Mình Có Nợ Nhau Từ Kiếp Trước
Dường như không phải cô ấy bị thế giới này bỏ rơi mà chính cô ấy mới là người bỏ rơi thế giới này. Nắng mưa gió bão thì có liên quan gì tới cô ấy? Năm mới lễ tết có liên quan gì tới cô ấy? Cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc, nghi ngại về lòng thương hại mà tôi dành cho cô ấy. Nhưng sự cô đơn và đau khổ của cô ấy, dù có khéo đến mấy cũng không thể che giấu hết được.
Cái cô bé ngốc nghếch này! Tôi ôm cô ấy chặt hơn. Cô gái phiêu bạt cả cuộc đời này, đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Giây phút được ôm cô ấy vào lòng, đó là một cảm giác vui mừng thê lương đầy do dự, đó là cây cỏ dài dặc uyển chuyển liên tiếp trong lòng, mềm mại như những sợi tơ mỏng manh, vương vấn.
Xem thêm
Mình Có Nợ Nhau Từ Kiếp Trước mang đến cảm giác day dứt với những ký ức lẫn lộn giữa thực tại và quá khứ. Nhân vật chính luôn có cảm giác như mình đã từng trải qua những khoảnh khắc này, đã từng nhìn thấy ánh mắt ấy, nhưng không thể nhớ rõ.
Những đoạn ký ức chớp nhoáng, những giấc mơ tưởng như vô nghĩa, những cảm xúc bất chợt trào dâng – tất cả đều gợi lên một mối liên kết vô hình giữa hai con người. Đọc cuốn sách này, ta chợt nhận ra rằng có thể trong cuộc đời mình cũng từng có những cảm giác tương tự, từng gặp một ai đó và cảm thấy như đã quen họ từ rất lâu.
Cuốn sách khiến ta đặt câu hỏi: Liệu những ký ức mà ta quên đi có thực sự biến mất, hay chúng chỉ đang nằm sâu trong tiềm thức, chờ một khoảnh khắc nào đó để thức tỉnh?