4 ngày trước Thiếu thực tế Dù "Nếu ngày mai không bao giờ đến" được ca ngợi là truyền cảm hứng, mình cảm thấy cuốn sách quá khiên cưỡng và thiếu thực tế. Câu chuyện giữa Yousuke và Haruka mang tính sắp đặt, thiếu chiều sâu và không tạo được kết nối cảm xúc thực sự. Những bài học mà Haruka truyền lại nghe có vẻ đẹp, nhưng lại khá lý tưởng hóa, chưa đủ sức thuyết phục với những người đang thực sự vật lộn với cuộc sống. Nhân vật nữ gần như được xây dựng hoàn hảo một cách phi thực tế, khiến câu chuyện mất đi sự chân thật. Dù cố gắng truyền tải thông điệp sống có ý nghĩa, cuốn sách lại khiến mình cảm thấy xa vời và giáo điều. Đây là một tác phẩm không phù hợp với những ai mong chờ chiều sâu tâm lý hoặc giải pháp thiết thực cho cuộc sống. Like Share Trả lời
4 ngày trước Lời thì thầm cho ai đang lạc lối Là người trẻ trong thời đại ngập tràn lựa chọn nhưng cũng lắm hoang mang, "Nếu ngày mai không bao giờ đến" như một cái chạm nhẹ vào tâm hồn – đủ dịu dàng để an ủi, nhưng cũng đủ sâu để khiến ta suy ngẫm. Yosuke là hình ảnh của nhiều bạn trẻ hôm nay: sống trong vùng an toàn, chưa từng nghiêm túc nghĩ về tương lai. Cuộc gặp gỡ với Haruka đã thay đổi điều đó. Không cần hô hào, không cần sáo rỗng, từng cuộc trò chuyện giữa họ giống như những lát cắt cuộc đời, gợi lên khát vọng sống, cảm giác tiếc nuối và cả sự trân trọng từng khoảnh khắc.Cuốn sách không lên lớp, cũng chẳng áp đặt, mà dẫn người đọc đi qua cảm xúc – từ sự nhẹ nhàng đến nghẹn ngào. Khi nhận ra Haruka không còn, cũng là lúc ta nhận ra thời gian không đợi ai. Câu chuyện không đưa ra đáp án cho cuộc sống, nhưng khơi gợi một điều quan trọng: bạn sẽ sống thế nào nếu ngày mai không bao giờ đến? Like Share Trả lời
4 ngày trước Khi self-help đội lốt ngôn tình nhẹ nhàng "Nếu ngày mai không bao giờ đến" – nghe tên tưởng sẽ là một cuộc phiêu lưu sinh tồn giữa thiên nhiên hoang dã hoặc chí ít là cú plot twist đẫm máu. Nhưng không, đây là một chuyện tình “nhẹ như bông” giữa hai bạn trẻ ngồi xích đu đọc sách và bàn về… tương lai! Yosuke – chàng trai chuyên gia sống mòn trong comfort zone – bỗng nhiên gặp Haruka, cô gái xinh đẹp, sống tình cảm và giảng đạo lý như nhân vật chính trong sách giáo khoa self-help. Mỗi buổi gặp, Haruka phát cho Yosuke một “bài học”, y như phát thẻ học sinh chăm ngoan. Mọi chuyện đang ngọt ngào thì… Haruka “quay xe” với một cú twist buồn rười rượi.Tác giả khéo léo giấu đi cái chết cho đến gần cuối truyện, khiến độc giả từ chảy nước mắt vì xúc động... sang chảy nước mắt vì hụt hẫng (vì hết sách). Cuốn này hợp cho ai thích học bài kiểu cảm xúc, ghét gạch đầu dòng và mê triết lý sống ẩn sau ánh nhìn của một cô gái tóc dài trên xích đu. Like Share Trả lời
4 ngày trước Sống trân trọng hiện tại Ai cũng có thể hiểu được câu từ ấy nhưng có mấy ai cảm nhận được hết ý nghĩa của chúng đâu. Sống trân trọng hiện tại, sống như thể hôm nay là ngày cuối, sống như ngày mai không bao giờ đến, những câu kiểu như thế tôi đã nghe rất nhiều lần và chắc bạn cũng vậy. Có lẽ những người sống ở thời bình như chúng ta ngày càng ham sống sợ chết hơn...Đây là một truyện ngắn của nhà văn Nhật Bản Yasushi Kitagawa. Một truyện ngắn nhẹ nhàng về những đứa trẻ, không liên quan gì đến chiến tranh, đó chỉ là những gì tôi suy tư thêm thôi.Cuốn sách với nội dung kiểu self-help nhưng ẩn mình trong một câu chuyện fiction. Đó là một cách truyền tải rất hay vì các câu chuyện luôn dễ dàng đi vào lòng với người đọc hơn là những lời khuyên rằng cứng nhắc.Đó là câu chuyện về Yosuke, một chàng trai sắp bước vào ngưỡng cửa đại học, như nhiều thanh niên khác, cậu ấy chưa hề sẵn sàng. Cậu ấy chưa biết mình muốn gì, chẳng biết cuộc đời sẽ đi về đâu, sống trong cảnh được nuông chiều, trong "comfort zone" và thấy mỗi ngày trôi qua thật nhạt nhẽo. Rồi từ khi cậu ấy gặp Haruka, câu chuyện trở thành những bài học, những bài học cho cậu ấy và cho cả người đọc. Haruka dạy Yosuke về cách lên kế hoạch cuộc đời, về việc theo đuổi ước mơ, cách nhìn khác về đồng tiền và bản thân. Tôi không muốn viết lại chúng theo kiểu gạch đầu dòng rồi bắt não bộ ghi nhớ những gạch đầu dòng khô khan ấy. Đã biết bao lần tôi phải căng não hình dung ra những trang vở và trang sách mỗi khi làm bài kiểm tra. Rồi sau khi bước ra khỏi phòng thi, những hình ảnh đó lại nhanh chóng trôi vào dĩ vàng. Vậy nên, khi chúng ta đang sống trong câu chuyện của tình cảm trong sáng giữa Yosuke và Haruka bên chiếc xích đu, tại sao cần phải tạo một trang giấy trắng nhạt nhẽo nào khác để viết lại những bài học kia chứ. Hãy cứ để những bài học ấy thấm vào chúng ta từ từ qua những xúc cảm nhẹ nhàng mà đôi bạn trẻ mang lại. Đọc qua phần các bài học, tôi thấy mình như đang hoà quyện vào Yosuke, vừa biết ơn Haruka vừa coi việc gặp lại Haruka là điều hiển nhiên, hết bài học 1 sẽ đến bài học 2, rồi bài học 3. Nhưng mọi thứ chỉ dừng đến bài học thứ sáu tương đương 6 buổi Yosuke và Haruka gặp nhau. Cảm giác hụt hẫng và bồn chồn tràn ngập trong Yosuke và cả trong tôi. Quá trình đi tìm sự thật của Yosuke là một câu chuyện giàu cảm xúc. Tôi đã đồng hành cảm xúc cùng cậu ấy, cùng cậu ấy tự hỏi những câu hỏi vu vơ đến mức quên bẵng đi cả tên cuốn sách cho đến khi sự thật được phơi bày. Trước khi đọc những trang đầu tiên, nhìn tên sách, ai cũng nghĩ cái chết sẽ xuất hiện trong chuyện nhưng Yasushi Kitagawa đã thật tài tình khi đánh lạc hướng chúng ta để rồi đến cuối chuyện người đọc mới nhận ra ý nghĩa của cái tên này. Tôi luôn cho mình là kẻ vô tâm nhưng tôi đã thấy mình rơm rớm nước mắt trước đoạn cao trào ấy.Dù sao thì tôi vẫn luôn có thói quen take note. Điều đó rất tốt cho cuộc sống hối hả này. Nó tiết kiệm thời gian. Tuy nhiên, viết ra là một lần chúng ta nhớ lại nhưng cũng là cách chúng ta quên đi. Tôi cũng đã quên mất vì sao hồi đó, sau khi gấp sách lại, tôi đã thoáng có suy nghĩ tự tử.Tôi thì có lý do gì để tự tử chứ? Người Nhật ngày nay tự tử rất nhiều, đa số là người trẻ, chủ yếu vì lý do cá nhân. Người dân của đế quốc Nhật ngày xưa cũng hay lao đầu vào cái chết, nhưng là để "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh". Cuộc sống vốn dĩ chẳng có ý nghĩa gì, có chăng là do chúng ta tự gán cho nó. Sống vì cái gì, chết vì cái gì. Rằng cái chết của người này là vĩ đại còn cái chết của người kia là lãng xẹt. Like Share Trả lời
4 ngày trước Không nên đọc Dù được đánh giá cao, "Nếu ngày mai không bao giờ đến" lại khiến tôi thất vọng. Cốt truyện khá đơn giản, dễ đoán và mang nhiều yếu tố rập khuôn như mô-típ “gặp gỡ định mệnh” hay nhân vật mắc bệnh hiểm nghèo truyền cảm hứng. Những bài học mà Haruka để lại cho Yousuke nghe thì sâu sắc nhưng lại thiếu chiều sâu trong cách triển khai, dễ gây cảm giác giáo điều. Mạch truyện chậm, đôi chỗ lê thê khiến cảm xúc người đọc bị loãng. Với tôi, cuốn sách thiên về thông điệp hơn là nghệ thuật kể chuyện, phù hợp với độc giả trẻ mới bắt đầu đọc sách self-help hơn là những ai tìm kiếm chiều sâu văn học hay những trải nghiệm cảm xúc thực sự đặc biệt. Đây không phải là lựa chọn tôi muốn quay lại lần hai. Like Share Trả lời
4 ngày trước Biết mình sẽ chết để sống ý nghĩa hơn Con người thường chỉ thật sự sống khi họ đối diện với cái chết. "Nếu ngày mai không bao giờ đến" là một lời nhắc đầy nhân văn về sự quý giá của sự sống. Thông qua nhân vật Yousuke – chàng trai trẻ lạc lối – và Haruka – cô gái biết trước cái chết cận kề nhưng vẫn sống trọn vẹn từng ngày, cuốn sách mở ra góc nhìn sâu sắc về lựa chọn, trách nhiệm và khát vọng sống. Những chiếc máy bay giấy Haruka để lại không chỉ là biểu tượng của hy vọng, mà còn là lời dạy nhẹ nhàng: hãy hành động khi còn có thể. Khi Haruka ra đi, không có bi lụy, chỉ còn lại cảm hứng mạnh mẽ cho Yousuke – cũng như người đọc – để sống sao cho ý nghĩa.Trong một xã hội hiện đại đầy cạnh tranh, nhiều người trẻ mất phương hướng, chìm trong áp lực và hoài nghi bản thân. Cuốn sách không đưa ra công thức thành công, mà là gợi ý tinh tế về cách con người có thể định hình cuộc sống qua từng quyết định nhỏ. Nó là tiếng nói cổ vũ cho những ai đang chênh vênh: hãy sống có mục tiêu, sống để không tiếc nuối. Vì một ngày nào đó, chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa. Like Share Trả lời
4 ngày trước Truyền cảm hứng "Nếu ngày mai không bao giờ đến" là một tiểu thuyết truyền cảm hứng sâu sắc dành cho giới trẻ đang mông lung giữa ngã rẽ cuộc đời. Qua cuộc gặp gỡ giữa Yousuke – chàng trai 17 tuổi mất phương hướng – và Haruka – cô gái đầy khát vọng sống, tác phẩm lồng ghép 7 bài học nhân văn giúp người đọc nhìn nhận lại chính mình. Haruka, dù mắc bệnh hiểm nghèo, vẫn truyền đi năng lượng tích cực qua những chiếc máy bay giấy đầy ẩn dụ. Từ đó, Yousuke thay đổi, xác định được lý tưởng và hành động để không nuối tiếc. Sự kết hợp khéo léo giữa cốt truyện cảm động, cấu trúc nhẹ nhàng và thông điệp rõ ràng đã giúp cuốn sách trở thành một trong những best-seller tại Nhật Bản. Đây là lựa chọn đáng đọc cho bất kỳ ai cần động lực để sống và cống hiến. Like Share Trả lời
9 tháng trước tệ "Nó rất là tệ tôi muốn đánh giá 0 sao nhưng điều đó không thể nên tôi đánh giá cho nó là 1 sao" - Tyra Banks Like Share Trả lời
1 năm trước Yên bình Đánh giá: 3.5 Light Novel Nhật Bản luôn mang đến sự yên bình và dịu dàng như vậy. Không có tình tiết twist, không có những thăng trầm kịch tính. Chỉ là một câu chuyện bình thường về một cô gái và một chàng trai. Và ung thư. Điều đó ngăn cách cơ thể của họ. Nhưng tâm hồn của họ thì không. "Nếu ngày mai không bao giờ đến?" Chuyện đó không liên quan gì tới ngày hôm nay. Bài học lớn nhất là hãy sống trong hiện tại, trân trọng từng khoảnh khắc và dũng cảm thổ lộ những tình cảm sâu sắc nhất của mình. Sự hối tiếc là điều không thể tránh khỏi. Nhưng ít nhất chúng tôi đã cố gắng. Like Share Trả lời
1 năm trước Cuốn sách khá sáng tạo Cuốn sách mang đến cho tôi những góc nhìn khác nhau về nhiều thứ, như ước mơ, tương lai, kinh doanh. Cách tác giả đưa ra điều gì đó mà anh ấy muốn chúng ta thấy thực sự rất tuyệt. Sau khi đọc cuốn sách này, tôi đã thay đổi cách nhìn nhận mọi thứ trước đây. Có thể đó không phải là một sự thay đổi lớn nhưng tôi cảm thấy mình có thể áp dụng một số điều đó vào cuộc sống, bởi vì suy cho cùng, chúng đều là sự thật. Cách tác giả lồng ghép bài học vào truyện thật tuyệt vời và giàu cảm xúc (tôi đã khóc rất nhiều). Tôi nghĩ cuốn sách khá sáng tạo với tất cả các tính năng như máy bay giấy, bố, nhật ký, v.v. Những điều nhỏ nhặt đó giúp tạo nên một cuốn sách hay. Tôi sẽ đọc lại nó để hiểu thêm về tương lai của mình vì mặc dù các bài học có vẻ ngắn và đơn giản nhưng tôi tin rằng nó chứa đựng rất nhiều điều. Và đối với tôi, tôi không thể lấy nhiều thứ như vậy cùng một lúc (đây là vấn đề của tôi chứ không phải do tác giả). Nói tóm lại, tôi thực sự thích đọc cuốn sách này. Cảm ơn ông đã mang đến cho thế giới một tác phẩm đầy ý nghĩa như vậy, ông Yasushi Kitakawa. Like Share Trả lời
1 năm trước DU review sách "Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến" Nếu ngày mai không bao giờ đến”_ Một cuốn sách nhẹ nhàng, bình dị lại đầy sức lôi cuốn, mang đến biết bao thông điệp hữu ích, đặc biệt là với những thiếu niên, thanh nhiên đang chênh vênh giữa dòng đời, phân vân lựa chọn lối đi cho chính bãn thân mình, không biết bản thân thật sự thích điều gì, từng ước mơ mình trở thành gì, không biết phải lựa chọn ngành nghề gì phù hợp với chính mình. Đừng lo lắng, khi đến với quyển sách, ít nhiều bạn sẽ tìm thấy cho chính mình một lời giải đáp riêng, thúc đẩy chính mình vươn tay chạm đến ước mơ ấy:“Bắt đầu từ ngày mai, hãy sống một cuộc đời khác so với trước đây.”Người thay đổi suy nghĩ của nhân vật chính trong sách là một người, người ra đi khi sách kết thúc cũng là người đó, nhưng lại không hề mang đến sắc thái bi thương, ảm đạm mà động lại là những điều kì diệu, rực rỡ, tươi đẹp mà người đó đã mang đến.“Nghĩ đến cái chết chính là nghĩ đến sự sống. Chúng ta không thể chỉ nghĩ đến một trong hai cái đó được. Càng nghĩ đến cái chết thì suy nghĩ ấy càng hóa thành suy nghĩ về sự sống.” Like Share Trả lời
Dù "Nếu ngày mai không bao giờ đến" được ca ngợi là truyền cảm hứng, mình cảm thấy cuốn sách quá khiên cưỡng và thiếu thực tế. Câu chuyện giữa Yousuke và Haruka mang tính sắp đặt, thiếu chiều sâu và không tạo được kết nối cảm xúc thực sự. Những bài học mà Haruka truyền lại nghe có vẻ đẹp, nhưng lại khá lý tưởng hóa, chưa đủ sức thuyết phục với những người đang thực sự vật lộn với cuộc sống. Nhân vật nữ gần như được xây dựng hoàn hảo một cách phi thực tế, khiến câu chuyện mất đi sự chân thật. Dù cố gắng truyền tải thông điệp sống có ý nghĩa, cuốn sách lại khiến mình cảm thấy xa vời và giáo điều. Đây là một tác phẩm không phù hợp với những ai mong chờ chiều sâu tâm lý hoặc giải pháp thiết thực cho cuộc sống.