"Nồng nàn lên với
Cốc rượu trên tay
Xanh xanh lên với
Trời cao ngàn ngày
Dài nhanh lên với
Tóc xõa ngang mày
Lớn nhanh lên với
Bé bỏng chiều nay"
Mở đầu là kỳ nghỉ hè tại một ngôi làng thơ mộng ven sông với nhân vật là những đứa trẻ mới lớn có vô vàn trò chơi đơn sơ hấp dẫn ghi dấu mãi trong lòng. Mối tình đầu trong veo của cô bé Rùa và chàng sinh viên quê học ở thành phố có giống tình đầu của bạn thời đi học? Và cái cách họ thương nhau giấu giếm, không dám làm nhau buồn, khát khao hạnh phúc đến nghẹt thở có phải là câu chuyện chính?
Bạn sẽ được tác giả dẫn đi liền một mạch trong một thứ cảm xúc rưng rưng của tình yêu thương. Bạn sẽ thấy may mắn vì đang đuợc sống trong cuộc sống này, thấy yêu thế những tấm tình người… tất cả đều đẹp hồn hậu một cách giản dị.
Với cuốn sách này, một lần nữa người đọc lại được Nguyễn Nhật Ánh tặng món quà quý giá: lòng tin vào điều tốt có thật trên đời.
Xem thêm
Tôi đã sợ tác giả Nguyễn Nhật Ánh kể từ khi đọc xong tác phẩm Mắt Biếc, tôi sợ những câu chuyện buồn của chú, đã tự dặn lòng không mua sách của chú nữa.
Nhưng không!!! Tôi đã bị các mọt sách đánh trúng cái tính tò mò của mình khi đọc một bài review về các tác phẩm của chú, tôi mua thêm Hạ Đỏ, Còn chút gì để nhớ, Ngồi khóc trên cây và Đi qua hoa cúc, và tôi đã chọn Ngồi khóc trên cây để đọc trước.
Chú đã bóp nghẹn trái tim tôi (và hẳn là của hàng ngàn người đọc khác nữa) qua từng trang sách, niềm vui nhân đôi, nhưng rồi lại nhân năm nỗi buồn, niềm vui nhân mười tiếp, xong nỗi buồn lại tăng gấp trăm lần.
Cứ thế, nhịp đọc của tôi chậm dần lại khi tới những nỗi buồn, rồi lại đọc lấn lướt bỏ qua cả tá chữ cái khác khi tới những niềm vui. Tôi đã định bỏ dở cuốn truyện khi đọc hết mục thứ 50, nhưng tôi chợt nghĩ còn mấy chục trang thế kia, liệu có còn gì đáng để đọc hay không. Câu hỏi đó đã thôi thúc tôi kiểu “thôi đọc nốt, đằng nào cũng buồn lắm rồi”.
Nhưng rồi thì vẫn cái cách kết thúc câu truyện như Mắt Biếc, trong đầu tôi chỉ biết hậm hực “tại sao chú không viết thêm vài chương nữa để cái kết trở nên đẹp đẽ và làm hài lòng người đọc hơn, tại sao cứ phải bỏ lửng cảm xúc của người đọc như vậy??”
Chấp nhận thôi, đó là cách viết truyện của chú Ánh, tôi còn đang phân vân không biết có nên đọc tiếp truyện của chú nữa hay thôi.