Nếu ngày mai không bao giờ đến
Xem thêm

Mỗi buổi gặp Yousuke, Haruka đều chuẩn bị sẵn một chiếc máy bay giấy, mỗi chiếc máy bay sẽ có một màu sắc đặc trưng về ý nghĩa của điều mà Haruka muốn gửi gắm cho Yousuke. Cho đến tận sau này, anh mới hiểu vì sao cô chỉ hẹn gặp anh vào buổi sáng và mỗi buổi gặp chỉ khoảng một tiếng đồng hồ. Và tại sao cô lại dành quá nhiều điều tốt đẹp cho anh, dành thời gian để nói về định hướng tương lai thay vì những câu nói ngọt ngào thường có trong những buổi hẹn hò. Thì ra, việc gặp gỡ của hai người ở tiệm sách mà Yousuke cứ ngỡ là định mệnh hóa ra là do cô gái đã sắp đặt và có ý từ trước.

“Khi tớ biết mình không còn sống được lâu nữa, tớ muốn được gặp cậu một lần để nói lời cám ơn. Vì thế, việc mình gặp nhau không phải là ngẫu nhiên. Nhưng từ lúc gặp cậu, từ đáy lòng tớ nảy ra ước muốn không chỉ nói lời cám ơn mà còn muốn làm gì đó cho cậu nữa. Và tớ quyết định việc mình cuối cùng có thể làm cho ai đó trong cuộc đời này là làm sao để cậu nghĩ rằng gặp tớ là một điều tốt đẹp”. Đây là một phần được trích từ bức thư mà Haruka gửi kèm cùng với cuốn sổ ghi chép những lời căn dặn, dạy bảo của ba Haruka dành cho cô khi ông có linh tính rằng mình sẽ chết đến Yousuke sau khi cô bị căn bệnh u não quái ác cướp đi tính mạng. Dù mắc bệnh nhưng Haruka vẫn luôn tỏ ra là một cô gái luôn có ý chí sống mạnh mẽ, sống trọn vẹn từng ngày. Phải chăng khi con người ta biết mình sắp chết, họ sẽ cố gắng làm những điều mình chưa làm được và sống trọn vẹn những ngày cuối cùng của cuộc đời mình?

Tuy khép lại câu chuyện là cái chết của Haruka nhưng nó không hề mang màu sắc ảm đạm, buồn khổ mà thay vào đó là những gì cô ấy đã để lại cho cuộc sống. Đó là động lực cho Yousuke thực hiện ước mơ của mình, thực hiện luôn những điều mà cô ấy còn đang làm dang dở; đó là những chiếc máy bay đầy màu sắc rực rỡ – những chiếc máy bay làm liên tưởng đến tương lai, đến sự chắp cánh bay cao lên bầu trời lộng gió như chính Yousuke, cậu ấy cũng sẽ vút bay vào tương lai để làm những điều mình mong ước giữa sóng gió của cuộc đời,…

“Chỉ có duy nhất một điều được định đoạt trước trong cuộc đời. Đó là một ngày nào đó người ta sẽ chết”

Càng nghĩ về cái chết, ta cần trân trọng sự sống, đó không phải là lối sống vội, sống trong sợ hãi mà là sống sao cho mai này khi ta chết đi thì không còn nuối tiếc nào nữa.

Ai cũng có thể hiểu được câu từ ấy nhưng có mấy ai cảm nhận được hết ý nghĩa của chúng đâu. Sống trân trọng hiện tại, sống như thể hôm nay là ngày cuối, sống như ngày mai không bao giờ đến, những câu kiểu như thế tôi đã nghe rất nhiều lần và chắc bạn cũng vậy. Có lẽ những người sống ở thời bình như chúng ta ngày càng ham sống sợ chết hơn...

Đây là một truyện ngắn của nhà văn Nhật Bản Yasushi Kitagawa. Một truyện ngắn nhẹ nhàng về những đứa trẻ, không liên quan gì đến chiến tranh, đó chỉ là những gì tôi suy tư thêm thôi.

Cuốn sách với nội dung kiểu self-help nhưng ẩn mình trong một câu chuyện fiction. Đó là một cách truyền tải rất hay vì các câu chuyện luôn dễ dàng đi vào lòng với người đọc hơn là những lời khuyên rằng cứng nhắc.

Đó là câu chuyện về Yosuke, một chàng trai sắp bước vào ngưỡng cửa đại học, như nhiều thanh niên khác, cậu ấy chưa hề sẵn sàng. Cậu ấy chưa biết mình muốn gì, chẳng biết cuộc đời sẽ đi về đâu, sống trong cảnh được nuông chiều, trong "comfort zone" và thấy mỗi ngày trôi qua thật nhạt nhẽo. Rồi từ khi cậu ấy gặp Haruka, câu chuyện trở thành những bài học, những bài học cho cậu ấy và cho cả người đọc. 

Haruka dạy Yosuke về cách lên kế hoạch cuộc đời, về việc theo đuổi ước mơ, cách nhìn khác về đồng tiền và bản thân. Tôi không muốn viết lại chúng theo kiểu gạch đầu dòng rồi bắt não bộ ghi nhớ những gạch đầu dòng khô khan ấy. Đã biết bao lần tôi phải căng não hình dung ra những trang vở và trang sách mỗi khi làm bài kiểm tra. Rồi sau khi bước ra khỏi phòng thi, những hình ảnh đó lại nhanh chóng trôi vào dĩ vàng. 

Vậy nên, khi chúng ta đang sống trong câu chuyện của tình cảm trong sáng giữa Yosuke và Haruka bên chiếc xích đu, tại sao cần phải tạo một trang giấy trắng nhạt nhẽo nào khác để viết lại những bài học kia chứ. Hãy cứ để những bài học ấy thấm vào chúng ta từ từ qua những xúc cảm nhẹ nhàng mà đôi bạn trẻ mang lại. 

Đọc qua phần các bài học, tôi thấy mình như đang hoà quyện vào Yosuke, vừa biết ơn Haruka vừa coi việc gặp lại Haruka là điều hiển nhiên, hết bài học 1 sẽ đến bài học 2, rồi bài học 3. Nhưng mọi thứ chỉ dừng đến bài học thứ sáu tương đương 6 buổi Yosuke và Haruka gặp nhau. Cảm giác hụt hẫng và bồn chồn tràn ngập trong Yosuke và cả trong tôi. Quá trình đi tìm sự thật của Yosuke là một câu chuyện giàu cảm xúc. Tôi đã đồng hành cảm xúc cùng cậu ấy, cùng cậu ấy tự hỏi những câu hỏi vu vơ đến mức quên bẵng đi cả tên cuốn sách cho đến khi sự thật được phơi bày. 

Trước khi đọc những trang đầu tiên, nhìn tên sách, ai cũng nghĩ cái chết sẽ xuất hiện trong chuyện nhưng Yasushi Kitagawa đã thật tài tình khi đánh lạc hướng chúng ta để rồi đến cuối chuyện người đọc mới nhận ra ý nghĩa của cái tên này. Tôi luôn cho mình là kẻ vô tâm nhưng tôi đã thấy mình rơm rớm nước mắt trước đoạn cao trào ấy.

Dù sao thì tôi vẫn luôn có thói quen take note. Điều đó rất tốt cho cuộc sống hối hả này. Nó tiết kiệm thời gian. Tuy nhiên, viết ra là một lần chúng ta nhớ lại nhưng cũng là cách chúng ta quên đi. Tôi cũng đã quên mất vì sao hồi đó, sau khi gấp sách lại, tôi đã thoáng có suy nghĩ tự tử.

Tôi thì có lý do gì để tự tử chứ? Người Nhật ngày nay tự tử rất nhiều, đa số là người trẻ, chủ yếu vì lý do cá nhân. Người dân của đế quốc Nhật ngày xưa cũng hay lao đầu vào cái chết, nhưng là để "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh". Cuộc sống vốn dĩ chẳng có ý nghĩa gì, có chăng là do chúng ta tự gán cho nó. Sống vì cái gì, chết vì cái gì. Rằng cái chết của người này là vĩ đại còn cái chết của người kia là lãng xẹt.