“Ở đây mình không bán nụ cười, mình chỉ bán nước mắt và buồn hiu
Ở đây mình không bán tình yêu, chỉ có cô liêu và những ngày quạnh quẽ”.
Cuốn sách là lời tâm sự đầy nặng nề của một tâm hồn đầy vết xước, tổn thương. Dường như người trong đây không cố giấu đi nỗi đau mà chỉ là đôi khi không biết nên bày tỏ như thế nào mà thôi. Mà đâu đó vẫn còn những con người như vậy, dù có buồn, có tủi thân nhưng họ vẫn chịu đựng, chịu đựng một mình, cố gắng chịu đựng. Họ có muốn tâm sự với ai không? Có chứ, nhưng khi họ muốn giãi bày thì lại có 1001 lí do ngăn cản họ lại. Họ sợ người khác thấy phiền, họ sợ nỗi buồn của họ chẳng là gì với người khác, họ sợ đó chỉ là họ làm quá lên thôi….Rồi họ lại im lặng.
Có những người lại vô cùng buồn cười, khi nghe họ tâm sự nhưng lại nói với họ rằng: “Ê có mỗi tí thế mà không chịu được à. Tao còn….hơn này”. Thật sự, thật sự mình rất ghét những câu trả lời như thế. Làm sao có thể so sánh được nỗi đau nào đau hơn nỗi đau nào. Vậy nên các bạn à, hãy mạnh mẽ lên, rồi một ngày nào đó chắc chắn sẽ có một người đến như ánh dương xoa dịu nỗi đau trong bạn.
MỘT VÀI ĐIỀU NHO NHỎ VỀ CUỐN SÁCH
Một cuốn sách trầm cảm là một tựa sách viết về những tâm tư, tình ảm của người trẻ còn non nớt khi đối diện với hiện thực cuộc sống. Giống như một chú chim non đối diện với bầu trời rộng lớn, họ bị choáng ngợp, bối rối. Cuốn sách từ những lời độc thoại đến những câu chuyện đau đớn. Điều gì khiến một con người vẫn chưa thực sự trưởng thành phải đối mặt với cuộc sống đầy khắc nghiệt đến như vậy. Họ còn chẳng biết bản thân nên làm gì nữa cơ mà. Nhưng cuốn sách này không đi vào nơi tối tăm mãi mãi, mà có những con người xuất hiện như ánh dương soi sáng cuộc đời họ.
Cuốn sách đi theo mạch gồm 3 phần:
Phần 1: Lời tâm sự của người viết với một tâm hồn với vết thương đầy mình. Phần này thì các bạn sẽ thấy những lời tâm sự rất thật đến từ tác giả.
Phần 2: Sự xuất hiện của người đặc biệt khiến cho tâm hồn thay đổi hoàn toàn. Đó không phải một ánh nắng gắt tỏa sáng mà đó giống một vầng thái dương nhè nhẹ, xoa dịu.
Phần 3: Niềm tin yêu và hi vọng vào một tương lai tương sáng hơn.
VỀ NỘI DUNG CỦA MỘT CUỐN SÁCH TRẦM CẢM
Ở những phần đầu tiên là tâm sự của một tâm hồn đầy những vết nứt.
“Mình mệt, mình không biết mình đang phải mệt mỏi cái quái gì khi mình luôn cạn năng lượng. Mình tự hỏi có thứ gì tạo áp lực lên mình không, khi mình luôn cố trốn tránh tất cả mọi thứ”.
“ Mình muốn nói cho mọi người biết bản thân mình như thế nào. Mình muốn bảo mình đau, mình mệt, mình muốn khóc và mình thực sự muốn buông xuôi đến mức nào”.
“Mình đã từng rất sợ việc về nhà. Sợ tiếng chửi, sợ tiếng đay nghiến và sợ tiếng cãi cọ đánh mắng của người này người kia. Sợ những cuộc trò chuyện không hiểu lẫn nhau, sợ những lần bắt ép và sợ việc phải đối mặt với những ánh mắt đã khiến mình trở thành người như ngày hôm nay”.
“Mình không thể bắt ai đó lắng nghe lời thở than của mình, mình không thể khiến họ cảm thấy tội lỗi, bối rối chỉ vì không biết nên làm gì cho mình tốt hơn”.
“Học cách ở một mình cũng là điều tốt, để khi họ không ở đó trong khoảng thời gian mình bất ổn thì mình vẫn chống chọi được. Nhưng nếu hôm đó mình mệt quá, mình có thể thả lỏng bản thân và cho chính mình đôi ba phút dựa vào người đó được mà nhỉ?”
“Mình mạnh mẽ quá mức để làm gì khi mình yếu đuối lại không có một ai tin và họ dễ dàng nghĩ mình có thể vượt qua?”
“Ước gì chúng mình có thể thay câu “mình không sao” bằng câu nói “mình thật sự không ổn ngay bây giờ” nhỉ? Hoặc là, ước gì chúng mình có thể nói điều đó cho người thật sự lắng nghe chúng mình”.
Những lời tâm sự của tác giả dường như cũng là suy nghĩ của vô số bạn ở đây. Tuy nhiên bạn có thể buồn, có thể chán nản nhưng xin bạn đừng tuyệt vọng. Theo mình thì cuộc sống sẽ thực sự dừng lại nếu như bạn tuyệt vọng. Thật sự đấy…..Đừng cố gắng tỏ ra không sao, mình biết các bạn đều bị gặp khó khăn trong việc thể hiện cảm xúc thật của bản thân, tuy nhiên đừng cố giấu, các bạn cũng muốn bộc lộ nó ra mà. Đừng sợ rằng ai đó sẽ thấy các bạn phiền. Những người mà thấy các bạn phiền thì các bạn nên bỏ qua những người đó vì chỉ đơn giản họ không xứng. Những người xứng đáng sẽ yêu quý các bạn ngay cả khi các bạn mang trong mình vết nứt chứ không phải chỉ yêu quý khi bạn tỏa sáng. Đơn giản vì khi bạn tỏa sáng thì ai mà chẳng yêu quý các bạn.
Ở phần đầu này nó làm mình có cảm giác tác giả đã trải qua tất cả mọi thứ nên những lời tâm sự nó chân thực một cách khủng khiếp. Tác giả nói trúng phóc những suy nghĩ của tâm hồn đầy vết thương. Đôi khi họ không nói không phải là họ không sao mà là họ đã quá kiệt sức rồi. Những lúc như vậy họ lại co mình lại tìm một nơi để trốn chạy. Khi con người ta đã quá tổn thương thì họ sẽ tạo ra cho mình những vỏ bọc khác nhau. Có một số người vì quá tổn thương nên họ giống như những con nhím, đối mặt với cuộc sống thì họ dùng những chiếc gai nhọn của họ còn khi đối diện với những người họ yêu thương thì họ thu lại những chiếc gai nhọn của mình.

Đến phần tiếp theo thì không còn là những lời tâm sự nặng nề nữa mà đã có sự xuất hiện của “ánh dương”, những điều tích cực dần xuất hiện:
“Những cái ôm đôi khi cần thiết hơn lời nói và những câu hỏi nên được thay thế bằng những nụ hôn vụng về”.
“Còn những người sẵn sàng ở lại với mình cho dù mình có thảm hại như thế nào thì họ vẫn ở yên đó, chưa từng rời đi - vì họ nguyện ý chết chìm cùng mình”.
Bạn thấy đấy, đôi khi họ chẳng cần những lời an ủi, chẳng cần thiết thứ gì chỉ cần yên lặng ngồi cạnh nhau thì cũng khiến họ cảm động chết lên được. Bạn thấy đấy, bên cạnh bạn luôn có những người nguyện ý ở lại. Họ ở lại mà chẳng có điều kiện gì, chỉ đơn giản là ở cạnh bạn. Bạn đau khổ, chán nản họ không thể chữa lành cho bạn nhưng họ nguyện ý ở lại. Hãy nhớ rằng tất cả những gì bạn có được, bạn đạt được không phải là do bạn may mắn mà do bạn xứng đáng. Tất cả mọi người đều xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn….
Nếu người ta đã muốn ở lại bên cạnh bạn thì chẳng cần lí do gì. Còn nếu người ta đã muốn rời đi thì lại có 101 lí do khác nhau. Chính vì thế, khi ai đó muốn bước ra khỏi cuộc đời bạn thì hãy để họ rời đi mà đừng nuối tiếc gì. Việc gì xảy ra cũng có những lí do của nó, mọi việc phải đúng thời điểm thì mới có thể xảy ra. Chính vì thế thay vì tiếc nuối thì bạn hãy cho bản thân thời gian để hít thở. Tin mình đi, rồi một ngày sẽ có người dừng chân trong cuộc đời bạn, họ sẽ yêu tất cả những gì thuộc về bạn mà không bắt bạn phải thay đổi bất cứ thứ gì. Bạn tiêu cực thì họ yêu bạn của tiêu cực, bạn chán nản thì họ có cách để bạn tươi vui trở lại. Nhưng điều kiện để gặp người ấy có lẽ trước tiên bạn nên học cách yêu bản thân mình trước, chỉ khi học được cách yêu bản thân mình rồi thì bạn mới có khả năng yêu người khác.

Đến phần cuối của cuốn sách thì người đọc tìm được niềm tin, hi vọng vào tương lai tươi sáng.
“Có lẽ em sẽ bước tiếp
giữa những nuối tiếc để lại không hoàn thành bao giờ
hay là em sẽ sống trọn trong giấc mơ
trong khoảnh khắc chúng mình bên nhau như
ngày đầu gặp gỡ
em gom chúng trong tay để ngăn lồng kính bị phá vỡ
để bản thân còn nhớ từng chi tiết về người
em ôm chặt nỗi đau nơi lồng ngực khó thở
về kỉ niệm chúng mình vui vẻ khi em còn chưa đến
đôi mươi”.
“vì kẻ này sẽ sống níu kẻ khác dừng chân
và khổ đau sẽ được lấp kín bằng đường mật
để sự sống là thứ mà chúng ta sẽ cần”
Dù có xảy ra bất cứ chuyên gì thì hãy mạnh mẽ tiếp tục bước đi, tiếp tục yêu thương bản thân mình. Dù có đôi lúc vụn vỡ trong lòng nhưng đừng bao giờ ngừng tin vào một tương lai tươi sáng hơn. Đừng vì một người rời bỏ bạn mà trở nên chán nản, họ rời bước đi chỉ đơn giản là để nhường chỗ cho người khác tốt hơn thôi.
Ai đó có ghét bạn thì bạn cũng đừng buồn, đừng vì mấy lời nói của họ mà cảm thấy hoài nghi chính mình. Thực ra nếu có ai đó ghét bạn thì mình nghĩ sẽ là một trong hai lí do: Thứ nhất là bạn đáng ghét thật còn thứ hai là do họ ghen tị với bạn. Vậy nên là bạn không cần suy nghĩ nhiều, nếu không hợp thì không làm bạn nữa, nếu thấy bị tổn thương thì không yêu họ nữa. Mình biết là bạn sẽ mất một khoảng thời gian để tự điều chỉnh lại. Nhưng rồi những điều tốt hơn sẽ đến bên bạn. Vì bạn hoàn toàn xứng đáng với những điều tốt đẹp.
LỜI KẾT
Cuốn sách không đi vào ngõ cụt của những tâm trạng nặng nề mà ở đây có cách bước ra khỏi đó, có niềm tin hi vọng vào tương lai và mình tìm thấy từng bước họ học cách yêu bản thân. Vậy nên cuốn sách rất phù hợp cho những bạn nào đang ở dưới vực sâu đang muốn thoát ra.
CẢM NHẬN CÁ NHÂN
Theo cảm nhận của mình thì nội dung cuốn sách khá hay, hầu như tất cả tâm sự mà tác giả viết đều là những lời tâm sự của những linh hồn đang lạc lối. Cuốn sách không dạy các bạn các làm thế nào để yêu bản thân những cuốn sách lại có cách tác giả dần học được cách yêu bản thân. Cuốn sách là hành trình của một con người dần tìm lại được sự tự tin cho bản thân. Phần đầu của cuốn sách bạn đọc có lẽ sẽ cảm thấy hơi nặng nề một chút nhưng sang đến phần sau thì sẽ giống như ánh mặt trời ló dưới đám mây. Cuốn sách phù hợp cho những ngày mưa, ngồi nhâm nhi một thức uống nào đó và tận hưởng.
Tóm tắt bởi: NHG - Bookademy
Hình ảnh: Quỳnh - Bookademy
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Mặc dù đã ra đời từ lâu và có một số lựa chọn phong cách gây tranh cãi của tác giả, The Noonday Demon vẫn cung cấp một khảo sát hữu ích về bức tranh văn hóa của trầm cảm dành cho độc giả phổ thông. Điều này phần nào là vì trong hơn 20 năm kể từ khi cuốn sách xuất bản, rất ít phát hiện quan trọng về trầm cảm đã được công bố, đóng góp thêm vào hiểu biết về nguyên nhân của căn bệnh này hoặc dẫn đến các phương pháp điều trị mới hiệu quả. Các nhà nghiên cứu vẫn đang “lúng túng trong bóng tối” để tìm ra gốc rễ của căn bệnh thầm lặng này, và liệu pháp dược lý đầu tay vẫn là các thuốc ức chế tái hấp thu serotonin chọn lọc (SSRIs) đã được sử dụng nhiều thập kỷ.
Mặc dù kể từ đó đã có những bước đột phá nhỏ nhưng đầy hứa hẹn trong việc sử dụng psilocybin và ketamine để điều trị trầm cảm, psilocybin vẫn là chất thuộc Loại I bị cấm ở Hoa Kỳ (tức không có giá trị y học), còn ketamine, dù đã được phê duyệt ở Mỹ để sử dụng y tế như thuốc mê và giảm đau, đã được chứng minh có thể gây ra những tác dụng phụ đáng lo ngại trong các nghiên cứu hạn chế về việc dùng nó để điều trị trầm cảm. Việc hiện nay ketamine được một số phòng khám tư nhân rao bán dưới dạng liệu pháp tiêm tĩnh mạch cho trầm cảm mà không có giám sát quy định là điều đáng lo ngại và có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng (“công thức dẫn đến thảm họa”). Thoáng trớ trêu thay, ketamine chỉ được đề cập trong cuốn sách này dưới góc độ nghiện chất. Trong khi đó, psilocybin cho thấy tiềm năng lớn hơn trong các thử nghiệm lâm sàng hạn chế đã được thực hiện và ít tác dụng phụ hơn nhiều, nhưng vẫn còn một chặng đường dài trước khi có khả năng được Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ (FDA) phê duyệt.
Về các phương pháp điều trị có sẵn khi Solomon viết cuốn sách, ông thảo luận những lựa chọn mà bất kỳ ai từng tìm kiếm sự giảm nhẹ trầm cảm trong hệ thống y tế ngày nay đều quen thuộc, cả trong lĩnh vực truyền thống lẫn cái gọi là “thay thế”. Tất nhiên, có nhiều loại thuốc; các tiêu chuẩn cũ như tập thể dục và thay đổi chế độ ăn; các loại liệu pháp trò chuyện; liệu pháp nhóm; liệu pháp sốc điện; kích thích từ xuyên sọ; liệu pháp desensitization và reprocessing thông qua chuyển động mắt (EMDR); cỏ St. John’s; SAMe; liệu pháp đồng căn; và phẫu thuật tâm lý, cùng nhiều phương pháp khác. Trong nhiều trường hợp, Solomon trò chuyện với những người đã trải qua các phương pháp điều trị này, bất kể kết quả tốt hay xấu. Những câu chuyện cá nhân này, xuyên suốt cuốn sách, tạo thành sức mạnh chính của nó và góp phần hình thành cuốn sách như một dạng ký sử truyền miệng về trầm cảm.