3 ngày trước cái kết hợp lý An – một cô gái có trái tim nhân hậu, luôn muốn giúp đỡ mọi người, cô ấy cũng muốn đi học như bao cô gái khác, nhưng vì hoàn cảnh nên cô ấy phải nghỉ giữa chừng để bươn chải cuộc sống, nhưng khao khát ấy vẫn luôn cháy mãi trong lồng ngực trái của một đứa trẻ. Tôi rất đồng ý với cách kết truyện của tác giả, nghĩa là không có cái kết, nhân vật “tôi” sẽ mãi tiếp tục đấu tranh cho chính nghĩa, trên chính con đường mà cô đã chọn. Nhưng ở phần cuối, cách kết cho nhân vật “Tân” có phần làm tôi hụt hẫng, và phần kết sau đó có chút dài dòng, lẩn quẩn để đi tới việc An vẫn sẽ mãi theo đuổi những chuyên án và công việc của mình. Like Share Trả lời
3 ngày trước đi tìm hạnh phúc Hiểu chuyện đồng nghĩa với việc hy sinh, nhưng sau cơn mưa trời lại sáng. Mặc dù gam màu chủ đạo của tác phẩm là đau buồn, nhưng đâu đó vẫn tồn tại những khoảnh khắc khiến người đọc bất chợt có niềm tin vào những điều nhỏ nhặt nhất, vào những điều tưởng chừng như không thể… Thứ hạnh phúc đơn giản bị tước khỏi tay An hết lần này đến lần khác.“Cuộc đời mỗi con người cũng giống như vòng đời của một cái cây: sinh ra, lớn lên rồi già cỗi. Hạt giống tốt chưa chắc sẽ cho ra đời một cái cây tốt và ngược lại.” Like Share Trả lời
3 ngày trước gam màu tối Mặc dù gam màu chủ đạo của tác phẩm là đau buồn, nhưng đâu đó vẫn tồn tại những khoảnh khắc khiến người đọc bất chợt có niềm tin vào những điều nhỏ nhặt nhất, vào những điều tưởng chừng như không thể… Hãy đọc quyển sách này và bạn sẽ có những khoảnh khắc bắt gặp được chính mình trong “Luật Ngầm”: sự ngây ngô, sự bồng bột; những tâm sự khó nói, những nỗi buồn khó chia sẻ cùng ai...Ít ai có thể sống mà không bao giờ nuối tiếc vì điều gì: vì một quyết định vội vã, vì sự bồng bột nhất thời hay là vì bỏ lỡ một cơ hội – thứ mà có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời một người. Tôi không khỏi cảm thấy tiếc cho An vì dường như cô đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội để được hạnh phúc. Like Share Trả lời
3 ngày trước giá như Dường như những tổn thương về mặt tình cảm quá lớn đã khiến niềm tin vào tình yêu của An không còn. Cô vẫn yêu nhưng rất dè chừng, tình yêu đối với cô chỉ là tạm bợ, để rồi khi chợt nhận ra tình yêu ấy từ thật lòng thì mọi thứ đã quá muộn màng. Thẩm vì cô mà phải hy sinh – cô lại dằn vặt, nuối tiếc và rồi thu mình lại như lúc ba cô mất.Hãy cố gắng để bản thân không phải thốt ra hai từ “Giá như…” vì đó là khi đã quá muộn màng, là khi chúng ta không thể làm gì để cứu chữa được nữa, và đó cũng là khoảnh khắc khiến chúng ta đau lòng nhất vì phải chứng kiến cảnh từng thứ chúng ta yêu quý dần dần rời xa trong sự tiếc nuối… Like Share Trả lời
3 ngày trước cảm xúc với ba Những cảm xúc An dành cho ba luôn mâu thuẫn với nhau: cô đã từng thương ba vô bờ bến, rồi lại thất vọng, sợ hãi chính người mình từng yêu thương nhất. Phải chăng Tuệ Nghi đã quá tàn nhẫn khi để cho một cô bé còn quá nhỏ phải trải qua những cảm xúc ấy, những cảm xúc mà có thể khiến con người ta sống trong hạnh phúc và cũng đồng thời có thể quật ngã những người kiên cường nhất. Những xúc cảm ấy vẫn luôn mãnh liệt, chỉ là chuyển từ yêu thương sang hận thù. Tôi chỉ ước rằng có một điều kì diệu nào đó có thể giúp An biết được những khoảnh khắc nào là lần cuối. Vì những lần cuối không báo trước đó đã khiến một cô gái đã chịu nhiều thương tổn lại càng thêm dằn vặt bản thân, lại chồng chất thêm những nuối tiếc… Like Share Trả lời
3 ngày trước nỗi thương lòng Khoảnh khắc gia đình quây quần cùng nhau bên mâm cơm dường như là điều xa xỉ đối với An. Tiếng lạch cạch mở cửa, tiếng nổ lạch bạch của chiếc xe máy tồi tàn của ba là những âm thanh An mong đợi từng ngày. Những điều tưởng chừng như đơn giản nhất, nhỏ nhoi nhất, hiển nhiên đối với nhiều người lại là những điều vô giá với An. Nỗi thương lòng quá lớn đã khiến cô có những suy nghĩ, hành động làm tổn thương người đàn ông cô yêu thương nhất. Để rồi khi giây phút chia li ập đến, cảm xúc ngập trong lòng cô chính là sự nuối tiếc và tự trách. Like Share Trả lời
3 ngày trước đứa trẻ hiểu chuyện Thương An thôi là không đủ, và cũng chưa chắc ta có thể đồng cảm được với từng cảm xúc, suy nghĩ ấy, vì cô gái bé nhỏ này đã phải trải qua quá nhiều thứ, đối mặt với những điều quá kinh khủng, có phải chăng ông Trời đã quá bất công với cô…Tôi luôn thầm ước rằng An sẽ có một người anh trai – người có thể che chở, bao bọc, bảo vệ cô trước những đau thương của cuộc đời.An là một đứa trẻ hiểu chuyện, từ khi còn rất nhỏ cô đã biết thực tại xung quanh mình diễn ra như thế nào. Luôn cố gắng đem lại những tiếng cười, niềm vui cho gia đình, vì cô tin rằng những điều đó có thể cứu vãn được hạnh phúc gia đình – thứ vốn đã tan vỡ từ lâu. Để rồi khi cô buồn vì sự khinh thường của chính anh chị em họ của mình thì không một ai lắng nghe nỗi lòng ấy.An phải sống trong sự khinh thường từ chính anh chị em họ của mình Like Share Trả lời
3 ngày trước hy sinh bản thân Sự hiểu chuyện đi cùng với sự hy sinh, vì quá hiểu nhưng lại không thể làm gì để cứu vãn tình hình, nên hy sinh bản thân mình là cách An luôn chọn. Quên đi sở thích, những mong muốn nhỏ bé,.. để rồi chẳng nhận lại được gì ngoài sự hụt hẫng.Sau sự ra đi của ba và Thẫm, An tự dặn lòng mình không nên quá trông mong vào một điều gì đó nữa. Những lời hứa của ba về một bữa cơm gia đình hay lời cầu hôn của Thẫm đã từng khiến cô từ hạnh phúc tột độ rồi rơi vào hố sâu hụt hẫng. An của hiện tại không còn để bản thân mình phụ thuộc vào những hy vọng nhỏ nhoi ấy nữa. Cô vẫn sẽ tin nhưng luôn chuẩn bị tinh thần để đối mặt với sự ra đi bất ngờ của những hy vọng ấy. Tự tạo cho mình một hàng bảo vệ vững chắc chính là cách mà An dùng để tự bảo vệ mình. Like Share Trả lời
3 ngày trước sau những cơn bão Đời cho cô những giông bão và sau những cơn bão đó nghị lực là điều nó để lại cho cô. Từ một đứa trẻ mạnh mẽ giờ đây lại càng kiên cường hơn, không còn bất ngờ trước những cơn sóng bất ngờ, không còn biết đau thương và dần trở thành bạn với cô đơn. Những lại càng đau lòng thay khi cô gái ấy dần trở nên chai sạn với những cảm xúc đơn thuần nhất, dần quên đi chính mình…Tác giả luôn khiến người đọc tự hỏi “An đã làm gì để rồi phải trả một cái giá quá đắt…”Bão giông cuộc đời xảy ra liên tiếp khiến An dần trở nên chai sạn trước những khổ đau. Nó như là một sự rèn giũa mà cuộc đời dành cho cô, nhờ vậy mà sau này không có điều gì có thể quật ngã được cô và cho dù có vấp ngã đi chăng nữa thì việc đứng dậy cũng không làm khó An. Những mất mát quá lớn trong đời giúp An dần nhận ra được rằng không có ai và cũng không có bất kì khoảnh khắc nào có thể ở bên cô mãi được. Nhờ vậy mà cô biết trân trọng hơn những người đang bên cạnh mình, nhất là mẹ cô. An sống trọn vẹn hơn mặc dù vẫn có nhiều trắc trở nhưng những “nốt trầm” đó không còn đủ để khiến cô suy sụp nữa. Like Share Trả lời
3 ngày trước nhiều thông điệp “Luật Ngầm” là một tác phẩm mang nhiều ý nghĩa và thông điệp sâu sắc. Không cần những dòng khuyên nhủ hay những câu châm ngôn, những thông điệp tác giả muốn gửi gắm luôn tồn tại trong từng câu chuyện được kể.Những chi tiết Tuệ Nghi đưa vào “Luật Ngầm” hơn cả đắt giá, những chi tiết ấy không đơn thuần là đem đến cảm xúc, mà nó còn khiến người đọc phải suy ngẫm và rồi tự nhìn lại chính mình trong vô thức. Có lẽ cuộc sống khổ cực mà cô đã từng trải qua chính là một nguồn cảm hứng lớn nhất khi sáng tác. Dưới ngòi bút của Tuệ Nghi, những ánh mắt, cử chỉ, những tình tiết nhỏ nhặt nhất được diễn tả một cách chân thực và khiến ai cũng phải hồi hộp, đan xen với sự xót xa khi đọc tiểu thuyết này. Like Share Trả lời
3 ngày trước cơ hội trên sân khấu Giá như lúc đó An có được chiếc “đầm công chúa màu hồng bằng voan có đính nơ to đằng sau lưng” thì có thể bây giờ chúng ta sẽ được nhìn thấy cảnh tượng một cô ca sĩ xinh đẹp đang đứng trên sân khấu cất tiếng hát thánh thót và sau đó là một tràng vỗ tay giòn giã. Nhưng trớ trêu thay đó chỉ là những điều mà tác giả đã thầm vẽ ra trong tâm trí người đọc rồi mạnh mẽ dội một gáo nước thật mạnh để dập tắt đi hy vọng nhỏ nhoi ấy.An đã lỡ mất cơ hội được đứng trên sân khấu. Like Share Trả lời
An – một cô gái có trái tim nhân hậu, luôn muốn giúp đỡ mọi người, cô ấy cũng muốn đi học như bao cô gái khác, nhưng vì hoàn cảnh nên cô ấy phải nghỉ giữa chừng để bươn chải cuộc sống, nhưng khao khát ấy vẫn luôn cháy mãi trong lồng ngực trái của một đứa trẻ. Tôi rất đồng ý với cách kết truyện của tác giả, nghĩa là không có cái kết, nhân vật “tôi” sẽ mãi tiếp tục đấu tranh cho chính nghĩa, trên chính con đường mà cô đã chọn. Nhưng ở phần cuối, cách kết cho nhân vật “Tân” có phần làm tôi hụt hẫng, và phần kết sau đó có chút dài dòng, lẩn quẩn để đi tới việc An vẫn sẽ mãi theo đuổi những chuyên án và công việc của mình.