Đây là tác phẩm sâu lắng, càng đọc độc giả sẽ càng bị cuốn hút, Sự cuốn hút ấy được tạo nên bởi mạch văn vừa phải, không nhanh, không chậm và Tình yêu trong sáng, ý chí vượt qua bệnh tật để sống một cuộc sống tươi vui, không buồn phiền và khát khao được sống và được yêu, được tưởng nhớ. Câu chuyện tình yêu của Hazel và Augustus đã cho chúng ta thấy rằng hãy sống hết mình và có trách nhiệm cho ngày hôm nay. Hãy yêu cho dù tương lai thế nào đi chăng nữa miến là hôm nay mình đã sống trọn với tình yêu này. Hãy lạc quan và nhìn về phía trước, bởi cuộc sống không chỉ có bệnh tật mà còn có cả những niềm vui, niềm hạnh phúc, sự yêu thương vô bến bờ của những người bên cạnh ta.
Xem thêm

Đã bao giờ, bạn cảm thấy mình sống quá vô nghĩa?

Đã bao giờ bạn khao khát bản thân có thể làm được những điều vĩ đại?

Vậy, cuốn sách này, trong 1 chừng mực nào đấy, chính là câu trả lời dành cho bạn.

Cuốn sách viết về bệnh nhi ung thư, hay dễ hiều hơn, là về những đứa trẻ bị ung thư khi tuổi đời còn rất nhỏ, khiến họ không còn có thể tận hưởng cuộc sống được nữa. Nhân vật chính, Hazel Grace, 16 tuổi, với căn bệnh ung thư giai đoạn 4, sống ngắc ngoải với đủ những phép màu y học, nhưng vẫn còn sống, đang sống, và vẫn sống. Đó chính là mục tiêu duy nhất mà cô cố gắng hướng đến, hay là thứ duy nhất cô có thể hướng tới. 

Nhưng tin tôi đi, bạn sẽ vỡ ra rất nhiều điều khi đồng hành cùng cô trong hành trình duy trì hơi thở của mình. Về ý nghĩa của sự sống, về giá trị của sự chết, hay nỗ lực để hướng tới những điều lớn lao.

Văn phong dịch của cuốn này hơi rườm rà theo cảm nhận của mình (mình chưa được đọc bản gốc nên về lời văn, mình sẽ không nhận xét nhiều). 

Các tình tiết đắt giá, đi vào lòng người, có điều bạn cần có 1 sự tinh tế nhất định trong việc đọc hiểu. Cầm cuốn sách lên, và đọc nó bằng 1 trái tim thấu hiểu, mình tin các bạn sẽ tìm thấy câu trả lời cho ý nghĩa sống của riêng bản thân mình.

Hazel là cô bé 16 tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất đời người nhưng không may cô bé bị ung thư. Việc xạ trị chỉ kéo dài sự sống của cô bé thêm vài năm nữa. Tuy nhiên, nhờ sự ép buộc và động viên tới hội Hỗ trợ bệnh nhân ung thư của mẹ, Hazel đã gặp Augustus Waters, một anh chàng điển trai 17 tuổi với một cái chân giả kì lạ. Sự nảy nở của cảm xúc sau mỗi cuộc trò chuyện đã dần dần vẽ lên một câu chuyện mới mẻ cho hai người, khiến Hazel và Gus đã cùng nhau tận hưởng những phút giây an yên của cuộc sống và cùng nhau đấu tranh với bệnh tật.

"Khi lỗi thuộc về những vì sao" đã kéo tớ vào những trạng thái khác nhau theo nghĩa tích cực. Tớ cười trước những câu đối thoại ngượng ngùng của Hazel và Gus, đôi khi trầm trồ vì lời nói đầy triết lý của Hazel hay lại rưng rưng vì những dòng văn đầy xúc cảm của John Green khi bộc lộ được sự đau đớn về thể xác cũng như tinh thần của cô gái 16 tuổi.

Bên cạnh đó, vẻ đẹp lãng mạn của Amsterdam cũng được John Green vẽ lên rất thơ mộng trong tác phẩm qua hình ảnh dòng sông êm đềm: những cánh hoa bay bay hay cả hương vị tinh tế của sâm-banh trong bữa ăn ngoài trời tại khung cảnh xinh đẹp ấy. Ngoài ra, tớ còn ấn tượng bởi nhân vật Isaac - tên bạn thân chí cốt của Gus mang một nỗi "ám ảnh khôn nguôi" về cô nàng Monica và cả những câu nói dí dỏm của anh chàng này trong suốt cả câu chuyện.

"Khi lỗi thuộc về những vì sao" còn khắc hoạ được tình cảm gia đình sâu sắc. Đó là sự yêu thương vô bờ bến của cha mẹ dành cho Hazel cũng như sự lo lắng tận tuỵ của cha mẹ dành cho Gus trong cuộc chiến đấu chống lại tế bào ung thư.

Tên nhan đề tác phẩm vừa mang màu sắc lãng mạn vừa như một lời trách cứ. Và quả thật đây là tinh thần của tác phẩm, viết về Hazel và Gus là 2 nhân vật chính, họ vừa lạc quan nhưng cũng đồng thời vẫn bị cái "Hội chứng chờ chết", những căn bệnh ung thư hành cho chết dần chết mòn trong đau đớn.

Nội dung chính của câu chuyện không bất ngờ hay chính vì mình có cảm giác, mình từng đọc cuốn sách này ở đâu đó nên mình không bất ngờ với cốt truyện. 1 Hazel tưởng chừng vô vọng hơn trước bệnh tật hơn Gus, 1 Gus lạc quan. 1 Hazel từng từ chối tình yêu, những rung động trước Gus nhưng rồi họ đã có 1 hành trình dài, điên rồ, dũng cảm và đáng nhớ trước khi phát hiện bệnh tình nghiêm trọng của Gus, trước ngày tổng duyệt lễ tang của anh và trong lễ tang thật của anh.

Gus sống với căn bệnh ung thư xương của mình với nỗi sợ bị lãng quên nhưng mình thấy hành trình của anh thật tuyệt vời. Anh dám đi Amsterdam với Hazel mà từ bỏ những cơ hội điều trị, họ đấu tranh vô vọng cho cái kết của "Nỗi đau tột cùng", họ đã giúp những bệnh nhân ung thư khác như Issac chấp nhận cuộc sống của mình, cuộc sống của những người còn sống khi những bệnh nhân ung thư qua đời cũng được gài gắm khéo léo.

Và cái kết của "Khi lỗi thuộc về những vì sao" cũng giống như cái kết của "Nỗi đau tột cùng". Và có lẽ nó gửi gắm trong bức thư của Gus đó là lựa chọn của chúng ta. Gus đã chết, đó là 1 điều chắc chắn, còn Hazel cô có thể có kì tích hoặc không. Chúng ta có thể có những ông bố tự huỷ hoại bản thân như tác giả tác phẩm "Nỗi đau tột cùng" hoặc cuộc sống vẫn tràn ngập tình yêu, trách nhiệm của bố mẹ Hazel.

1 tác phẩm hay với lối viết cuốn hút, hay trong từng chi tiết.

Một vài trích dẫn hay trong cuốn sách:

“Nếu không có nỗi đau, làm sao chúng ta cảm thụ được niềm vui”

“Cơn đau giống như vải vậy, càng đau càng có giá trị”

“Trên thế gian này, ta sẽ không lựa chọn nếu biết mình sẽ bị tổn thương, nhưng ta vẫn lựa chọn một số người mà ta biết là sẽ làm tổn thương ta. Tôi thích sự lựa chọn của tôi và tôi hy vọng cô ấy cũng thích sự lựa chọn của cô ấy”

0 điểm

Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính là Hazel Grace và Augustus Waters, họ là những người đang sải bước đầy nặng nhọc trên con đường được chiếu mệnh bởi vì sao lầm lỗi. Căn bệnh ung thư đến và mang đi tương lai phía trước của họ và cũng như các bệnh nhi ung thư khác. Phải chăng những gì đôi bạn trẻ này có được chính là tình yêu còn đẹp hơn dải cầu vồng sau cơn mưa?

"Tôi sợ bị quên lãng"- Gus bày tỏ trong phần giới thiệu của mình ở hội tương trợ. Hazel đã đứng lên phản đối lại ý nghĩ sai lầm của anh: "Sẽ đến một thời điểm rồi tất cả chúng ta đều chết hết…" từ ấy đã kéo hai con người xa lạ lại với nhau, tạo nên một mối tình đầy lãng mạn và hài hước. 

Tôi rất ấn tượng với những phép ẩn dụ bên trong cuốn sách, đầu tiên là về cậu bạn Gus:"...Ta đặt cái thứ chết người này giữa hai hàm răng mà không cho nó sức mạnh để giết ai cả". Hay lời của Grace mà khiến cho tôi phải suy nghĩ " Con giống như một quả bom nổ chậm", cô cho rằng khi mình chết đi và cũng là lúc quả bom phát nổ, những mảnh bom sẽ lao ra rồi găm vào người thân yêu của cô, ôi! Những miếng vỡ của đau thương, mất mát khứa sâu vào trái tim người ở lại, có lẽ bởi vậy mà Hazel đã chần chừ trước tình yêu với Gus. Nhưng anh đã cho cô thấy điều ngược lại.

"Thế giới" của Hazel, nơi mà chỉ có một quyển sách mang tên "nỗi đau tột cùng", với những bữa ăn thất thường hay những giấc ngủ dài và vài cái máy trợ thở. Cô bắt đầu chôn vùi tuổi mười bảy và cho rằng đó là "tác dụng phụ của việc chờ chết". Chỉ đến khi Gus- chàng trai mắc căn bệnh ung thư xương ác tính( thứ mà cướp đi một bên chân của anh) đến rồi làm quen với Hazel và cuộc sống của cô đã bước sang một trang mới hoàn toàn…

Anh giúp cô thực hiện mơ ước của mình, giúp cô thoát ra khỏi thế giới chỉ có việc chờ chết. John Green đã rất tài tình khi trả lời cho những câu hỏi được đan cài vào từng con chữ: liệu ta có yêu thương và được yêu thương? Liệu ta có bị quên lãng khi căn bệnh xoá sổ ta khỏi thế giới một cách tàn nhẫn nhất?... Không có sự màu nhiệm hay phép thần kỳ, chỉ đơn giản là những con người đang vật lộn với số phận của họ, cố gắng bám víu vào các thiết bị y tế để có thể kéo dài thời gian của mình trên cõi đời này. Có chăng thế giới này cũng chỉ là một "công xưởng sản xuất điều ước". Bạn sẽ cười nhiều, và khóc cũng rất nhiều, cho tới từng dòng chữ cuối cùng thấm dần bên trong bạn thì hãy đọc lại một lần nữa để cảm nhận đủ những gì còn sót lại của cuốn sách có thể sẽ là vài phép ẩn dụ thú vị bạn đã vô tình bỏ qua...và biết đâu bạn lại tìm thấy sự mầu nhiệm đang hiện hữu?