Lịch sử Ai Cập cổ đại tựa như một khúc ca hào hùng, được vẽ nên từ sự xuất hiện của hoàng tộc, những công trình kiến trúc vĩ đại, những sự kiện lịch sử có tầm quan trọng lớn lao. Mặt khác, qua góc nhìn và ngòi bút của tác giả Mika Waltari, lịch sử Ai Cập cổ đại hiện lên qua những triết lý vô cùng sâu sắc, đi cùng với thời gian. Tiếp nối những câu chuyện ở tập 1, tập 2 hứa hẹn sẽ mở rộng tầm mắt của người đọc với những cuộc chiến quyền lực, những mất mát vô cùng đau đớn qua góc nhìn của nhân vật Sinuhe.
Về tác giả và tác phẩm:
Mika Waltari (1908-1979) là nhà văn Phần Lan nổi tiếng nhất thế kỷ 20, với kiệt tác “Người Ai Cập - Quyền lực và Tình yêu”. Trong đời văn kéo dài gần năm thập kỷ của mình, Waltari đã xuất bản hơn 100 tác phẩm, bao gồm ít nhất 30 tiểu thuyết, 20 vở kịch và 15 truyện dài. Các tác phẩm của ông đã được dịch sang 42 ngôn ngữ và có 430 bản dịch. Năm 1957, ông được bầu để trở thành thành viên thuộc Viện Hàn lâm Phần Lan. Ngoài ra, ông đã năm lần được trao giải thưởng văn học nhà nước của Phần Lan. Trong số các tác phẩm của mình, cuốn tiểu thuyết được ca ngợi nhất của anh ấy là “Sinuhe: Người Ai Cập - Quyền Lực & Tình Yêu”. Ngoài “Sinuhe: Người Ai Cập - Quyền Lực & Tình Yêu”, ông còn có nhiều tác phẩm khác rất được ưa chuộng như Thiên thần bóng tối, Cuộc bao vây Constantinople, Trò chơi nguy hiểm, Nữ hoàng trong một ngày, Một người lạ đến trang trại, Nữ hoàng của bóng hoàng gia, Từ cha mẹ đến con cái, Marcus người La Mã. Các tác phẩm của ông đã được dịch ra hơn 30 ngôn ngữ khác nhau trên thế giới.
Tác phẩm “Sinuhe: Người Ai Cập - Quyền lực và Tình yêu” (nguyên bản tiếng Phần Lan: Sinuhe, egyptiläinen) được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1945. Chỉ sau một năm lên các kệ sách và đến tay độc giả, cuốn tiểu thuyết này đã được tái bản bốn lần, được bán ra với hơn 70.000 bản. Cho đến ngày nay, tác phẩm này đã được dịch sang 40 thứ tiếng và được xuất bản, là tác phẩm đầu tiên của Phần Lan lọt vào danh sách những cuốn sách bán chạy của tờ báo The New York Times, đồng thời được phát hành rộng rãi ở nhiều quốc gia trên toàn thế giới. Đây cũng là tác phẩm đầu tiên của Phần Lan được Hollywood dựng thành phim. Không thể phủ nhận một điều rằng sự thành công của tác phẩm kinh điển này đã góp phần giúp tác giả Mika Waltari trở thành một trong những nhà văn Phần Lan nổi tiếng nhất vào thế kỷ 20. Cuốn tiểu thuyết này đã nhận được vô vàn lời khen từ những tờ báo lớn nhỏ khác nhau. Tờ báo New York Herald Tribune đã từng dành lời khen như sau: “‘Người Ai Cập - Quyền lực và Tình yêu’ chứa đựng tất cả những yếu tố mà người Mỹ thích: chiến tranh, quyền lực, mưu mô, tình yêu, lãng mạn, bạo lực, mê đắm, đau khổ và chết chóc. Waltari đã kết hợp thành công giữa tư liệu lịch sử với trí tưởng tượng phong phú và sự tài hoa của một nhà văn…”, hay Thomas Surge từ tạp chí Time cũng từng nói: “Mika Waltari kết hợp nhuần nhuyễn việc tái hiện lịch sử với trí tưởng tượng phong phú và tài năng của một người kể chuyện tuyệt vời.” Tạp chí Library Journal từng ví tác phẩm “Sinuhe: Người Ai Cập - Quyền lực và Tình yêu” như “Một cuốn tiểu thuyết cuốn hút với sự uyên bác đầy ấn tượng… một bức tranh có một không hai về Ai Cập cổ đại.”
Tóm tắt và cảm nhận về nội dung của tác phẩm:
“Người Ai Cập - Quyền lực và Tình yêu” gồm 15 sách kể về cuộc đời của danh y Sinuhe vào thời Ai Cập cổ đại, cụ thể là vào những năm 1390 - 1335 trước Công lịch, tái hiện một cách sống động về một giai đoạn lịch sử đáng nhớ của nền văn minh Ai Cập cổ đại. Thông qua việc tái hiện cuộc đời và những trải nghiệm đầy sóng gió của nhân vật Sinuhe, “Người Ai Cập - Quyền lực và Tình yêu” đã để lại những điều chiêm nghiệm sâu sắc về lịch sử. “Sinuhe: Người Ai Cập - Quyền Lực & Tình Yêu” là câu chuyện về tình yêu nam nữ, là câu chuyện về tình bạn giữa Sinuhe và hai vị vua Pharaoh, về những tranh giành quyền lực trong vương triều và giữa các vương quốc. “Sinuhe: Người Ai Cập - Quyền lực và Tình yêu” là cuốn tiểu thuyết lịch sử mang đậm màu sắc triết lý, và là sự kết hợp đầy hấp dẫn, ấn tượng giữa lịch sử cổ đại huyền bí và cuộc sống đời thường Ai Cập.
Ở tập 2 này, chúng ta sẽ tiếp tục được lắng nghe những câu chuyện của Sinuhe về tình yêu, tình bạn và những cuộc tranh giành quyền lực đáng suy ngẫm. Nếu như ở phần 1, chúng ta sẽ cảm thấy thương xót cho số phận của Sinuhe bao nhiêu, thì ở phần 2, chúng ta có thể sẽ cảm thấy đau đớn khi chứng kiến số phận ngày một đau khổ của nhân vật này. Không chỉ chứng kiến sự ra đi của những người thân cận, Sinuhe còn bị chính người bạn của mình là Horemheb, vị Pharaoh đang nắm quyền, ban lệnh lưu đày ở nơi đất khách quê người. Sinuhe bị vướng vào cuộc chiến của 2 vị Pharaoh Horemheb và Ekhnaton, cũng là cuộc chiến giữa tôn giáo mà hai vị vua này sùng bái, tin rằng chúng là thước đo đúng đắn cho những người dân của mình. Sinuhe là người bạn thân của Pharaoh Horemheb, nhưng lại là ngự y thân cận của Pharaoh Ekhnaton. Sau khi chiến tranh kết thúc, anh quay về mảnh đất Thebes và cầu xin Pharaoh Horemheb khôi phục lại thần Aton, tín ngưỡng mà anh hết lòng ủng hộ và truyền bá nhưng không nhận được sự đồng ý, để rồi cuối cùng anh bị Pharaoh Horemheb sai quân lính trục xuất khỏi Ai Cập và lưu đày vĩnh viễn ở một vùng đất xa lạ.
Khi phải theo ai, Sinuhe cũng đã đúc kết cho bản thân mình rất nhiều những chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc sống. Khi còn là danh y thân cận của Pharaoh Ekhnaton, Sinuhe đã có nhiều chiêm nghiệm về tình yêu giữa con người với con người, cũng như giữa con người với nơi mình sinh ra và lớn lên. Như đã đề cập ở bài review về tập 1, chúng ta học được tình yêu quê hương đất nước vô cùng mãnh liệt của Sinuhe: “Ai từng một lần uống nước sông Nile người đó sẽ khát khao trở lại sông Nile. Nước ở bất cứ nơi nào khác không thể làm anh ta nguôi cơn khát.” Ngoài ra, chúng ta còn được chứng kiến những mối tình đầy cảm xúc của Sinuhe với kỳ nữ Nefernefernefer, nàng trinh nữ Minea ở xứ sở Crete và Merit, nữ hầu bàn quán rượu ở Thebes. Trong đó, Sinuhe đã học được nhiều điều, nhưng ấn tượng nhất vẫn là những câu nói này của anh: “Merit ạ, em là nhà của anh và là tổ quốc của anh. Em là bánh mì trong tay anh và rượu trong miệng anh. Em là người duy nhất trên thế gian khiến anh không còn cô đơn khi ở bên và anh yêu em vì điều đó.” Rõ ràng, anh không phải là người cả thèm chóng chán, trái lại, Sinuhe đã có những cảm xúc nồng nhiệt và sâu sắc. Ngay cả trước khi bị giải đi lưu đày ở nơi xa xứ, Sinuhe không nỡ rời xa mảnh đất đã nuôi mình lớn lên, trong những thời khắc vương vấn, chỉ nói những lời cầu xin Horemheb như sau: “Tôi cũng muốn chào tạm biệt Thebes, đi dọc Đại lộ Nhân Sư một lần nữa và cảm nhận mùi nhang khói cúng thần linh trong những cột sặc sỡ của ngôi đền lớn và mùi cá rán vào lúc chập tối ở khu phố nghèo khi những người vợ nhóm lửa trước những túp lều đất sét và những người chồng đi làm về vai sệ xuống vì mệt mỏi.” Những gì mà ông nhớ về Thebes là những điều thật gần gũi, chân chất nhất.
Khi đứng giữa cuộc chiến của hai vị vua, cũng như cuộc bạo loạn của xã hội Ai Cập lúc bấy giờ, có lẽ cảm giác đau đớn thường trực trong trái tim của Sinuhe chính là sự tàn bạo của chiến tranh. Khi chiến tranh nổ ra, cho dù là người nghèo hay kẻ giàu có, đều phải hứng chịu những hậu quả đau thương của nó. Và khi một xã hội đang ở bờ vực của chiến tranh, điểm khác biệt giữa con người chính là lòng nhân ái: “Trái tim con người là thước đo duy nhất giữa người với người. Không thể đo con người bằng màu da hoặc ngôn ngữ của họ, cũng không thể đo con người theo quần áo hoặc đồ trang sức, và không thể đo con người theo sự giàu có hay nghèo khó của họ mà chỉ bằng trái tim. Vì vậy, người lương thiện tốt hơn kẻ ác độc, công lý tốt hơn bạo lực.” Trong chiến tranh, con người mới biết quý trọng những giây phút bình yên của cuộc đời và chẳng hề mong ước có nhiều của cải, chỉ cần sự bình yên - thứ mà khi ấy có nhiều của cải đến đâu cũng không thể đánh đổi được. Qua đó, Sinuhe cũng có những chiêm nghiệm sâu sắc về bản chất của con người với những thế lực ngoại cảnh: “Có lẽ tôi không hạnh phúc nhưng cũng không quá bất hạnh với nỗi cô đơn của mình, vì càng cô đơn và càng xa con người, tôi càng thấy rõ con người hơn, hiểu việc làm của họ hơn và thấy tất cả những việc con người làm trong cuộc đời mình đều là phù phiếm.” Đối với tôi, câu nói này giống như đỉnh cao của sự chiêm nghiệm. Đối với Sinuhe, sau khi đã phải chứng kiến quá nhiều sự thay đổi trong gia đình, xã hội và với chính bản thân mình, anh cảm thấy lực bất tòng tâm, có lẽ là với bản thân, hoặc là với những gì đã xảy ra với bản thân. Cho dù có bao nhiêu quyền lực trong tay, con người cũng chẳng thể nào thỏa mãn với bản thân, cũng chẳng thể xoay chuyển thế giới này. Những gì con người có thể thay đổi chỉ có thể xuất phát từ cá nhân, rồi mới đến những gì đã và đang tồn tại xung quanh mình. Nhưng cho dù có thay đổi được điều gì, đối với dòng thời gian và vũ trụ bất tận, những gì mà chúng ta làm đều là phù phiếm.
Lời kết:Hành trình của Sinuhe cũng là hành trình gột rửa tội lỗi, tiến đến sự giác ngộ về con người và cuộc sống, vũ trụ. Ở bất kỳ thời đại nào, con người có những tham vọng, những điều không hoàn hảo. Chính vì điều này, những triết lý trong cuốn sách “Người Ai Cập - Quyền lực và Tình yêu” không chỉ gói gọn trong thời kỳ Ai Cập cổ đại, mà chúng dường như đã sống với thời gian, trở thành những bài học của thời đại. “Người Ai Cập - Quyền lực và Tình yêu”, dưới ngòi bút của tác giả Mika Waltari, dường như đã trở thành một tư liệu nghiên cứu vô cùng quý giá cả về mặt kiến thức lẫn triết lý.
Tóm tắt và Review bởi: Quỳnh Trang - Bookademy
Hình ảnh: Quỳnh Trang
-------------------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Đây hẳn là lần thứ 5 tôi đọc lại cuốn sách này, tôi đọc lại nó rất thường xuyên, bởi vì tôi thực sự coi nó là một tác phẩm kinh điển. Nó được coi là gần như tục tĩu vào thời đó, vì các vấn đề liên quan đến chủ đề. Nhưng nó khá thuần phục cho ngày hôm nay. Lần đầu tiên tôi đọc nó và thấy nó khá sốc cách đây nhiều năm, nhưng tôi có niềm đam mê với lịch sử Ai Cập và tôi không thể bỏ nó xuống.
Tôi tin rằng tôi đã được dựng thành một bộ phim vào khoảng những năm 50 hoặc 60 và nhiều thứ đã được che đậy nhưng nó vẫn còn khá nhạt nhẽo. Câu chuyện sử thi chứa đầy sự hùng vĩ của Ai Cập cổ đại và cuộc sống xác thịt phổ biến trong cuốn sách của các Pharoah, vì vậy nó thực sự phơi bày một số bản chất thô sơ của bản chất tồi tệ hơn của con người và nỗi ám ảnh. Nhưng nó cũng đề cập đến tình yêu mãnh liệt và sự tha thứ, đôi khi là không xứng đáng.
Một cái nhìn rất mạnh mẽ về những hành vi và đạo đức tốt nhất và TUYỆT ĐỐI của một xã hội đang suy tàn từng thống trị toàn thế giới!