Người xa lạ (còn được dịch Kẻ xa lạ hay Người dưng; tiếng Pháp: L'Étranger) là một tiểu thuyết của Albert Camus được viết vào năm 1942.
Đây là một tác phẩm lạ thường nói về một người đàn ông Pháp bị bệnh tâm thần, người mà cuối cùng đã bị tống giam vì tội giết người, và ngồi chờ bị hành hình. Trong thời gian đó, ông đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc đời của ông cũng như nhìn ra được và ao ước có được một cuộc sống an lành trở lại.
Đây là một trong những tác phẩm đầu tay của Albert Camus, cũng như những học thuyết cơ bản của ông về những điều phi lý và vô lý (tiếng Anh: absurdism)
Xem thêm
Điểm chính của cuốn sách đối với tôi là khi nhân vật nhận ra rằng anh ta không còn "tự do." Anh cần được giải thích điều này - vì cuộc sống cho đến lúc đó luôn là "quen với mọi thứ," và người ta có thể "quen với gần như bất cứ điều gì." Nhưng người gác tù đã thông báo rằng anh đang bị "trừng phạt," và hình thức trừng phạt đó là sự tước đoạt "tự do" của anh. Thú vị thay, anh không nhận thấy sự khác biệt giữa cuộc sống "tự do" trong quá khứ và cuộc sống "không tự do" hiện tại của mình.