Đây là tác phẩm sâu lắng, càng đọc độc giả sẽ càng bị cuốn hút, Sự cuốn hút ấy được tạo nên bởi mạch văn vừa phải, không nhanh, không chậm và Tình yêu trong sáng, ý chí vượt qua bệnh tật để sống một cuộc sống tươi vui, không buồn phiền và khát khao được sống và được yêu, được tưởng nhớ. Câu chuyện tình yêu của Hazel và Augustus đã cho chúng ta thấy rằng hãy sống hết mình và có trách nhiệm cho ngày hôm nay. Hãy yêu cho dù tương lai thế nào đi chăng nữa miến là hôm nay mình đã sống trọn với tình yêu này. Hãy lạc quan và nhìn về phía trước, bởi cuộc sống không chỉ có bệnh tật mà còn có cả những niềm vui, niềm hạnh phúc, sự yêu thương vô bến bờ của những người bên cạnh ta.
Xem thêm
Tôi chỉ có thể dành cho Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao hai lời khen: (1) nó không dở tệ hại như Những Nẻo Đường Mất Tích ( nhưng suýt soát thôi), và (2) trên trang 120, Hazel ví máy trợ thở của mình như một con rồng cưng ngủ cùng cô. Dù cách diễn đạt hơi vụng về, tôi vẫn thích hình ảnh mà nó gợi lên.
Tôi không hiểu tại sao John Green lại được tung hô đến vậy. Tác phẩm của ông ấy là tầm trung, và tệ nhất là xúc phạm đến thanh thiếu niên. Nếu tôi là bệnh nhân ung thư, hoặc có người thân mắc bệnh, cuốn sách này sẽ thực sự khiến tôi tức giận. Nó vẫn khiến tôi khó chịu, nhưng theo một góc nhìn xa hơn, tức là "người đọc bị xúc phạm bởi những ngụy tạo của Green".
Ông ấy tạo ra câu chuyện về ung thư với mục đích chế giễu những câu chuyện kiểu người chiến thắng ung thư (vì tính đa cảm? Vì thông điệp lạc quan, "hãy nhìn vào mặt tích cực"?), nhưng lại tự sập bẫy chính mình bằng việc viết nên một cuốn sách nơi các nhân vật chỉ được định nghĩa bởi căn bệnh. Cuốn sách này đi theo lối mòn, đầy kịch tính cường điệu và thao túng cảm xúc, là một sự lãng phí thời gian."