“Anh nằm dư một tuần trong bụng mẹ, bởi không chịu rời khỏi mẹ,
tôi nằm thiếu một tuần trong bụng mẹ, bởi muốn sớm nhìn thấy mẹ
Thằng út nằm trong bụng mẹ không thiếu ngày nào bèn nhảy ra, bởi đã hẹn với mẹ.
Ba anh em, từ trong bụng mẹ, đã yêu thương mẹ theo cách của riêng mình.”
Không cần nhiều lời hoa mỹ, lòng yêu thương mẹ của Cửu Bả Đao đầy ắp những trang anh viết trong giai đoạn bên giường bệnh người mẹ. Tình cảm thiêng liêng đó vốn chẳng riêng ai, thật dễ lan truyền tới mỗi chúng ta, nên mỗi khi mở cuốn sách này ra, tim ta lại rung lên những nhịp xốn xang về Mẹ.
Nhận định
“Ba yếu tố của một cây bút: Tình cảm, nguồn cảm hứng và động lực. Trong cuộc đời tôi, tình yêu mà mẹ dồn cho tôi có đủ ba thứ đó.”
“Tôi từng là một hình ảnh của nhiệt huyết, một totem đã được công nhận, nhưng khi ai cũng nói đến nhiệt huyết, thì tôi hiểu rằng, đến lúc phải đi tìm những trận chiến khác.” (Cửu Bả Đao)
Xem thêm
Tác phẩm không mượn sự ướt át, lãng mạn để gợi lên cảm xúc, mà lại rất chân thật, thực tế và đôi khi là chút ngang bướng, khiến câu chuyện thêm phần sống động và gần gũi. Khi người mẹ, suốt đời tần tảo vì gia đình, bỗng mắc phải bạo bệnh, tác giả đã ghi lại từng chặng đường chiến đấu với căn bệnh của mẹ một cách chân thành và không giấu diếm sự giằng xé, lo lắng, bực bội hay đôi lúc sự mệt mỏi trong cuộc sống thường nhật.
Mặc dù không mang màu sắc của những câu chuyện tình cảm hóa, “Mẹ, thơm một cái” vẫn tạo được sức hút nhờ vào sự thật thà và sự không ngại ngần phơi bày những góc khuất trong lòng tác giả. Đôi lúc là những giây phút giận dữ với sự vô tâm của người cha, hay sự bất lực khi chứng kiến sự cô đơn của mẹ trong bệnh viện, tất cả đều rất thực. Chính sự chân thật ấy lại làm cho tình cảm gia đình trở nên gần gũi và đáng quý hơn. Mỗi trang sách, bạn sẽ như đồng hành cùng tác giả, cùng anh chiến đấu, cùng anh hy vọng vào một kết quả tốt đẹp cho người mẹ.
Điểm ấn tượng nhất đối với tôi là câu văn: "Lo sợ làm mất lòng người khác đã sớm trở thành một bộ phận rất ngụy quân tử trong tính cách của tôi." Câu này khiến tôi tự nhìn lại chính mình, rằng đôi khi, sự cố gắng làm hài lòng mọi người có thể là một thứ gánh nặng vô hình mà chúng ta mang theo trong đời. Và rồi, tôi chợt nghĩ, trong cuộc sống này, làm người thật khó, vì dù muốn hay không, lỗi lầm vẫn luôn là một phần không thể tránh khỏi.