con người được trải nghiệm như “cái tôi” hay “tôi” và tiếp xúc với thế giới bên ngoài thông qua nhận thức.

 Chúng ta thường nghĩ về bản ngã chỉ là những điều kiện hóa trang về cách chúng ta quan sát bản thân từ quan điểm của người khác, nhưng tâm vị kỷ còn lớn hơn thế.

Cách chúng ta nhìn nhận bản thân đã được chứng minh là rất quan trọng đối với sự sống còn và sự tiến bộ của chúng ta. Khi chúng tôi sống trong các cộng đồng bộ tộc Nếu những người khác nghĩ rằng chúng tôi có địa vị thấp kém, chúng tôi sẽ gặp rắc rối trong mùa đói kém. Chúng ta có thể chết vì đói hoặc thậm chí bị giết theo lối sống "Có đi có lại, mới toại lòng nhau" ở các bộ lạc cổ đại.

 Chúng ta đã học được cách định nghĩa bản thân thông qua cách tin rằng người khác nhìn nhận chúng tôi và cũng cố gắng thay đổi điều đó để tốt hơn. Tất cả vì sự sống còn của chính chúng ta.

 Bản ngã có liên quan đến một khía cạnh rất quan trọng của bản chất con người, khả năng vượt trội hơn những người khác. Nhiều nhà nhân chủng học tin rằng một trong những lý do chính khiến "Homo sapiens" sống sót so với các sapiens khác, là cường độ của nỗ lực vượt trội hơn những người khác.

 Lý do tại sao một nhà văn hay một nhà thơ viết, nhà làm phim sản xuất một bộ phim, một nghệ sĩ làm nghệ thuật, hay đơn giản là một người có nhiều tham vọng, là bởi vì bản ngã có phần nào đó can dự vào đó.

 Nhưng bên cạnh đó cái tôi rất bất lợi vì nó tạo ảo tưởng thành công chủ yếu khi chúng ta muốn đạt được mục tiêu lớn nó sẽ tạo ra bong bóng biến mục tiêu nhỏ thành lớn. Nó làm hỏng tham vọng của chúng ta thông qua sự hài lòng tức thì, sự hài lòng tức thì rất tai hại khi bạn muốn đạt được điều gì đó.

 Điều tôi thích ở cuốn sách là nó cố gắng nói rằng cái tôi trở thành rào cản, bạn càng có nhiều cái tôi thì càng khó cải thiện; ngược lại, bạn càng sẵn sàng để cải thiện. Nếu bạn hoàn toàn trống rỗng, nổ lực lại dần xa cách, và nó chỉ có thể như vậy khi bạn trống rỗng toàn bộ, khi mà bên trong bạn không còn lại bất kì điều gì. Tất cả sự tiến bộ của bạn có nguy cơ trở nên vô ích nếu bạn đầy bản ngã.

 Chúng ta không nên trốn tránh cái tôi mà hãy chấp nhận nó, nắm lấy nó và quan trọng hơn là "vượt qua nó".

Định vị và sự diễn tập của cái tôi

 Phương tiện truyền thông xã hội là một ví dụ tốt về điều này. Cũng như về thương hiệu cá nhân. Chúng ta thường dành nhiều thời gian để thực hiện/định vị bản thân theo một cách nhất định. 

Trong các mối quan hệ, đó là việc bạn trông đẹp nhất và tạo hồ sơ để thu hút những người phù hợp nhất. Chỉ cần nhìn vào số lượng các kênh trang điểm/tập thể dục dựa trên việc dạy phụ nữ và nam giới cách để có vẻ ngoài ưa nhìn và phù hợp với những khuôn mẫu và hình ảnh cơ thể phi thực tế. 

Trong kinh doanh, tất cả là về thương hiệu cá nhân của bạn và việc có một trang web thú vị với những bức ảnh đẹp về bạn sẽ được tâng bốc lên tận mây xanh. Tất cả những điều này đang phục vụ cái tôi của bạn một cách không lành mạnh và chúng tôi xây dựng "Câu chuyện gợi cảm" này về con người của chúng tôi và cách chúng tôi thể hiện trên thế giới.

 Sau đó, hành vi của chúng ta thường xoay quanh việc tôn thờ hình ảnh và câu chuyện giả dối này, đồng thời liên tục tuyên truyền nội dung để phục vụ. Cả trong bài viết của chúng tôi hoặc quá trình suy nghĩ của chúng tôi.

 Điều này khiến tôi cân nhắc cách tôi làm điều này và cách tôi có thể đảm bảo rằng tôi sẽ bỏ qua câu chuyện của chính mình về việc tôi là ai và tôi muốn được mọi người nhìn nhận như thế nào. Và thay vào đó, hãy tập trung vào việc trở nên chân thực, bỏ qua nhu cầu "Thực hiện / định vị" theo một cách nhất định và đúng với vị trí của tôi trong thời điểm đó. Tôi cũng thực sự yêu thích phép loại suy mà anh ấy chia sẻ về việc chúng ta thích đeo tai nghe như thế nào, nghe bài hát mới nhất của văn hóa đại chúng và cảm thấy mình như một kẻ phá bĩnh khi đi dạo trên phố. Nó xoa dịu và phục vụ cái tôi của chúng ta khi chúng ta bước vào một lĩnh vực mà chúng ta thậm chí còn có một bản nhạc nền để chơi theo câu chuyện của mình.

 Tôi biết tôi làm điều này khi tôi nghe một bản nhạc phim hay từ Naruto hoặc Batman khi tôi bắt đầu một ngày của mình. Nó tạo thêm vẻ quan trọng cho nó, có lẽ hơi giống một mỏ neo. Nghe Holiday viết về điều này, tôi nhận ra điều này thật ngớ ngẩn và tự phục vụ mình.

 Trong tương lai, tôi học được cách không quá coi trọng bản thân và rơi vào cái bẫy cái tôi này.