Lý do để sống tiếp - Matt Haig
Xem thêm

Ngoài tình cảm giữa những chú chó con, câu chuyện còn nêu bật tình yêu thương của người chủ dành cho chúng. Chó luôn là loài động vật trung thành nhất với con người. Họ gắn bó với chúng ta, sẵn sàng trao đi tình yêu và sự tin tưởng vô điều kiện. Trung bình, một chú chó con chỉ sống được một chục năm nên dù có lớn lên hay già đi bao nhiêu thì trong mắt chúng ta chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ. Beto và Bino có lẽ giống nhau! Gia đình Ni rất yêu thương, chiều chuộng hai người, coi họ là những thành viên thực sự của gia đình. Hình ảnh hai chú chó con đen trắng hiện diện ở mọi ngóc ngách trong nhà, lặng lẽ quan sát mọi người đã trở nên rất quen thuộc và hiển nhiên trong bức tranh đời thường. Ngay cả khi nghịch ngợm hay gây ra những rắc rối nhỏ, chúng cũng không khác gì những đứa trẻ cần sự quan tâm, chăm sóc của người lớn. Khi Beto ngã đập đầu, Ni nhẹ nhàng xoa thuốc an ủi. Khi Bino sợ hãi và mắc kẹt ở cầu thang, bố cô bước ra và nhẹ nhàng bế cậu xuống cầu thang. Khi một trong hai đứa trẻ lâm bệnh, nỗi lo lắng bao trùm cả ngôi nhà nhỏ, sự bình yên thường ngày bị thay thế bằng nỗi bất an kéo dài. Tình yêu chỉ xuất hiện từ những điều nhỏ nhặt, giản đơn như thế! Nhưng càng đọc tôi càng cảm thấy ấm áp bởi sự kết nối hiếm có giữa con người và động vật.

“Em là Beto” đối với tôi giống như một bức thư tình chú Anh gửi cho những người bạn thân thiết của mình. Những chú chó con vô tri trên trang giấy của anh hiện lên thật dễ thương và sống động với những cảm xúc, suy nghĩ trong sáng và ngây thơ. Beto luôn xuất hiện như một người bạn ngây thơ và trung thành, cởi mở với mọi người; trong khi Bino xuất hiện như một nhà hiền triết với những khám phá táo bạo nhưng có phần rụt rè và nhút nhát. Cùng nhau, họ giống như hai đứa trẻ, làm quen với nhau vì tò mò về những điều hiển nhiên khiến người ta bật cười; nhưng lại nhanh chóng trở nên thân thiết với nhau chẳng vì lý do gì đặc biệt. Đó là cách tình bạn của họ bắt đầu! Sau đó là những ngày tháng bên nhau dưới mái nhà nhỏ của gia đình chị Ni và trên những con phố trong xóm với những chú chó con nhà hàng xóm. Cùng nhau, họ vẽ nên một bức tranh cuộc sống phong phú và sống động; nơi mà cả niềm vui và nỗi buồn đều xuất hiện một cách hồn nhiên và rõ ràng; nơi tình bạn, tình cảm gia đình đến từ sự chân thành và quan tâm; nơi những kỷ niệm được lưu giữ qua những cuốn hồi ký được viết bằng cảm xúc và trái tim. Mọi thứ về tình bạn của hai chú cún con thật đẹp đẽ, tinh tế và sâu sắc. Mỗi lời nói của chú Anh dường như có sức lan tỏa hơi ấm vô hình, bao bọc trái tim sự bình yên, khiến tôi muốn lưu giữ mãi mãi.