Agatha và Milly, hai người phụ nữ, hai thế hệ cách biệt nhau đến ba mươi tuổi đã trải qua một cuộc hành trình “cùng nhau chia sẻ quá khứ và khơi lại ngọn lửa tình yêu vốn đã tắt lụi". Hành trình của họ, những câu chuyện, những người bạn của họ đã giúp chúng ta tìm được câu trả lời cho câu hỏi: “Hạnh phúc là gì?”, “Tự do là chi?” và rằng “Vì sao không bao giờ được từ bỏ mơ ước?”.

Tự do không phải một trò chơi, mà là một nhu cầu, phải bị tước đoạt mất tự do thì mới có thể hiểu được giá trị của nó. Marc Levy đã viết về cuộc hành trình tìm lại tự do của một người phụ nữ vượt ngục để rồi giúp bà, giúp chúng ta hiểu được tình yêu thời tuổi trẻ, tình bạn, tình dì cháu trong cuộc đời sao mà đẹp quá đi.

Câu chuyện mở ra với hình ảnh Agatha, một người phụ nữ đã ngồi tù được ba mươi năm, chỉ còn vài năm nữa là được mãn hạn đang rời nhà tù nhưng không phải bằng cửa chính. Trên hành trình tìm kiếm lại hạnh phúc, Agatha đã gặp Milly- một cách không tình cờ để rồi từ đó, mỗi cuộc gặp với một người bạn của Agatha là một lần Marc Levy hé lộ những bí mật về cuộc đời của người phụ nữ này và mối quan hệ giữa bà với cô bạn đồng hành Milly.

Tóm tắt nội dung sách

Cuộc gặp gỡ tưởng chừng như là một tình cờ nhưng đó lại là sự sắp đặt của tạo hóa giữa hai người phụ nữ của hai thế hệ cách nhau 30 năm ràng buộc nhau bởi sợi dây huyết thống. Agatha-một người phụ nữ 60 tuổi với Milly-một cô gái tẻ nhạt đã cùng nhau rong ruổi trên con Oldsmobile xuyên nước Mỹ năm ngày. Trên mỗi chặng đường, mỗi cuộc gặp gỡ với một nhân vật là mỗi lần bí mật của Agatha lại dần hé lộ. Và trong chặng đường xuyên suốt ấy, họ kể cho nhau nghe về những mối tình của mình, cùng nhau đi tìm về kí ức của tình yêu xưa cũ, những câu chuyện về tuổi trẻ, về lý tưởng, về những điều ngông cuồng và điên rồ mà chúng ta thường làm trong tuổi trẻ.

Agatha - Bức tượng nổi loạn của tuổi trẻ khi đã bước sang tuổi trung niên

Agatha - người phụ nữ bị kết án 35 năm tù, 30 năm trong nhà giam và chỉ còn năm năm nữa là mãn hạn nhưng nếu có thể người ta sẽ ân xá cho bà chỉ còn hai năm trước dự kiến vậy thì tại sao bà không thể chờ đợi được nữa để hoàn toàn tự do. Chỉ bởi vì hạnh phúc không bao giờ là chờ đợi. Thà cứ vùng vẫy trong hy vọng dẫu biết rằng là không thể nhưng còn hơn là bạn chìm nghỉm theo tự nhiên trong vô vọng. Bà muốn làm điều gì đó trong cuộc đời lở dở nhiều thứ của bà, nếu không thực hiện ngay lập tức không biết bao giờ bà mới có dũng khí tiếp để đạt tới ước mơ.

Người bạn Clayton của bà cố gắng ém nhẹm vụ việc vượt ngục của bà trong vòng năm ngày mà cảnh sát không biết. Sau năm ngày cuộc vượt ngục sẽ được hé lộ và cảnh sát sẽ bắt đầu cuộc săn lùng bà. Năm ngày đủ để cho chuyến hành trình xuyên nước Mỹ giữa bà và Milly có một ý 

Khi cuộc sống bình thường trở nên bất thường…  

Philadenphia. Vào một ngày đầu xuân năm 2010, tại một trạm xăng gần khu học xá đại học, Agatha trèo lên xe lửa của Milly rồi lôi cô vào cuộc chạy trốn mà không tiết lộ tình trạng của bản thân.

Agatha đã phá vỡ nếp sinh hoạt tẻ nhạt thường nhật của Milly. Cách biệt nhau ba mươi tuổi, nhưng trong suốt chuyến đi, hai người phụ nữ cùng nhau chia sẻ quá khứ và khơi lại ngọn lửa tình yêu vốn đã tắt lụi. Trên hành trình năm ngày đi ô tô xuyên nước Mỹ, cô gái này biết được người bạn mới bất đắc dĩ kia của mình đã có một quãng tuổi trẻ ăn chơi nồng nhiệt, ngông cuồng, thậm chí bàn tay đã dính máu để rồi phải cố kìm giữ cái sôi nổi, nồng nhiệt ấy suốt hơn ba mươi năm đằng sau song sắt nhà tù. Nhưng một bí mật, một sự thật dường như là một cú sốc lớn trong cuộc đời Milly chính là mối quan hệ ruột thịt giữa cô và Agatha, đến sự thật mẹ cô và dì cô đã đổi tên cho nhau, dì cô đã chấp nhận hy sinh vào tù thay chị gái vì mong đứa bé chị mang trong bụng lúc đó với người đàn ông mình yêu, một đứa trẻ vô tội được tự do.

Sau một loạt những cảm xúc vỡ òa, Marc Levy đã khép lại câu chuyện của mình với cái kết không thể viên mãn hơn. Milly đã được gặp và òa khóc trong vòng tay người cha cô mong đợi được biết mặt bao năm trời. Agatha thì được trở về với cuộc sống tự do, bình yên, ấm áp bên người đàn ông cô yêu, được chiêm ngưỡng thiên nhiên trải dài đến tận đường chân trời, được hít sâu vào lồng ngực mùi thông hòa lẫn với mùi đất ẩm và nghĩ rằng cuộc sống của mình lúc này bắt đầu giống với ý niệm khác về hạnh phúc mà bà vẫn hằng mơ ước.

Với Một ý niệm khác về hạnh phúc, Marc Levy đã gợi lên nỗi rung cảm đặc biệt trong lòng mỗi người khi chiêm nghiệm về tình yêu đắm say thời tuổi trẻ, về những tình bạn đẹp và cả tình dì cháu - một tình thân thiêng liêng đến mức người ta có thể hi sinh tuổi trẻ, cuộc sống tự do vì nó. Sau ba mươi năm ngồi tù, Agatha giờ không còn là một cô gái trẻ điên loạn, ngông cuồng như ngày xưa nữa. Nhiều thứ đã đổi thay nhưng chỉ duy nhất có tình yêu nồng cháy thời tuổi trẻ là không bao giờ nguội tắt trong trái tim khao khát yêu thương của bà. Bà đã ngồi tù được ba mươi năm rồi, chỉ còn vài năm nữa là mãn hạn. Vậy sao bà phải trốn trại? Liệu chăng có khi nào là vì bà khao khát muốn tìm lại tự do, tìm lại yêu thương, hạnh phúc mà bà đã chấp nhận nhường lại cho chị gái đã mất của mình năm xưa?


Vòng lẩn quẩn của tình yêu. Nhưng suy cho cùng yêu là cảm giác tuyệt vời mà không cần sự đáp trả.

Trong mối quan hệ bạn bè thời trẻ của Agatha, thì Max yêu bà ngay cả khi bà đã vào tù, ông vẫn đến thăm bà trong suốt ba mươi năm. Ngày thoát ra khỏi tù, người đầu tiên bà nhờ giúp đỡ đó là Max và gặp Helen-vợ chưa cưới của Max trong hai mươi năm. Helen yêu Max, Max yêu Agatha nhưng đáng tiếc Agatha không yêu ông mà yêu một người đàn ông khác đó là Tom Bradley, nhưng Tom Bradley trong một lần vô tình đã có con với chị gái của Agatha. Agatha chấp nhận đổi tên thành chị gái mình và chấp nhận ở tù thay chị gái vì một sinh linh bé bỏng sắp chào đời. Và đó là lý do tại sao mối tình của họ bị chia cắt ba mươi năm sau chấn song tù. Một cái vòng lẩn quẩn của tình yêu thật sự, tình yêu mà không rắc rối thì cũng chẳng phải là tình yêu.

Một tình bạn đáng trân quý

Khi đọc Một ý niệm khác về hạnh phúc, tôi đã trăn trở rất nhiều và tôi tin sẽ có nhiều người khác cũng giống như tôi mỗi khi nghĩ về tình bạn. Tình bạn giữa Agatha và những người bạn của cô thật sự khiến người ta phải ngưỡng mộ, phải trân quý. Trong những năm tháng tuổi trẻ, họ có nhau, cùng nhau sẻ chia hạnh phúc, buồn vui, vinh nhục. Khi đã là những ông, những bà, họ có nhau, giúp đỡ nhau tìm lại tự do, hạnh phúc.

Văn Marc Levy viết, truyện Marc Levy kể nhiều khi rất nhẹ nhàng, giản đơn nhưng những cảm xúc ông gieo vào lòng ta cả khi đã gấp trang sách lại, những lời nhắn nhủ ông gửi lại trong những khoảng vô hình nơi trang giấy luôn làm ta trân trọng hơn những trang viết, những câu chuyện ấy. Sống là hy sinh, hi sinh là hạnh phúc, lời nhắn gửi ấy giản dị mà sao sâu sắc quá, nhẹ nhàng mà sao thiêng liêng quá! Agatha đã sống, đã hi sinh và cuối cùng cũng đã được đón nhận hạnh phúc.Tôi đã từng trách sao Agatha lại quyết định đi tù thay cho người chị gái của mình trong khi chị ấy đang mang thai giọt máu của người đàn ông mình yêu. Tại sao lại quyết định vậy, ba mươi năm tù chứ có phải ba tháng, ba năm đâu! Đó là một khoảng thời gian quá dài trong một đời người ngắn ngủi, khoảng thời gian có thể lấy đi ở con người ta quá nhiều điều. Nhưng Agatha chấp nhận điều đó, một sự hi sinh lớn lao, cao cả mà sau này tôi đã phải thấy hối hận vì suy nghĩ trách cứ trước đây của mình. Bà xứng đáng được đón nhận hạnh phúc, dù cho có hơi muộn. Nhưng đó là hạnh phúc bà tự mình tìm lấy, là mơ ước bà không ngừng theo đuổi…

Khi còn ở độ tuổi mười chín, đôi mươi, Agatha cùng những người bạn của mình đã sống hết mình vì lý tưởng của tuổi trẻ, để đi tìm tự do, hòa bình, chống lại nạn phân biệt chủng tộc, chống lại sự bất công trong xã hội Mỹ hơn ba mươi năm trước và phản đối những cuộc chiến tranh tại Việt Nam. Niềm tin đôi khi mạnh mẽ đến mức khiến những con người chưa đầy hai mươi ấy làm những điều ngông cuồng hay thậm chí bàn tay đã dính máu. Xuất hiện bên câu chuyện tuổi trẻ của Agatha là tình bạn và qua hơn nửa đời người, sau bao nhiêu khó khăn của cuộc sống chui lủi, họ có thể cùng nhau nhắc lại những tháng năm sống chết cùng nhau, cùng nhau lang thang khắp mọi nơi và tự hào nói rằng chúng ta đã phạm những sai lầm khủng khiếp nhưng luôn hành động vì một thế giới công bằng hơn và bọn trẻ ngày nay cần biết rằng chúng ta đã chiến đấu vì chúng.


Trong nhóm những người bạn cùng chiến đấu đó có chị gái của Agatha, và cái đêm chị gái bà tán tỉnh người bà yêu đến điên cuồng, Brad, đã để lại hậu quả cho suốt ba mươi năm. Vì chị gái, vì một sinh linh bé nhỏ, mà Agatha chấp nhận đổi tên cho chị gái mình, chấp nhận ngồi tù thay chị gái mình. Ba mươi năm, những giấc mơ hòa lẫn với cơn ác mộng cứ đeo đuổi bà. Trong giấc mơ là hình ảnh nụ cười của người bà yêu và trong cơn ác mộng là hình ảnh chị gái đến cướp người đó đi.

Milly, ba mươi tuổi, vừa tốt nghiệp trường Luật và đang làm việc tại văn phòng nhà trường. Cô có người yêu tên là Max và cậu bạn thân tên là Jo. Cuộc sống buồn tẻ của cô dường như thay đổi sau khi một người phụ nữ lạ mặt ngồi lên xe và “bắt cóc cô” cùng đi dọc nước Mỹ theo đường vòng. Và cũng nhờ chính chuyến đi đó mà Milly hiểu thêm về con người mình, rằng cô luôn luôn chấp nhận sự yên ổn đến tẻ nhạt của cuộc sống hàng ngày, rằng cô vẫn chưa hiểu trái tim mình thuộc về đâu sau khi gặp những người bạn của của Agatha. Có thể cháu không thể tin nổi nhưng những người nổi tiếng nhất thế giới đều từng trải qua tuổi đôi mươi và vào tuổi đó họ đều lang thang, du mục. Câu nói của Raul, một người bạn thương yêu Agatha, có thể làm yên lòng hơn những trái tim đang lạc lối trong khủng hoảng tuổi hai mươi, hay những người đang sợ hãi không dám bước ra khỏi cuộc sống tẻ nhạt hàng ngày như Milly. Vì cháu hoàn toàn không muốn giống cô lúc này, nên đừng đợi ba mươi năm nữa mới làm những gì mình thích. Hãy can đảm và theo đuổi ước mơ, hạnh phúc của mình.Nhờ những bài học cuộc sống và một sợi dây tình cảm vô hình ấy mà Milly chấp nhận tiếp tục hành trình đầu nguy hiểm cùng Agatha và khóc như một đứa trẻ khi phải rời xa bà. Cuộc hành trình bất ngờ ấy giúp Milly phát hiện ra những bí mật về gia đình và gặp lại người cha mà cô đã mong mỏi suốt ba mươi năm, sau hàng ngàn lần thất bại khi cố tưởng tượng ra khuôn mặt của ông.

Một ý niệm khác về hạnh phúc kết thúc bằng một cái kết viên mãn sẽ khiến người đọc mỉm cười. Cũng như những tiểu thuyết khác của Marc Levy, tình yêu chân thành, lãng mạn là điều không thể thiếu. Có lúc Agatha đã nghĩ rằng nếu lúc trẻ bà nhận lời yêu Raul thì cuộc đời bà sẽ hạnh phúc hơn hay bên cạnh ông là niềm hạnh phúc cho bất cứ cô gái nào nhưng trái tim là điều khó có thể điều khiển. Tình yêu, sau ba mươi năm, dù cho cuộc sống thay đổi, sau bao lỗi lầm, tình cảm của bà vẫn dành cho Brad và Brad vẫn luôn giữ bí mật rằng ông đã yêu bà từ ngay cái ngày đi cùng bà trên chuyến phà họ gặp nhau. 

Đôi khi trong cuộc sống, ta nhìn mọi thứ không rõ ràng và có thể vuột mất cơ hội đẹp đẽ nhất. Điều tồi tệ nhất đó là ta không nhận ra được điều đó hoặc không nhận ra ngay lập tức

Ông đã đợi bà suốt quãng thời gian đó mà không đến với bất kỳ người phụ nữ nào và trong tình yêu, không có gì là quá muộn màng, cuối cùng họ vẫn đã tìm được nhau.

Cũng như những tiểu thuyết khác của Marc Levy, tình yêu chân thành, lãng mạn là điều không thể thiếu. Đọc những dòng đầu tiên, mình ngay lập tức nhận ra thứ văn phong phảng phất và man mác nỗi buồn quen thuộc của Marc. Một ý niệm khác về hạnh phúc không chỉ là câu chuyện về hai người phụ nữ ở hai độ tuổi, hai thế hệ khác nhau, kể cho nhau nghe về những mối tình của mình, cùng nhau đi tìm về ký ức của tình yêu xưa cũ, mà còn là một câu chuyện về tuổi trẻ, về lý tưởng, về những điều ngông cuồng và điên rồ mà chúng ta thường làm trong tuổi trẻ.

          Thay lời kết

Bằng lối kể chuyện hấp dẫn, có cao trào kịch tính, có khoảnh khắc chết lặng, Marc Levy vẫn luôn như thế, vẫn luôn là người lôi dắt độc giả đi sâu vào mê cung câu chuyện bất ngờ và giàu tính nhân văn. Một cái kết hơi hụt hẫng nhưng xem ra lại là cái kết hoàn hảo nhất, bởi tất cả các nhân vật trong Một ý niệm khác về hạnh phúc nói cho cùng đều là những con người xứng đáng có được hạnh phúc.

Tình cảm gia đình, tình bạn, tình đồng đội, tình yêu, hết thảy đều được tác giả lồng vào mạch truyện một cách tài tình và hợp lý. Là tình dì cháu chưa bao giờ gặp mặt nhưng lại có sự hợp rơ đến lạ. Là tình bạn vượt lên trên tình yêu giữa Jo và Milly. Là tình đồng đội giữa những con người gắn bó với nhau bằng lý tưởng, đã thật hạnh phúc chào đón người đồng đội xưa, dù người ấy đang là kẻ vượt ngục bị truy nã. Là tình yêu đôi lứa bất chấp thời gian và không gian của Tom và Agatha… Tất cả tạo nên một bức tranh thật chân thật, đẹp đẽ đến lạ lùng.


Review chi tiết bởi: Hương Trà - Bookademy
Hình ảnh: Hương Trà - Bookademy

--------------------------------------------------                                                                     
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


Xem thêm

Câu chuyện kết thúc với happy ending nhưng tôi không hiểu tại sao mình lại buồn đến thế. Phải chăng là một cảm giác tiếc nuối 30 năm của Agata, ah không Hanna mới đúng. Thật ra từ đầu đến cuối tôi vẫn mong chờ giây phút Milly biết được sự thật, biết được mẹ cô là người như thế nào và dì cô đã phải chịu đựng khổ sở thay mẹ cô ra sao. Kết thúc câu chuyện, cô gái ấy không hề hay biết về việc mẹ và dì cô thay đổi thân phận cho nhau. Và rồi, tôi chợt nhận ra rằng trong cuộc sống, không phải chuyện gì cũng phải quá rõ ràng. Có nhiều chuyện nếu như không biết, người ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều. Cuốn sách kể về một người phụ nữ hơn cái tuổi 50, vượt ngục sau 30 năm trong tù vì một tội mà bà không hề mắc phải. Trên con đường tìm về quá khứ, bà đi cùng Milly - một cô gái 30 tuổi có một cuộc sống quá bình lặng, hay có thể gọi là tẻ nhạt. Chính bà đã tác động làm thay đổi suy nghĩ và cuộc sống của Milly - cô cháu gái của bà. Câu chuyện được kể không quá kịch tính, không nhiều nút thắt, hình ảnh miêu tả không quá rõ ràng. Bằng chứng là tôi khó có thể tưởng tượng ra các khung cảnh trong câu chuyện theo miêu tả của tác giả. Nhưng đã rất nhiều lần, tôi phải gấp cuốn sách lại để suy nghĩ về mình, suy ngẫm về hạnh phúc trong khi đọc sách. Những câu nói tưởng chừng đơn giản của Agatha ẩn chứa nhiều ý nghĩa sâu xa. Hãy sống một cuộc sống mà bạn có thể cháy hết mình vì nó, hãy phá tan vùng an toàn của chính bạn. Hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là được nhìn ngắm bầu trời đầy sao, đôi khi chỉ là được ngâm mình trong bồn tắm và thư giãn. Hạnh phúc đôi khi, bình dị lắm. "Tự do không phải là một trò chơi mà là một nhu cầu, phải bị tước đoạt mất tự do thì mới có thể hiểu được giá trị của nó."

Bà Agatha sau khi vượt ngục đã "bắt cóc" cô gái trẻ Milly và cùng rong ruổi dọc nước Mỹ để tìm ra chứng cớ trả lại sự trong sạch cho bà. Tại sao bà bị oan mà vẫn ngồi tù 25 năm, và tại sao khi án oan chỉ còn 5 năm nữa, bà lại vượt ngục - một hành động mà khi bị bắt sẽ khiến bà không còn cơ hội để tự do được nữa? Và bà có đạt được mục đích ở cuối cuộc hành trình đó không? Theo chân hai người phụ nữ, đại diện cho hai thế hệ khác nhau, từ những câu chuyện họ chia sẻ, về quá khứ, hiện tại, những cuộc gặp gỡ và những gì họ cùng nhau trải qua trên chuyến đi, một khung cảnh nước Mỹ thời kì chuyển mình được hiện ra rõ rệt. Bạo lực chưa bao giờ là cách hiệu quả để đàn áp bạo lực. Những con người đó, dù với một lý tưởng cao đẹp, vẫn không tránh khỏi những bồng bột, thiếu suy nghĩ của tuổi trẻ. Và rồi trả giá cho những sai lầm của bản thân. Nhưng nhiệt huyết của họ, có lẽ là tiền đề để một nước Mỹ bảo thủ, đầy bạo động và bất công, trở thành một nước Mỹ cởi mở hơn, công bằng và bình đẳng hơn (một chút). Nói sao nhỉ? Mình không biết nên khen hay chê. Mạch chuyện chậm, nhịp nhàng như một bản nhạc, có nhiều quote đắt giá, và một vài tư tưởng của Agatha rất đáng để học hỏi. Mình thích đoạn bà ấy trang điểm đẹp vì bản thân bà ấy, chứ không phải vì ai khác hay quan điểm của bà khi chia sẻ về một tình yêu lý tưởng. Nhưng cuốn sách không có cao trào, và đoạn kết truyện gấp gáp khiến mình không thật sự thoả mãn khi gấp sách lại. Tựu chung, nó vẫn là một cuốn sách ổn. Một cuốn sách về tình yêu, về tuổi trẻ ngông cuồng, bạo lực, sự bất công, công lý và hoà bình. Một cuốn sách về tình bạn, sự vị tha, và những lý tưởng cao đẹp. Nó làm mình nhớ tới 1 câu: bạn sẽ hối hận về những điều bạn không làm, hơn là những gì bạn đã làm. Bạn đã có gì, cho tuổi trẻ của mình?

Đây là lần đầu mình đọc sách của Marc Levy, cuốn sách đầu tiên, ấn tượng đầu tiên, mọi thứ cảm nhận đều thật mới mẻ bằng con mắt lần đầu của một cô gái khát khao lắm một tuổi trẻ cuồng si như vậy. "Một ý niệm khác về hạnh phúc", vì tò mò, mình đã chọn nó, và thử xem, nó khác gì với ý niệm lần đầu về hạnh phúc. Thật sự, mãi đến bây giờ, mình biết mình đã có hạnh phúc, và nó có giống với hạnh phúc trong ý niệm của Marc Levy hay không, mình không chắc. Tuổi trẻ, nhiệt huyết, khát vọng thanh xuân, đã được tác giả vẽ nên thật đẹp đẽ qua Hanna-người phụ nữ đáng nhẽ phải mang tên này trong câu chuyện kể về cuộc đời mình. Sự nổi loạn của cô, tuổi trẻ ấy, có thể chống lại cả bầu trời "nếu như không thích màu của nền trời", khiến người đọc như mình thấy nhàm chán với hiện tại mà mình đang sống. Đọc nó,và ước một lần, được ai đó "bắt cóc" và làm những điều điên rồ trên chuyến hành trình 5 ngày đầy thú vị ấy. Có lẽ, hạnh phúc chính là được sống cùng một người mà "khi chìm vào giấc ngủ ban đêm ta sợ cái chết, điều duy nhất khiến ta yên lòng là ánh mắt anh ấy, bàn tay ấm áp của anh ấy" hay "bởi sự im lặng của anh ấy cũng có ý nghĩa như lời nói" chứ không phải là trong tình yêu với một người đàn ông "chỉ vì anh ấy tốt bụng". Cảm giác bình yên đáng sợ ấy đôi khi ta nhầm tưởng là hạnh phúc, nhưng thực chất ta không thừa nhận sự bình lặng nhàm chán đang giết chết cuộc sống của ta ấy. Có lẽ, hạnh phúc chính là được sống trong một tuổi trẻ ngông cuồng, một tuổi trẻ vì lí tưởng lớn mà hết mình cống hiến, dâng trọn thanh xuân và không một lần hối tiếc vì nó. Là khi ta khóc vì những nguyện ước của những con người chung lí tưởng với ta đã thành hiện thực mặc dù sự đánh đổi là quá lớn cho một con người-hi sinh cho những người còn lại. "Tất cả những gì bọn cô cùng làm lúc trẻ, những năm tháng chiến đấu bên nhau, trốn chạy và sống chui lủi, tất cả đều vì một ý niệm khác về hạnh phúc." Trên dòng Mississippi cũ ấy, có một Hanna và tuổi trẻ đang chảy...

Mình đã rất phân vân về việc liệu cuốn sách này có phải là một cú hích mới hay chỉ lại là một tiểu thuyết khác đặc trưng đến nhàm chán cho phong cách viết của Marc Levy, về việc mình có thật sự thích nó hay không. Nhìn chung, Một ý niệm khác về hạnh phúc cũng chẳng khác gì mấy các tác phẩm khác của Marc Levy, chúng ta lại bắt gặp những triết lí về tình yêu, tự do, hạnh phúc, sự phóng khoáng,... đã được nhào đi nhào lại đến mức chai luôn mặt mũi. Lại là mô típ một cô gái/chàng trai cảm thấy chán ngán với cuộc sống thường ngày đều đặn, sau đó một biến cố bất ngờ xảy đến và lật ngược hoàn toàn những đức tin, quan niệm của nhân vật. Riêng cái chuyện khuyến khích việc chỉ yêu người mình thật sự rung động thôi mà mình đã gặp đi gặp lại trong Mọi điều ta chưa nói và cả quyển này nữa. Liệu đó là minh chứng cho sự cạn kiệt ý tưởng hay cho tinh thần cương quyết lan tỏa giá trị sống đúng đắn của tác giả? Nhưng trong tác phẩm này ấp ủ một tia sáng mà mình rất trân trọng, đó là những thông tin về một thời kì lịch sử đen tối của nước Mỹ những năm 60. Qua mỗi điểm dừng chân, tuổi trẻ của nhân vật Agatha dần dần được tháo gỡ lớp sương mù phủ kín, để lộ ra một giai đoạn phóng túng đến đẹp đẽ nhưng có phần ngông cuồng của bà. Nhờ Marc Levy mà mình lần đầu biết đến Beat Generation, hippy, một bộ phận thanh thiếu niên cấp tiến của nước Mỹ từng khiến cả bộ máy chính quyền chao đảo. Có một câu nói của nhân vật Agatha mà mình nhớ suốt, đại ý là: Con người ta có thể làm bất cứ điều gì một khi họ vẫn tin rằng công lí đứng về phía họ. Nói cách khác, chỉ cần nhân danh thưc thi công lí, con người có thể khiến bàn tay họ vấy máu nhưng vẫn tự tha thứ cho mình. Không hiểu sao mình cảm nhận quyển sách này dài hơn những quyển khác của Marc Levy, và cuộc hành trình của Agatha và Milly như kéo dài đến vô tận. Tác giả đưa vào nhiều chi tiết nhỏ nhất, vậy nên kéo mạch truyện lê thê và không tránh khỏi sự nhàm chán. Ngoài ra, có những câu hỏi vẫn chưa được giải đáp ngay cả khi mình đã gập quyển sách lại, đó là:1. Cuối cùng, Tom Bradley có phải là điệp viên hai mang của phong trào thời đó không? Nếu không thì là ai? Nếu có thì vì sao ở cảnh gần cuối ông nói rằng ông chưa bao giờ phản bội Agatha?2. Cuốn sổ mang lại tự do cho Agatha do ai giữ suốt những năm tháng đã qua? Tom? Hay là cuốn sổ mà Agatha giấu dưới tấm nệm nhà tù?3. Tại sao khi Tom gặp Brian, hai người có vẻ như là không nhận ra nhau?Có một điểm mà mình cảm thấy khá khó chịu về cái kết cúa tác phẩm đó là đến cuối cùng, Milly vẫn không hề hay biết về sự thật trong quá khứ của mẹ cô ấy. Cô không biết rằng Agatha mới chính là tên của mẹ, và đó mới là người đáng lẽ phải giành 35 năm trong tù chứ không phải là Hanna. Có thể đó là một sự thật khó chấp nhận, nhưng nó rất quan trọng, và mình nghĩ tác giả không nên phớt lờ nó như vậy.

Hình tượng nữ chính tiêu biểu: Trẻ không hư già đổ đốn :) Đùa thôi :)) Cuốn sách đưa ta về một câu hỏi quen thuộc, và có lẽ cũng là mục tiêu lớn nhất của đời người, hơn cả tiền bạc, địa vị, danh vọng... Hạnh phúc là gì? Làm thế nào để sống hạnh phúc? "Một ý niệm khác về hạnh phúc" là cuộc hành trình xuyên nước Mỹ của hai con người, một già một trẻ, trên chiếc ô tô đời cổ, ràng buộc với nhau bởi một tình cảm đặc biệt và thiêng liêng nhất. Bắt đầu bởi một cuộc vượt ngục như trong phim hành động, trí tò mò của người đọc được khơi lên tới đỉnh điểm: Người phụ nữ này là ai, tại sao bà lại vượt ngục khi sắp mãn hạn tù,...? Những bí mật quá khứ, những câu chuyện về một thời sôi nổi, cuồng nhiệt tuổi trẻ của Agatha (đúng hơn là Hanna) dần hé lộ qua từng chặng nghỉ chân, khi gặp những con người từng là một phần quá khứ của bà. Người bạn đồng hành bất đắc dĩ của Agatha, Milly, cũng nhờ có cuộc hành trình bất ngờ mà đã thoát ra khỏi nếp sống tẻ nhạt của công việc, kế hoạch tương lai, nếp suy nghĩ cũ, trải nghiệm những điều mà thường ngày cô không bao giờ nghĩ tới. Và phải chăng chúng ta cũng giống như Milly, khi mà ta sống quá nhanh, ép mình vào những lề thói cũ và không dám đi ra khỏi "vùng an toàn" của mình? Ta đã bao giờ đắm mình vào trong cuộc sống, trải nghiệm nó, đấu tranh vì nó, trả giá vì nó? Nhờ những cuốn sách như "Một ý niệm khác về hạnh phúc" hay "Sáu người đi khắp thế gian" mà nhãn quan mình được mở rộng, rằng đã từng có một thời kỳ như thế, một nước Mỹ như thế trong những năm 60-70 của thế kỉ 20. Những người thanh niên nước Mỹ với cách sống cuồng nhiệt, sôi nổi, thậm chí có phần dại dột, những con người góp phần làm nên một giai đoạn lịch sử hùng hồn, những phong trào đấu tranh vì tự do, bình đẳng, bác ai, đòi chấm dứt chiến tranh, chống phân biệt chủng tộc, đòi bình đẳng giới... những phong trào mà chính quyền Mỹ dập bỏ thẳng tay với súng đạn, dùi cui và hơi cay, bằng mua chuộc, lôi kéo, chia rẽ... mặc dù hành động đó hoàn toàn đi ngược lại với những gì chính quyền tuyên bố. Mình đã rơi nước mắt khi đọc đến đoạn Agatha nói về ý nghĩa của việc Obama trở thành tổng thống Mỹ, vì quá trình đến được đó quá gian nan và phải trả giá bằng mồ hôi, nước mắt, máu và tính mạng của bao nhiêu con người. Cảm xúc của những người còn lại, khi đã đợi 40 năm cho tới thời khắc lịch sử đó, có lẽ khó có từ ngữ nào diễn tả hết được. Quay trở lại câu hỏi đầu tiên, hạnh phúc là gì và làm sao để tìm thấy hạnh phúc? Có lẽ mỗi người trong chúng ta đều sẽ có câu trả lời cho riêng mình khi đóng cuốn sách lại. Có thể hạnh phúc là được sống trong tình yêu thương trọn vẹn của gia đình; có thể hạnh phúc là được trải nghiệm những điều mới mẻ trong cuộc sống,... Với mình, hạnh phúc mà Marc Levy đề cập tới là được sống hết mình vì một niềm đam mê, vì những lý tưởng cao cả nhất của loài người. Đây là cuốn sách đầu tiên của Marc Levy mà mình đọc, nhưng chắc chắn sẽ không phải cuốn sách cuối cùng. Bị thích cách kể chuyện của Marc mất rồi :)))

Welp, ''hạnh phúc'' ở đây không chỉ đơn giản là tình yêu nam nữ... Đúng là một "ý niệm khác'', một ý niệm vượt ngoài mong đợi của mình...Mở đầu quyển sách là những câu chuyện vô cùng rời rạc, bối cảnh cũng chả liên quan gì đến nhau, làm mình hơi rối một chút khi phải suy nghĩ xem những người này có mối quan hệ gì với nhau. Agatha trốn ngục thành công, được bạn bè hỗ trợ, leo lên xe một cô gái lạ, rồi đi khắp đất Mỹ tìm bạn bè. Lúc đấy mình thật sự rối, rốt cuộc chuyến đi này sẽ dẫn tới đâu, và mục đích là gì? Mình cảm giác nó giống như những câu chuyện không có cốt truyện ấy. Và những chi tiết dài dòng lan man ở tất cả mọi trang sách khiến mình càng không có hứng thú. Với cả, mình thấy lạ, tại sao cái cô Milly ấy có thể từ bỏ cuộc sống bình thường một cách dễ dãi đến thế, nếu cô ấy đã gắn với công việc và cuộc sống ấy lâu như vậy thì mình nghĩ cô ấy sẽ coi nó là một quy luật bất di bất dịch í, và khó có thể phá bỏ nó. Nhưng mình nghĩ mình thật sự bị thu hút vào quyển sách kể từ chuyến gặp mặt với Raoul. Tại đó, mình biết được sự kết nối giữa Agatha và Milly, giữa Milly và quá khứ sôi nổi của những người lớn xung quanh cô. Mình như đóng vai người thứ ba ngồi giữa hai người họ trên bàn rượu, và nhiệm vụ của mình là phải giữ bí mật. Và kể từ đó, mình cảm nhận được sự yêu thương vô bờ của người dì dành cho cháu của mình. Bà Agatha gai góc, mạnh mẽ là thế, nhưng tim bà luôn nóng hổi tình thương cho cô cháu của mình trong suốt 30 năm bị giam sau song sắt. Milly cũng quý trọng Agatha, dù cô không hề biết hai người là máu mủ. Cô thương cảm cuộc sống đầy bấp bênh của bà, cô ngưỡng mộ tài năng của bà, cô bị rung động bởi sự quan tâm của bà. Và cô đã tặng cho bà một cây đàn, một món quà thật sự ý nghĩa, như sợi dây vô hình kết nối dòng máu chung chảy trong huyết quản.Chuyến đi càng về sau càng gay cấn vì thời gian cho một kẻ trốn ngực không có nhiều. Bà Agatha tiết lộ nhiều hơn về quá khứ, về những cuộc đấu tranh giành quyền cho những kẻ yếu thế, những người da màu, chống lại chiến tranh tàn phá Việt Nam,... Có những câu chuyện lịch sử huy hoàng đến đau lòng mà mình chưa bao giờ nghe đến, những bất công mang màu máu đối với người da màu và người Latin,... Những sự kiện đó đã làm mình hiểu rõ hơn rất nhiều về quá trình đấu tranh chống lại nạn phân biệt chủng tộc. Không những thế, ở giai đoạn này, lớp sự thật đang dần được bóc tách. Với vai trò là kẻ giữ bí mật, tim mình thắt lại khi Agatha thú nhận mình là dì của Milly. Ắt hẳn Milly rất bàng hoàng luôn í, mình có thể cảm nhận được nhịp tim hẫng xuống, đầu óc trống rỗng, nếu mình ở vị trí của cô ấy. Agatha gặp lại người chị mình ngưỡng mộ và hi sinh cả tuổi xuân, Milly gặp lại hình bóng của người mẹ nuông chiều cô, không để cô thua kém ai. Cuộc hội ngộ này thật sự xúc động đối với mình :((((((( Câu chuyện quá khứ của Agatha, khi mà Agatha đã đổi thân phận cho người chị của mình - Hanna - làm mình hết sức bất ngờ và nể phục với tài dựng truyện của Marc Levy. Mình không thể nào nghĩ ra được một cốt truyện hợp lí đến thế trước khi Agatha tiết lộ điều đó. Và cuối cùng, cú hit quá mạnh vào cảm xúc của mình, Milly, người khao khát và luôn tưởng tượng hình bóng của bố bên cạnh, được gặp ông. Phải nói, đọc nửa cuối quyển sách, tâm trạng mình như vỡ oà vì đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác...Mình cũng không hiểu tại sao, mình lại thấu hiểu các nhân vật đến vậy, như kiểu mình là một nhân vật chứng kiến sự việc đó xảy ra í. Và mình nghĩ là vì giọng văn của Marc Levy quá chân thật, quá cảm xúc, nên mình mới có thể hoà vào thế giới đó, cái thế giới mình tưởng mình không thích vì nó quá giống phim hành động Mỹ.Dù quyển sách chứa rất nhiều chi tiết thừa, vẫn có một số tiểu tiết làm bật được suy nghĩ và sự thấu đáo của nhân vật (ví dụ như bức tranh và khung tranh bằng bạc của Quint). Càng đọc, mình càng nể phục bà Agatha, một người phụ nữ quá quật cường, cứng rắn vì trải qua biết bao đau khổ, nhưng cũng không kém phần nhẹ nhàng, tình cảm với những con người bà cảm thấy gắn bó. Sự âu yếm của bà dnahf cho Milly như là tình mẫu tử thật sự, và tác giả phải thật sự tài ba thì mới có thể thể hiện được điều đó luôn í. Mình còn ngưỡng mộ Agatha ở sự thông minh của bà, bà thông thái trong các tình huống và các đoạn đối thoại, bà mạo hiểm nhưng bà biết chắc chắn sự mạo hiểm đó không phải là mạo hiểm.Và thật may mắn, đây là một câu chuyện kết thúc có hậu. Nếu không, mình không biết tâm trạng của mình sẽ là gì luôn. Hiện tại, mình vẫn còn những cảm xúc khi đọc đến đoạn chemistry giữa Milly và Agatha, thật sự là muốn khóc luôn í, với cả những đoạn gấp rút đi tìm quyển sổ, gay cấn, hồi hộp, tim mình đập nhanh, mặt mình nóng lên, như những trải nghiệm ngoài đời thật của mình vậy á.Tựu trung lại thì đây là quyển sách tưởng không hay nhưng hoá ra lại hay không tưởng. Mình đã dán rất nhiều giấy note. Và mình chắc chắn sẽ đọc tiếp những tác phẩm khác của Marc Levy, vì thú thật mình vẫn chưa nắm được phong cách của ông là gì.Lý do mình không cho 5 sao là mình có những trải nghiệm không tốt lắm ở đoạn đầu, còn đoạn sau thì... tuyệt vời không bàn cãi!!!!

Một ý niệm khác về hạnh phúc - Nội dung: (lấy từ bìa sách) Philadelphia. Vào một ngày đầu xuân năm 2010, Agatha rời nhà tù, nhưng không phải bằng cửa chính. Ba mươi năm ngồi sau song sắt, bà chỉ còn vài năm nữa là mãn hạn. Vậy sao bà phải trốn trại? Tại một trạm xăng gần khu học xá đại học, Agatha trèo lên xe của Milly rồi lôi cô vào cuộc chạy trốn mà không tiết lộ về tình trạng bản thân. Agatha đã phá vỡ nếp sinh hoạt tẻ nhạt thường nhật của Milly. Cách biệt nhau ba mươi tuổi, nhưng trong suốt chuyến đi, hai người phụ nữ cùng nhau chia sẻ quá khứ và khơi lại ngọn lửa tình yêu vốn đã tắt lụi - Cảm nhận Khi cuộc sống bình thường trở nên bất thường … Cuốn sách lãng mạn đầu tiên của Marc Levy và nó đã không khiến mình thất vọng. Ngay từ khâu ý tưởng là đã vô cùng sáng tạo rồi: Tác giả cho Agatha và Milly lên một chuyến hành trình 5 ngày xuyên nước mĩ trên chiếc Oldsmobile, tại mỗi điểm dừng, một phần quá khứ về hai nhân vật được tiết lộ rồi từ đó tạo nên một bức tranh tổng thể hoàn chỉnh. Khâu thực hiện thì rất tốt: liên kết nội dung chặt chẽ, các chi tiết được thả vô cùng hợp lí, khiến người ta không khỏi băn khoăn về quá khứ phức tạp cũng như mục đích cuối cùng của Agatha. Đến giây phút cuối cùng mình bị choáng hoàn toàn luôn: Hóa ra các nhân vật trong truyện đều là một mắt xích quan trọng trong câu chuyện cực kì xuất sắc này. (Thực ra có thể đoán Tom là cha Milly nhưng không thể ngờ Clayton là thằng cha kiểm sát viên đó) Về quá khứ của Agatha thì đó chắc chắn là một tuổi trẻ đầy xông pha, nhiệt huyết. Một tuổi trẻ đấu tranh cho sự công bằng, bình đẳng giữa các chủng tộc, đấu tranh cho một nước Mỹ “dân chủ”. Ngoài ra Marc Levy còn đề cập đến những mặt tối của công cuộc đấu tranh đó: Tuổi trẻ sống giữa sex và thuốc phiện, sự đàn áp của cảnh sát, lý tưởng thay đổi: từ muốn thay đổi đến đạp đổ chế độ. Dẫu cho để bị bắt nhưng ắt hẳn Agatha có thể cảm thấy hài lòng về tuổi trẻ của mình. Agatha và Milly, hai dì cháu đã có nhiều lần trao đổi về tình yêu, về lý tưởng, về hạnh phúc. Agatha đã đi rất xa trên con đường tìm kiếm hạnh phúc cho mình. Và bà ấy xứng đáng nhận được tất cả mọi thứ.