Đã bao nhiêu lần bạn tự hỏi về sự tồn tại của bản thân trên thế giới này? Đã bao nhiêu lần bạn thấy mình chìm trong những ý nghĩ tích cực nhất. Đã bao nhiêu lần bạn bỏ lỡ cơ hội đáng lẽ thuộc về bạn?
Một cuốn sách hay không chỉ là cuốn sách khiến bạn nhìn thấy chính bản thân mình trong đó mà còn là một cuốn sách giúp bạn trở nên tốt hơn. Đâu đó đã có người nói rằng, nếu điều gì khiến bạn vui vẻ nhưng không khiến bạn tốt lên, hãy từ bỏ nó.
“Mình là cá, việc của mình là bơi” sẽ khiến bạn thấy rằng:
- Tự đày đọa bản thân bằng những ý nghĩ tiêu cực chỉ khiến bạn rút ngắn thời gian của những tháng ngày vui vẻ.
- Muốn yêu cuộc sống này, trước hết cần biết chấp nhận bản thân và yêu chính mình đã.
- Cuộc sống ngắn ngủi lắm, chớp mắt một cái là bạn đã thêm một tuổi. Vậy thì đừng lãng phí cơ hội làm điều mình muốn.
- Hãy sống như một chú cá, bơi hết mình, cố gắng hết sức dù cho ngày mai có ra sao đi nữa.
- Chỉ cần là một hạt giống mạnh mẽ, bạn sẽ trở thành một cây cổ thụ.
Cuộc sống hiện đại vốn chứa đựng vô vàn những điều phức tạp, đừng giăng mắc thêm những “cái bẫy” cho chính bản thân bằng những suy nghĩ tiêu cực. Hãy tập trung vào việc mình có thể làm được và làm tốt công việc ấy.
Cuộc đời không bao giờ cho chúng ta những thử thách mà con người không thể vượt qua được. Trái tim con người vốn là tạo vật mạnh mẽ nhất, chỉ cần bạn luôn ghi nhớ điều đó.
Xem thêm
Trong Mình Là Cá, Việc Của Mình Là Bơi, điều khiến người đọc ấn tượng đầu tiên chính là lời nhắc nhở đơn giản mà sâu sắc: hãy sống đúng với bản chất của mình. Như tựa sách đã chỉ ra, một con cá thì không cần phải cố gắng leo cây như khỉ, mà điều quan trọng nhất là cứ bơi theo cách của riêng nó. Đây không phải là lời khuyên lý thuyết, mà là một thông điệp đầy tính giải phóng cho những ai đang cảm thấy lạc lõng giữa dòng chảy cuộc đời.
Takeshi Furukawa dùng hình ảnh “cá” để chỉ mỗi con người với bản sắc riêng biệt, những người luôn bị áp lực xã hội khiến họ phải trở thành thứ mà mình không muốn. Học giỏi, làm việc tốt, có thu nhập cao, được mọi người công nhận – đó là khuôn mẫu mà xã hội xây dựng. Nhưng cuốn sách đặt câu hỏi: nếu ta cứ mãi chạy theo những khuôn mẫu ấy mà bỏ quên điều mình thực sự thích, thực sự giỏi, thì có đáng không?
Tác giả không cổ vũ sự chống đối xã hội cực đoan, mà đề cao giá trị của sự hiểu bản thân. Chỉ khi ta nhận ra mình là ai, muốn gì, và phù hợp với điều gì, thì ta mới có thể sống một cuộc đời thật sự nhẹ nhàng và có ý nghĩa. Người không hiểu bản thân mình thì mãi mãi bị cuốn theo kỳ vọng của người khác. Đó là một kiểu sống bị động và dễ sinh ra mệt mỏi, chán nản.