Trong tiếng nhật, Kin nghĩa là “vàng”, còn Tsugi có nghĩa “hàn gắn”. Kintsugi là nghệ thuật cổ của Nhật Bản giúp hồi sinh những đồ gốm bị vỡ. Bàn tay tỉ mỉ của các nghệ nhân nâng niu và gắn kết từng mảnh gốm vỡ bằng chất kết dính đặc biệt, để khi hoàn thành, tác phẩm – tưởng đã mất đi giá trị – lại càng thêm nổi bật với những vết nứt xinh đẹp.
Cuộc sống thực chất cũng đẹp đẽ và mong manh như gốm. Ta chẳng thể nào tránh được những tổn thương về tình cảm, những thất bại trong đờ Nghịch cảnh cứ thế một ngày nào đó gõ cửa cuộc đời bạn, theo nhiều cách khác nhau và khiến tâm hồn bạn tan vỡ như những mảnh gốm kia.
Với Kintsugi – Tái sinh vụn vỡ, Tomás Navarro sẽ cùng bạn nhặt lên những mảnh vỡ tâm hồn mình, áp dụng nghệ thuật hàn gắn bằng vàng để chữa lành những vết thương trong bạn. Để những vụn vỡ có thể thực sự tái sinh.
Và, để bạn nhận ra rằng: “Cả đồ gốm và cuộc sống đều có thể vỡ ra thành nghìn mảnh, nhưng đó không nên là lý do để ta dừng việc sống thật trọn vẹn, làm việc hết sức và nuôi dưỡng tất cả những hy vọng, ước mơ của ta.”
Xem thêm
“Đôi khi chúng ta bóp méo ký ức của chính mình, thậm chí bóp méo sự thật về những gì đã xảy ra, cố tình chọn cách quên đi một số điều.” - trang 151
“Khi đối mặt với những điều tồi tệ, tư duy của chúng ta trở nên sa sút, nhưng khi đối mặt với thử thách, tư duy của chúng ta lại được cải thiện.” - trang 161
“Điều quan trọng không phải là bạn đã từng là ai, mà là bạn muốn trở thành ai.” - trang 183
“Thế giới không phải như nó vốn có, mà là như chúng ta nghĩ.” - trang 200
“Kiến thức không được áp dụng thì vô ích.” - trang 202
“Chúng ta thường nói rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, và chúng ta tưởng tượng rằng đến một lúc nào đó, những vấn đề trong cuộc sống của chúng ta sẽ tự giải quyết một cách kỳ diệu. Nếu bạn muốn tin điều đó, cứ tự nhiên. Nhưng lời khuyên của tôi khi phép màu chưa đến là: Bạn nên chủ động đối mặt với những điều tồi tệ.” - trang 208
“Nếu bạn không biết mình đang đi đâu, thì việc bạn đi đâu cũng chẳng quan trọng.” — Mèo Cheshire [Alice ở xứ sở thần tiên] - trang 212
“Trái tim tôi là mảnh đất màu mỡ cho nỗi buồn bén rễ.” - trang 226
“Hãy tự hỏi bản thân những câu hỏi này: Điều gì khiến bạn đau khổ đến vậy? Điều gì đang kìm hãm bạn? Và quan trọng nhất, tại sao bạn lại ôm gánh nặng đó? Liệu chúng ta có phải đợi đến khi chạm đáy mới chấp nhận thay đổi? Liệu chúng ta có thay đổi cho đến khi bị tổn thương nặng nề đến mức không thể chịu đựng được nữa không? Liệu chúng ta có trốn tránh hay né tránh nó chỉ vì lý do thực sự là chúng ta không phải đưa ra quyết định hay hành động?” - trang 251