Đã bao nhiêu lần bạn tự hỏi về sự tồn tại của bản thân trên thế giới này? Đã bao nhiêu lần bạn thấy mình chìm trong những ý nghĩ tích cực nhất. Đã bao nhiêu lần bạn bỏ lỡ cơ hội đáng lẽ thuộc về bạn? Một cuốn sách hay không chỉ là cuốn sách khiến bạn nhìn thấy chính bản thân mình trong đó mà còn là một cuốn sách giúp bạn trở nên tốt hơn. Đâu đó đã có người nói rằng, nếu điều gì khiến bạn vui vẻ nhưng không khiến bạn tốt lên, hãy từ bỏ nó. “Mình là cá, việc của mình là bơi” sẽ khiến bạn thấy rằng: - Tự đày đọa bản thân bằng những ý nghĩ tiêu cực chỉ khiến bạn rút ngắn thời gian của những tháng ngày vui vẻ. - Muốn yêu cuộc sống này, trước hết cần biết chấp nhận bản thân và yêu chính mình đã. - Cuộc sống ngắn ngủi lắm, chớp mắt một cái là bạn đã thêm một tuổi. Vậy thì đừng lãng phí cơ hội làm điều mình muốn. - Hãy sống như một chú cá, bơi hết mình, cố gắng hết sức dù cho ngày mai có ra sao đi nữa. - Chỉ cần là một hạt giống mạnh mẽ, bạn sẽ trở thành một cây cổ thụ. Cuộc sống hiện đại vốn chứa đựng vô vàn những điều phức tạp, đừng giăng mắc thêm những “cái bẫy” cho chính bản thân bằng những suy nghĩ tiêu cực. Hãy tập trung vào việc mình có thể làm được và làm tốt công việc ấy. Cuộc đời không bao giờ cho chúng ta những thử thách mà con người không thể vượt qua được. Trái tim con người vốn là tạo vật mạnh mẽ nhất, chỉ cần bạn luôn ghi nhớ điều đó.
Xem thêm

Một điểm nhấn nổi bật trong Mình Là Cá, Việc Của Mình Là Bơi là triết lý “sống đơn giản”. Trong thế giới hiện đại, nơi mọi thứ đều được thiết kế để làm người ta bận rộn và phức tạp hóa, thì lựa chọn sống giản dị lại là một hành động mạnh mẽ. Takeshi Furukawa không kêu gọi ta từ bỏ hết mọi thứ, mà hướng người đọc đến việc lựa chọn điều gì thực sự cần thiết với mình, và can đảm buông bỏ những điều thừa thãi.

Tác giả ví cuộc sống như một chiếc balô mà ta luôn đeo trên vai. Càng chất nhiều thứ vào, ta càng nặng nề và mệt mỏi. Những thứ đó có thể là vật chất, trách nhiệm, các mối quan hệ không lành mạnh, hay thậm chí là các kỳ vọng dư thừa mà ta đặt lên bản thân. Để bơi nhẹ nhàng giữa đại dương rộng lớn, ta cần học cách “dỡ bớt” gánh nặng.

Furukawa đưa ra nhiều ví dụ thực tế: một người thành công không cần phải làm mười việc mỗi ngày, mà chỉ cần làm đúng một việc mình giỏi nhất; một mối quan hệ chất lượng không cần gặp nhau thường xuyên, mà cần sự thấu hiểu và chân thành. Đó là tinh thần “ít mà chất”, lành mạnh cả trong suy nghĩ lẫn hành động.

Nỗi sợ thất bại là một trong những rào cản lớn nhất khiến con người không dám hành động. Mình Là Cá, Việc Của Mình Là Bơi không né tránh chủ đề này, mà đi thẳng vào cốt lõi: con người không sợ thất bại, mà sợ cảm giác bị đánh giá là kém cỏi, vô dụng. Chính nỗi sợ ấy khiến nhiều người chần chừ, trì hoãn, và thậm chí từ bỏ trước khi bắt đầu.

Takeshi Furukawa không tô hồng thất bại, nhưng ông giúp người đọc hiểu: thất bại là một phần không thể thiếu trong hành trình trưởng thành. Nếu chưa từng té ngã, làm sao học được cách đứng dậy? Nếu chưa từng đi lạc, làm sao biết đâu là đúng đường?

Điều tác giả nhấn mạnh là cần học cách thất bại một cách "thông minh" – tức là biết rút ra bài học, điều chỉnh hướng đi, và không để nó làm lung lay giá trị bản thân. Không ai có thể sống mà không vấp ngã. Điều quan trọng là ta có can đảm để tiếp tục bơi không, ngay cả khi sóng ngầm kéo xuống.

Cuốn sách khuyến khích ta đón nhận rủi ro như một phần của sự sống. Khi ta vượt qua được nỗi sợ thất bại, cuộc sống sẽ trở nên nhẹ nhõm và tự do hơn. Chúng ta sẽ dám thử, dám khác biệt, và dám mơ lớn – những điều mà con người hiện đại đang ngày càng đánh mất.

Một trong những thông điệp quan trọng mà Mình Là Cá, Việc Của Mình Là Bơi muốn truyền tải là: đừng đem mình ra so với người khác. Takeshi Furukawa chỉ ra rằng sự so sánh là con dao hai lưỡi. Nó có thể khiến ta có động lực, nhưng cũng rất dễ biến thành sự tự ti hoặc kiêu ngạo. Trong xã hội hiện đại, nơi mạng xã hội lan tỏa khắp mọi nơi, người ta càng dễ rơi vào cái bẫy so sánh cuộc sống của mình với người khác – từ ngoại hình, công việc, đến mức độ thành công.

Tác giả dùng hình ảnh các loài sinh vật trong đại dương để minh họa: cá voi, cá heo, cá ngừ đều có cách sống riêng, không con nào giống con nào, nhưng tất cả đều tồn tại và phát triển theo cách riêng của mình. Đó là bài học mà con người cần thấm nhuần. Chúng ta không cần trở nên "giỏi hơn ai đó", mà chỉ cần tốt hơn chính mình ngày hôm qua.

Furukawa cũng phân tích sâu hơn tâm lý của những người hay so sánh. Đằng sau sự ganh tị là nỗi sợ bị bỏ lại phía sau, là cảm giác không được công nhận. Nhưng thay vì cố gắng thắng trong cuộc đua mà chính ta cũng không hiểu vì sao mình tham gia, cuốn sách khuyên ta nên dừng lại, nhìn vào nội tâm và điều chỉnh mục tiêu sống. Nếu cứ sống vì cái nhìn của người khác, chúng ta sẽ đánh mất tự do tinh thần.

Trong Mình Là Cá, Việc Của Mình Là Bơi, điều khiến người đọc ấn tượng đầu tiên chính là lời nhắc nhở đơn giản mà sâu sắc: hãy sống đúng với bản chất của mình. Như tựa sách đã chỉ ra, một con cá thì không cần phải cố gắng leo cây như khỉ, mà điều quan trọng nhất là cứ bơi theo cách của riêng nó. Đây không phải là lời khuyên lý thuyết, mà là một thông điệp đầy tính giải phóng cho những ai đang cảm thấy lạc lõng giữa dòng chảy cuộc đời.

Takeshi Furukawa dùng hình ảnh “cá” để chỉ mỗi con người với bản sắc riêng biệt, những người luôn bị áp lực xã hội khiến họ phải trở thành thứ mà mình không muốn. Học giỏi, làm việc tốt, có thu nhập cao, được mọi người công nhận – đó là khuôn mẫu mà xã hội xây dựng. Nhưng cuốn sách đặt câu hỏi: nếu ta cứ mãi chạy theo những khuôn mẫu ấy mà bỏ quên điều mình thực sự thích, thực sự giỏi, thì có đáng không?

Tác giả không cổ vũ sự chống đối xã hội cực đoan, mà đề cao giá trị của sự hiểu bản thân. Chỉ khi ta nhận ra mình là ai, muốn gì, và phù hợp với điều gì, thì ta mới có thể sống một cuộc đời thật sự nhẹ nhàng và có ý nghĩa. Người không hiểu bản thân mình thì mãi mãi bị cuốn theo kỳ vọng của người khác. Đó là một kiểu sống bị động và dễ sinh ra mệt mỏi, chán nản.