Nếu thử sống như loài cá voi “52 Blue”, cô độc một mình giữa đại dương bất tận, rốt cuộc con người sẽ lạc lõng đến nhường nào? Rõ ràng sự tồn tại của nó thật lớn, thân mình chông chênh trên mọi nẻo của biển cả, tiếng hát tuyệt vọng vỗ theo từng đợt sóng trôi dạt vào đất liền. Song, sự tồn tại đó là vô nghĩa. Nó ở kia, nhưng sống như một vật thể đen chìm trong bóng tối. Đôi khi tình yêu của loài người cũng như vậy. Chúng vẫn lớn lên từng ngày và mạnh mẽ biết bao, nhưng khi ở ngay cạnh bên, không ai chịu nhìn nhận nó. Họ khám phá ra tình yêu bằng những hiểu lầm, đau khổ và nước mắt, bằng những cuộc khai quật không tên diễn ra hàng ngày, hàng tuần thậm chí được tính bằng tháng và năm. Thậm chí có những yêu và hận chỉ được hóa giải khi người ta đã trở về với vĩnh hằng. Bằng một cách thần kỳ nào đó, Nina George dàn trải nỗi đau vô hình ấy khắp hơn bốn trăm trang của cuốn Hiệu sách nhỏ ở Paris (The Little Paris Bookshop) không hề gượng gạo và dễ đồng cảm biết nhường nào.

  1. TÁC GIẢ

Nina George sinh ngày 30 tháng 8 năm 1973 tại Đức. Nữ nhà văn được biết đến với cuốn sách Hiệu sách nhỏ ở Paris bán chạy trên toàn thế giới và được dịch ra 28 thứ tiếng khác nhau vào năm 2015. Nina George đã cho xuất bản 26 cuốn tiểu thuyết huyền ảo, giả tưởng cùng với hơn một trăm cuốn truyện ngắn khác nhau. Bà đóng vai trò là một phóng viên cảnh sát, phụ trách quản lý và biên tập cho nhiều ấn phẩm truyền thông. 


Nina George còn được biết đến với ba bút danh khác nhau. Tên đầu tiên, Anne West, chuyên các tác phẩm về đề tài tình cảm, lãng mạn. Dưới cái tên Nina Kramer, tên sau khi kết hôn với người chồng Jo Kramer năm 2008, bà bắt đầu viết thể loại kinh dị. Và cuối cùng là những cuốn tiểu thuyết trinh thám đầy kịch tích được xuất bản dưới cái tên, Jean Bagnol cùng với một tác giả khác, chính là chồng bà, ông Jo.


Bằng sương gió từng trải cả cuộc đời, văn chương của bà thấm nhuần tình cảm, chắt chiu từng giọt nước mắt, nụ cười của người đọc. Trước cái chết đau lòng của cha mình vào năm 2011, bà cho ra đời cuốn nửa tự truyện (semi-autobiographical) Hiệu sách nhỏ ở Paris. Cuốn sách được hoàn thành và xuất bản vào tháng Ba năm 2013.


  1. CUỐN NỬA TỰ TRUYỆN  XÓT XA

Hiệu sách nhỏ ở Paris, cuốn sách nói về trị liệu tâm lý bằng việc đọc sách, bao quát toàn bộ nỗi sợ trước cái chết và cách mà nỗi sợ đó níu giữ con người ở lại thế giới tang tóc, u buồn. 


Câu chuyện kể về ông lão Jean Perdu, ông chủ một hiệu sách nhỏ ở Paris mang tên Hiệu thuốc văn chương. Hiệu sách là một con thuyền neo đậu trên dòng sông Seine thơ mộng nước Pháp, chảy qua Troyes, Paris và Rouen. Jean Perdu, ông Perdu hay Le P còn tự gọi mình là dược sĩ văn chương, có một biệt tài lắng nghe và nhìn thấu tâm trạng của người khác. Cuộc sống của ông lặp lại đều đặn và theo một công thức suốt hai mươi năm liền: một nơi làm việc, một kiểu ăn mặc, một căn phòng quá đỗi  đơn sơ, một vài người hàng xóm và không sự tồn tại nào có khả năng khơi gợi cảm xúc hay ham muốn. Cho đến một ngày, sự xuất hiện của người hàng xóm mới, bà Catherine đem đến những thay đổi trong ông khiến quá khứ bị chôn vùi đào mồ sống dậy, những ham muốn và cảm xúc mãnh liệt giằng xé ông. Ông bán sách cho độc giả như kê đơn thuốc cho tâm hồn họ mà lại chẳng thể hiểu nổi nỗi lòng của chính bản thân mình, để rồi dấn thân vào một hành trình đầy bi thương, tìm thuốc giải cho trái tim vẫn luôn rỉ máu.


Nhắc tới Pháp và Paris là mơ mộng và dịu êm ùa về như một thói quen. Nhưng dù có đi qua bao nhiêu lần mở đầu trên dòng sông Seine của Nina George, người ta vẫn không bao giờ quên được được ngòi bút nặng nề và có chút tối tăm của bà. Ban đầu, chúng nặng trĩu như đám mây đen chưa được gột rửa, sau họ mới hiểu sự nặng nề đó bắt nguồn từ nỗi ám ảnh yêu và hận của nhân vật chính ngài Perdu, đồng thời là minh chứng cho sự tài năng của Nina George trong việc dẫn dắt tâm lý người đọc ngay từ những trang sách đầu tiên. Và rồi khi lướt dần qua những trang sách, những bí ẩn và đau thương được xây nên bởi khát khao tình yêu và ngọt ngào được con thuyền văn chương mở ra, tẽ dòng rối ren trở thành một hành trình tìm lại sự sống tươi đẹp cho tâm hồn của những người đau khổ.


  1. HIỆU THUỐC VĂN CHƯƠNG

Điều đặc biệt của Hiệu sách nhỏ ở Paris không phải ông già Perdu đau khổ, dằn vặt vì tình yêu cũng không phải một hiệu sách ngự trên chiếc thuyền đi dọc khắp dòng sông Seine hướng về phía Nam của đất Pháp. Cái gốc rễ của cuốn sách nằm ở cách mà Nina George đã xây dựng Hiệu thuốc văn chương kìa. Hiệu sách của Perdu không chỉ đơn thuần là nơi người ta có thể dễ dàng mua bán và trao đổi sách. Việc nó trôi nổi trên dòng sông thơ mộng của Pháp cũng không hẳn là điểm nhấn duy nhất. Cái đáng giá hơn là ở đây, ông Perdu thường “kê đơn thuốc” cho những khách hàng của mình, những toa thuốc chữa lành cho mọi người. Giống như cách mà người ta đưa ra lời khuyên cho nhau, so sánh chính xác hơn là cách mà bác sĩ kê đơn thuốc cho bệnh nhân, Perdu cũng nghiêm túc và làm tương tự như vậy. Toa thuốc sách của ông cũng có liều lượng nhất định, hiệu quả và tất nhiên là cả tác dụng phụ.


Thuốc có hiệu lực nhanh cho những tâm hồn và trái tim mắc phải rối loạn cảm xúc ở cỡ nhỏ và cỡ vừa.


Dùng liều vừa đủ tiêu hóa (từ năm tới năm mươi trang) trừ trường hợp được chỉ định, và nếu được, khi dùng hãy giữ ấm chân và/hoặc ôm một con mèo trong lòng.


Adams, Douglas. Bí kíp quá giang vào Ngân hà.

Hiệu quả ở liều cao trong chữa trị bệnh mất lạc quan hay mất khiếu hài hước do bệnh lý. Lý tưởng cho người đi tắm hơi có xu hướng phô trương.


Tác dụng phụ: Ác cảm với việc sở hữu đồ vật, cùng khả năng mắc bệnh kinh niên là áo choàng ngoài suốt ngày.


Dù thấu hiểu người khác là như vậy, nhưng đáng cười thay, chính ông bác sĩ đó lại không chữa được cho căn bệnh đau khổ của mình. Đối với ông, việc người ta đọc nhầm sách cũng nguy hiểm như là uống nhầm thuốc vậy, có thể để lại những tác dụng phụ nặng nề. Và cuối cùng, ông lại được cứu rỗi bởi tình yêu thương và sự ấm áp của tình người, những thứ hoàn toàn nằm ngoài những cuốn sách.

  1. CHUYẾN ĐI DÀI VỀ PHƯƠNG NAM

Tuyến nhân vật chính và phụ trong truyện đều được xây dựng hài hòa và cân bằng. Có thể nói, Hiệu sách nhỏ ở Paris là một cuốn sách bay bổng và nhìn vào từ đại cục trông nó giống như bức tranh khắc họa các vị thần Hy Lạp cổ đại, ai cũng có một màu sắc riêng để rồi chính những con người ấy cũng lại chôn giấu một nỗi niềm tưởng riêng mà lại rất chung.


Hiệu sách nhỏ ở Paris khắc họa một Jean Perdu phải sống với ống thở Nắng phương Nam suốt hai thập kỷ vì người con gái mà ông yêu - Manon - đã bỏ ông đi mãi mãi. Trong lòng ông, chỉ duy nhất phương Nam, nơi mà Manon đặt chân tới sẽ tỏa nắng dù có là buổi đêm.


Em sẽ bước vào căn phòng cuối cùng của mình, rồi từ đó bước ra khu vườn. Phải, mọi chuyện sẽ là như vậy. Em sẽ bước qua những ô cửa sổ Pháp cao thật cao và đầy gọi mời để tiến thẳng vào hoàng hôn. Và rồi… rồi em sẽ hóa thành nắng, và em sẽ ở khắp muôn nơi.


Rồi em sẽ là nắng; em sẽ luôn ở đó, hằng đêm hằng đêm.

Dù cho Perdu đã từng có một tình yêu đẹp, mãnh liệt thời tuổi trẻ, ông yêu điên cuồng và hoang dại nhưng bởi không dám đối diện với trắc trở trong tình yêu mà ông đã đánh mất người con gái suốt 20 năm trời, thậm chí nếu nhìn nhận thực tế hơn, ông sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô gái ấy dù cho lòng dũng cảm của tình yêu đã trỗi dậy một lần nữa. Người con gái từng bị cả ông và người đọc hiểu lầm rằng, cô bỏ đi và không một lời từ biệt hóa ra lại lấp lánh trong những chiều hoàng hôn và những buổi chập choạng bắt đầu buông xuống.


Bên cạnh Jean Perdu trong chuyến hành trình bất ngờ kể trên, còn có một cậu thanh niên Max Jordan, một tác giả với cuốn tiểu thuyết bán chạy nhưng đã bị cấm xuất bản. Thật ra bên trong Max là một con người hai mươi non nớt và hoang mang tột độ trong sự nghiệp lẫn tình yêu. Vả lại, Max chạm tới thành công khi tuổi đời còn quá trẻ, cậu khó lòng cáng đáng những gì sẽ xảy ra với mình. Trông Max, giống như hình ảnh phản chiếu của một Jean Perdu bốc đồng và nhút nhát thời trẻ.


Nhân vật tiếp theo cũng khá thú vị - Cuneo một đầu bếp người Ý lịch thiệp, đa tài dù ngoại hình không có gì nổi bật nhưng ông có nét cuốn hút riêng bởi tài nghệ và sự duyên dáng, lịch thiệp. Cuneo có chuyện tình một đêm với một cô hoa tiêu trẻ tuổi đi trên con tàu mang tên Ánh Trăng. Chỉ vì một đêm trăng không thể quên mà Cuneo đã ròng rã suốt hai mươi năm lùng sục khắp các bờ sông để tìm kiếm người con gái đã cắp trái tim ông.


Một sự sắp đặt kỳ lạ mà 3 con người Perdu - 20 năm sống đau khổ vì tình yêu, chàng trai trẻ Max 21 tuổi đang lạc lối, Cuneo - gã si tình 20 năm cùng hội ngộ trên con thuyền bắt đầu hành trình tìm đến bến bờ hạnh phúc.


Trên con đường độc hành của những trái tim thống khổ, họ trở thành hàng tỉ giọt nước đang tan ra, lóng lánh và nhảy múa, dần tìm được niềm tin yêu và lẽ sống của chính mình. Chính chi tiết này của Hiệu sách nhỏ ở Paris khiến chúng ta mường tượng ra được nhiều điều hơn và cũng tìm ra được nhiều điểm tương đồng hơn giữa con người trong thế giới văn chương. Tựa như sự thức tỉnh qua những lá thư kết nối quá khứ và tương lai của ba chàng thanh niên đầy tội lỗi trong Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya (Higashino Keigo). Lại tựa như sự trưởng thành và con đường tìm về một góc yên bình của Huckleberry Finn trên dòng Mississippi trong Cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn (Mark Twain). Mà văn chương thì bắt nguồn từ sự thật.


Khi cuộc sống đẩy ta đến hố sâu cảm xúc, có thể mỗi người trong số chúng ta sẽ làm những việc chả ai ngờ nổi. Ông cụ này đã như vậy. Ông đi tìm một bóng hình đã không còn, lật lại câu chuyện tình không chôn vùi trong tim. Người ta nói, thời gian sẽ chữa lành mọi thứ. Cũng đúng, nhưng vết thương chỉ hoàn toàn lành lặn khi ta chấp nhận đối mặt với nó thay vì ghìm giữ và chôn nó thật sâu. Chấp nhận là mình giận dữ, là mình đã sai, là mình yêu người ta rất nhiều. Mình đã tổn thương sâu sắc.


Sau mấy chục năm khóa kín cảm xúc và thêm một năm rong ruổi, đối mặt, khóc lên khóc suốt, khóc rồi lại cười, cuối cùng ông ấy đã nói rằng:


Bạn có thể không quên đi người cũ và yêu người mới. Người này không thay thế người kia. Tình yêu vẫn tìm ra con đường của nó.


  1. LỜI KẾT

Ắt hẳn trong lòng ai cũng có một Perdu, một Max và một Cuneo. Gấp lại Hiệu sách nhỏ ở Paris người đọc có thể tận hưởng nhiều cung bậc cảm xúc. Được nhìn nhận, được thấu hiểu, được thông cảm và được chữa lành. Xung quanh vùng sông nước thơ mộng và ngọt ngào của Paris, một buổi chiều trong khuây khỏa và tấm lòng rộng mở, không còn gì tuyệt hơn cảm giác được yêu và xóa đi những nỗi hờn. “Giữa những muỗng đầy thức ăn, nhìn ta bằng ánh mắt hạnh phúc. (Cảm xúc này còn được gọi là được sống)”


Review chi tiết bởi: Ánh Dương - Bookademy

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


Xem thêm

"Làm thế quái nào tôi có thể để họ nói chuyện với tôi về nó?"

Ôi thần linh ơi! Nếu cuốn sách khẳng định bất kì điều gì thì chính là việc người Pháp thực sự lãng mạn, ít nhất là người phụ nữ đã viết cuốn tiểu thuyết này. Tôi thích việc nghĩ rằng những người đàn ông Pháp nghĩ một cách lãng mạn như tác giả này miêu tả họ, nhưng tôi rất nghi ngờ điều đó. Tôi nghi ngờ điều đó chỉ là mong muốn suy nghĩ của cô ấy, nhưng thật tuyệt vời nếu sự nghi ngờ này hoàn toàn sai.

Đây là một câu chuyện buồn, nhưng đẹp về tình yêu, sự mất mát, tình bạn và những giai đoạn đau buồn. Đó là câu chuyện về một người đàn ông, Jean Perdu, người thay vì đối phó với nỗi đau mất mát, quyết định tránh nó và bỏ qua nó hoàn toàn trong hai mươi năm, cho đến khi một sự việc mới khiến những cảm xúc cũ sống lại một lần nữa.

Đối với tôi, đọc về vùng nông thôn thật thư giãn. Cuốn sách được kể một cách tuyệt vời làm cho tôi cảm thấy như mình đang đến thăm Pháp, đến thăm vườn nho và tự mình chèo thuyền. Trên hết, sự lãng mạn trong cách nhân vật chính nghĩ và cách anh ta nhìn cuộc sống là đủ để tạo ra một sự lãng mạn vô vọng khiến một người như tôi bị thu phục hoàn toàn. Thêm vào đó, anh ấy hoàn toàn yêu thích sách. Ý tôi là một cô gái có thể yêu cầu thêm điều gì nữa? Khiếu nại duy nhất của tôi là do nó được dịch từ tiếng Pháp, thỉnh thoảng bạn sẽ bắt gặp những câu không được dịch sát với cảm giác thực sự của văn bản gốc.

Cuối cùng, cuốn sách này rất cảm động và ngọt ngào. Tôi đặc biệt giới thiệu nó cho bất cứ ai yêu thích sự lãng mạn, Pháp, hành trình, phiêu lưu, chèo thuyền, vườn nho, những câu chuyện về sự thức tỉnh, hoặc sách về sách. Như Perdu sẽ nói, lúc lí tưởng nhất để đọc cuốn sách này là trong một khung cảnh ấm cúng, với một ly rượu vang đẹp trong tay (Còn được hiểu là khi đang tận hưởng).

*Tôi cũng nghe bản sách nói. Nó đã được thực hiện tốt. Phần lồng tiếng cho các nhân vật phù hợp với tính cách của họ và người kể chuyện đã sử dụng nhiều giọng đọc khác nhau khá tốt.

Tôi yêu những cuốn sách nói về những nhà sách nên tôi rất hào hứng khi bắt đầu đọc "Hiệu Sách Nhỏ Ở Paris". Cửa hàng "Văn học chữa lành" của Ngài Jean Perdu nằm trên một sà lan neo đậu trên sông Seine. Perdu cảm nhận được nhu cầu và vấn đề của mọi người, và đưa ra những cuốn sách hoàn hảo cho mỗi khách hàng. Thật không may, anh ta đã không thể giải quyết nỗi đau của chính mình kể từ khi người tình rời khỏi cuộc đời anh ta 21 năm trước. Người yêu của anh đã để lại cho anh một lá thư khi cô rời khỏi Paris, nhưng anh đã đợi 21 năm để cuối cùng mở nó ra và cảm thấy sốc khi lý do cô ấy rời đi được tiết lộ.

Perdu, người có họ mang nghĩa "lạc lối" trong tiếng Pháp, cảm thấy thích thú về mặt cảm xúc. Người bán sách bắt đầu một hành trình chữa lành để khám phá lại những điều tuyệt vời trong cuộc sống, sử dụng tất cả các giác quan của anh ta và buông bỏ sự ức chế của anh ta. Perdu và Max Jordan, một tiểu thuyết gia nổi tiếng trẻ tuổi phải chịu đựng áp lực từ hội đồng nhà văn, di chuyển qua một loạt các kênh đào đến Provence. Cuộc hành trình của họ cho thấy họ đến tất cả những niềm vui, cảm giác của cuộc sống vùng nông thôn Pháp xinh đẹp, thức ăn và rượu vang tuyệt vời, những người thú vị và những lời khôn ngoan.

Chuyến đi của họ nghe giống như một hành trình kỳ diệu mà hầu hết chúng ta đều yêu thích. Thật không may, cuốn sách (hoặc bản dịch) rất ngọt ngào đến nỗi nó bắt đầu nghe hơi ngấy sau khi đọc hàng trăm trang. Tôi bắt đầu suy nghĩ về những lời giảng mà tôi đã nghe trong các bài giảng về thơ, bảo tàng nghệ thuật và các buổi hòa nhạc - mọi người kết nối với cảm xúc của họ nhưng không thể nghĩ ra bất kỳ ai quá ảo diệu trong bài phát biểu của họ. Tôi cảm thấy rằng tác giả có một ý tưởng tuyệt vời cho cuốn sách, và có những phần tôi thích, nhưng nó chỉ hơi cầu kì quá mức cần thiết.

Cuốn sách này không phải là những gì tôi hy vọng mình nhận được. Tôi thực sự yêu thích ý tưởng của một cửa hàng sách chữa lành nổi trên mặt nước,, và việc tưởng tượng ra rất nhiều điều có thể được thực hiện với ý tưởng đó. Tuy nhiên, cuối cùng, cuốn sách này lại khá thất vọng. Đầu tiên, tôi không thực sự yêu thích bất kỳ nhân vật nào, đặc biệt là Manon, người phụ nữ làm Jean dày vò trong bi kịch tình yêu trong suốt những năm qua. Tại sao? Cô ấy ích kỷ và không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự thuỷ chung. Jean giống như một kẻ ngốc nhầm lẫn ham muốn với tình yêu, và nó hủy hoại cả cuộc đời anh. Trên thực tế, cuốn sách này có quá nhiều ham muốn và không có nhiều tình yêu thực sự. Tôi đã phải bỏ qua một vài trang. Dòng chảy văn học không hề trôi chảy - nó khá hỗn loạn, và một số phần Jean đắm mình quá nhiều. Và mặc dù phần lớn câu văn và mô tả khá thú vị và đáng yêu, nhưng có vẻ như người kể chuyện, Jean, Manon, và thậm chí cả mẹ của Manon đều có cùng chung một kiểu dẫn: tác giả rõ ràng yêu thích ngôn ngữ đẹp, nhưng dường như không thực tế với tôi rằng mọi người thực sự sẽ nói chuyện theo theo cách đó. Bạn có thể thay đổi người nói, nhưng nó dường như đến từ cùng một người. Này, nhưng ít nhất tôi đã hoàn thành nó, vì vậy nó có mang chút ý nghĩa gì đó. Tôi học được rằng chỉ vì một cuốn sách có chữ "Paris" và "sách" trong tiêu đề không có nghĩa là nó xứng đáng với thời gian mà tôi bỏ ra.

Tiểu thuyết lịch sử là thể loại ưa thích của tôi, nhưng tôi cũng thích tìm hiểu nhiều thể loại khác. Tôi nghĩ rằng hành trình bên ngoài vùng thoải mái của bản thân thách thức tôi và giúp tôi giữ quan điểm trung lập của một người đánh giá. Đó là cách tôi thấy mình nhìn chằm chằm vào một bản sách của Nina George thuộc thể loại lãng mạn đương đại: "Hiệu Sách Nhỏ Ở Paris".

Nhìn lại, tôi có thể thành thật nói rằng câu chuyện gần như không có ấn tượng gì mấy với tôi. Tôi không hề kết nối với bất kỳ nhân vật nào và tôi không hề hứng thú đến các mục tiêu cá nhân của họ. Jean, Manon, tôi không thể quan tâm hơn kể cả khi bạn trả tiền cho tôi. Tôi tìm thấy các yếu tố lãng mạn quá sến súa và dễ gây nhàm chán với cách phát triển của câu chuyện. Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng nó không hợp tôi.

Tuy vậy, tôi không cho rằng cả quá trình đọc cuốn sách này là lãng phí. Tôi yêu ý tưởng về việc chữa lành văn học và ta khó có thể từ chối việc bị hấp dẫn bởi lối viết văn xuôi của George. Sổ ghi chép của tôi được bao phủ bởi những dòng văn từ cuốn sách, những câu nói thể hiện trực tiếp tình yêu văn học của tôi. Tôi không tin câu chuyện George bán hàng rong, nhưng tôi thích quan điểm của cô ấy và cách cô ấy chiếm được cảm tình của cộng đồng văn học bằng chỉ bằng một tập giấy đen trắng.

Tổng kết lại thì "Hiệu Sách Nhỏ Ở Paris" không phải là gu của tôi. Tôi sẽ không giới thiệu nó, nhưng tôi rất thích ngôn ngữ và phong cách của câu chuyện. Phần bối cảnh được làm khá tốt, nhưng cốt truyện lại khá chán. Cuốn sách thú vị ở góc độ văn học, nhưng không phải là câu chuyện hấp dẫn mà tôi đã kì vọng.

Bạn yêu cuốn sách này trước tiên vì nó nói về sức mạnh của sách. Ai có thể cưỡng lại ý tưởng về một cửa hàng sách sà lan trên sông Seine ở Paris, nơi người bán sách, Jean Perdu, sử dụng trực giác của mình để chọn sách phù hợp với bất kỳ cảm xúc nào - nhỏ hay lớn - đang làm ảnh hưởng bạn. Ngài Perdu giải thích điều đó như sau: "Tôi muốn coi những cảm xúc không được công nhận là phiền não và không bao giờ được các bác sĩ chẩn đoán. Tất cả những cảm xúc nhó bẻ mà không bác sĩ tâm lí nào thèm để ý đến vì chúng quá tầm thường. Cảm giác khi một mùa hè khác gần kết thúc hoặc khi bạn nhận ra rằng bạn không còn cả đời để tìm ra nơi bạn thuộc về. Hoặc cảm giác đau buồn nhẹ khi một tình bạn không phát triển như bạn nghĩ, và bạn phải tiếp tục tìm kiếm một người bạn đồng hành suốt đời. Hoặc những bản nhạc blues buổi sáng sinh nhật. Nỗi nhớ về không khí thời thơ ấu của bạn. Những điều như thế."

Sau một khoảng thời gian, bạn sẽ dần hiểu sâu hơn hơn khi bạn nhận ra cuốn sách là về sự đau buồn. Và cuộc sống. Và đối mặt với cái chết. Trên trang web của cô ấy (http://www.nina-george.com), Nina George nói:

"Tôi đã mất 20 năm để trở nên nổi tiếng qua đêm từ năm 1993 đến 2013, khi "Hiệu Sách Nhỏ Ở Paris" lọt vào danh sách bán chạy nhất. [Lưu ý: Danh sách bán chạy nhất của Đức]. Hành trình dài này là cần thiết. Tôi đã phải sống, viết rất nhiều, cả tình yêu và bi kịch. Tôi đã phải mất tất cả mọi thứ trước khi tôi có thể viết những gì tôi có khả năng, những điều tôi thực sự quan tâm. Mọi người đều cần đi theo hành trình của riêng họ. Thường sẽ là một hành trình gian nan."

"Hiệu Sách Nhỏ Ở Paris" là thành quả của một sự đột phá. Tôi luôn luôn biết rằng tôi muốn viết về cái chết, về nỗi sợ chết và nỗi sợ hãi này khiến chúng ta không thể sống trọn vẹn.

Trong cuốn sách, chúng ta khám phá hành trình của Perdu khi anh ấy chuyển từ bị lạc trong đau buồn sang tìm lại chính mình và cuộc sống. Chúng ta càng đi xa về phía nam, thời tiết càng ấm và câu chuyện càng trở nên sống động. Người bán sách. Thất tình. Sự khôn ngoan của sách. Cuốn sách này khá giống với khá giống với cuốn "Cuộc đời của A.J. Fikry". Tôi thích "Hiệu Sách Nhỏ Ở Paris" hơn, có khả năng vì nó khó hiểu hơn và biến đổi linh hoạt hơn. Câu chuyện có thể dễ dàng chuyển thể thành một bộ phim Pháp có tiêu đề kiểu "Amelie".

Là một người có bằng tiếng Pháp, tôi yêu thích cảm giác "pháp" được thể hiện trong cuốn sách này. Lúc đầu, tôi thấy ngạc nhiên khi điều này được thực hiện tốt bởi Nina George - một người Đức, nhưng hóa ra cô ấy sống ở cả Đức và Pháp. Sự thân mật của cô với Pháp đã được thể hiện rõ. Nhờ những mô tả tuyệt đẹp, tôi sẽ không ngạc nhiên khi thấy số lượng người Mỹ đến Provence tăng lên sau khi đọc "Hiệu Sách Nhỏ Ở Paris"!

Lối hành văn của George thật tuyệt vời (và cả người dịch tác phẩm tuyệt vời sang phiên bản tiếng Anh này). Cuối cùng, tôi đã chia sẻ rất nhiều câu nói trích dẫn trong cuốn sách này trên Goodreads - nhiều hơn bất kì cuốn nào khác trong một thời gian dài. George đã cô đọng lại rất nhiều cảm xúc và ý tưởng tuyệt đẹp. 

Nhưng trở lại với những cuốn sách và những cuốn nào phù hợp nhất với những cảm xúc nào. Vào cuối cuốn sách có để danh sách "Liều thuốc văn học khẩn cấp của Jean Perdu" và trong số các "loại thuốc tác dụng nhanh cho tâm trí và trái tim bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn cảm xúc nhỏ hoặc vừa phải", bạn sẽ tìm thấy cuốn:

"The Hitchhiker's Guide to the Galaxy: A Trilogy in Five Parts" của Douglas Adams.

Hiệu quả với liều lượng lớn để trở nên lạc quan hoặc hài hước. Lý tưởng cho những người có xu hướng thích triển lãm.

Tác dụng phụ: ác cảm với việc sở hữu mọi thứ, và xu hướng có khả năng mặc áo choàng cả ngày.

Cảm ơn Crown và Netgalley đã cung cấp một bản sách cho tôi trước.

Tôi định đánh giá cuốn sách này 3 sao nhưng tôi nhận ra rằng tôi đã lướt qua phần cuối cùng của cuốn sách vì tôi chỉ muốn đọc cho xong nó. Giọng điệu của cuốn sách liên tục thay đổi. Đó có phải là một sự lãng mạn với ý tưởng bán sách như một phần của sự lãng mạn như giữa những nhân vật? Nhưng sau đó, người bán sách của chúng ta Perdu lại bắt đầu chuyến hành trình trên chiếc thuyền bán sách của mình trên sông. Anh ta đi cùng một nhà văn trẻ kì cục, người đeo nút tai mọi lúc và trở thành một trò hề. Họ không có tiền và không có thức ăn và phải trả phí để buộc thuyền ở các điểm đến khác nhau. Nhưng rồi đột nhiên họ ra ngoài và ghé thăm ATM để lấy tiền. Ủa gì vậy? Những cảnh tình yêu trong suốt cuốn sách không hấp dẫn lắm và đôi khi việc sử dụng các thuật ngữ phù hợp trong phim khiêu dâm hơn là với cuốn sách này. Tôi tự hỏi đó là vấn đề của bản dịch hay một cái gì đó khác. Sau cùng thì Perdu vẫn từ bỏ chiếc thuyền cho một chuyến đi xe mà không có lời giải thích nào (bản đồ ở phần trước của cuốn sách đưa ra điều này nên đây không phải là sự tiết lộ của tôi). Perdu đang tìm kiếm một tình yêu đã mất và tránh bất kỳ tình cảm mới nào. Dù sao tôi đã đầu tư quá nhiều thời gian để đọc cuốn sách không hề thú vị này, thở dài.

Được rồi, đầu tiên là tôi khá say mê những cuốn tiểu thuyết lãng mạn.

(Nhà xuất bản xếp cuốn này vào thể loại 'hư cấu, lãng mạn, đương đại' - Netgalley cho rằng cuốn này có nội dung 'Văn học/tiểu thuyết' và không thuộc thể loại 'Tình cảm đương đại') 

Tôi không ghét sự lãng mạn, nhưng tôi không thích việc lạm dụng những lời sáo rỗng và sến súa khi đọc sách. Vì vậy, cuốn sách này thực sự không phù hợp với tôi trên ba phương diện, điều thật sự đáng tiếc. Đây là một cuốn sách về sách, và sức mạnh của chúng để giúp đỡ và chữa lành. Bối cảnh được đặt ở Paris, và cửa hàng sách là một sà lan nổi trên sông Seine. Ý tôi là ... thôi nào! Nhưng các cuốn sách và hiệu sách là chỉ là một phần của câu chuyện tình yêu (thực ra, một vài câu chuyện tình yêu khá nông cạn và khó thể tin nổi với tôi).

Có lẽ tôi nên nói ngay rằng đây sẽ không phải là cuốn sách phù hợp nhất với tôi. Tên của nhân vật chính là 'Perdu', nghĩa là mất hoặc mất tích tiếng Pháp. Và Perdu - Jean Perdu - đã tự đóng mình trong việc trải nghiệm thế giới sau bi kịch 21 năm trước. Jean Perdu thực sự lạc lối về cả cảm xúc lẫn thể chất. Điều đó được thể hiện hơi rõ quá so với gu của tôi. Bạn gái của Jean rời xa anh ta (một lần nữa, một lá thư 'gửi John' được thể hiện quá rõ ràng), nhưng anh không thể tự mình đọc nó trong hơn 20 năm.

Cuốn sách làm tôi nhớ đến cuốn "Câu chuyện cuộc đời của A.J. Fikry" hoặc "Cuộc hành hương không chắc chắn của Harold Fry" - cả hai đều là những cuốn tiểu thuyết quyến rũ, hay với những cơ sở thú vị và một số nhân vật phụ đáng yêu. Tuy nhiên, "Hiệu Sách Nhỏ Ở Paris" lại không hay đến vậy, chủ yếu là vì sự sến súa và sáo rỗng. Tôi cảm thấy như mình đang đọc lại các ý tưởng cũ chứ không phải một thứ gì đó độc đáo.

Có tình huống rất kỳ lạ này khi cha của Jean Perdu tiếp tục so sánh giữa ngựa và phụ nữ. Điều này xảy ra ngay tại thời điểm đọc khi tôi cảm thấy khó xử về cách đàn ông và phụ nữ được trình bày/đối xử trong câu chuyện, và tôi thấy mình đã tự hỏi rằng tác giả thực sự cảm thấy gì về đàn ông và phụ nữ. Một đề cập đến việc một người nào đó theo chủ nghĩa sai lầm xảy ra ngay ở phần sau của câu chuyện. Tôi không giải thích điều này tốt lắm nên rất xin lỗi. Nhưng tôi cảm thấy kỳ lạ rằng tác giả là phụ nữ nhưng đưa ra những suy nghĩ rập khuôn thường thấy từ quan điểm nam giới (không có tư tưởng tiên tiến).

Vì vậy, để không nghe quá già và cáu kỉnh và căm thù tình yêu (tôi không phải là loại người này, tôi thề!): Tôi đã thực sự thích sự tổng hợp của cuốn sách. Khi tôi đọc, tôi đã ghi lại các tác giả và những cuốn sách được đề cập trong câu chuyện. Tác giả và nhà xuất bản đã đề cập một danh sách ở phía sau của cuốn sách một cách hữu ích. Đồng thời, có một số cảnh ăn ngon cũng được thêm vào cuốn tiểu thuyết. Một vài công thức nấu ăn cũng được liệt kê ở mặt sau của cuốn sách. Vì vậy, cả hai khía cạnh này đều tuyệt vời. Cuốn sách, ban đầu được xuất bản ở Đức với cái tên "Das Lavendelzimmer (Phòng hoa oải hương)" và trở thành một hit lớn đối với George - hơn 500.000 bản đã được bán, và đã giành được hai giải thưởng - DeLiA và The Glauser-Prize.

Vì vậy, rõ ràng cuốn sách này đã thành công và được yêu thích bởi nhiều độc giả. Tôi chỉ ước toàn bộ nội dung của cuốn sách mạnh mẽ và hấp dẫn hơn đối với tôi.

Tôi đã nghĩ gì?

Lúc đầu, tôi nghĩ "Có điều gì mà mình không thích được?". Một cuốn sách về sách và miền nam nước Pháp, hoàn hảo cho một ngày hè mưa và tôi ngay lập tức yêu Jean Perdu.

Câu chuyện này không quá mới lạ đối với tôi, một người đàn ông trong thời đại trưởng thành, đánh mất bản thân mình trong quá khứ và những ký ức hạnh phúc lẫn không hạnh phúc của anh ta. Anh ta có thể là "The Steppenwolf" hoặc thậm chí là người kể chuyện trong "à la Recherche du temps perdu", nhưng anh ta không phải.

Anh ta là một người đàn ông với một sứ mệnh. Anh ta là một người chữa lành văn học, chăm sóc tất cả các linh hồn lạc lối, trừ của riêng bản thân anh ta, với phương thuốc mà anh ta biết rõ nhất, những cuốn sách.

Trong khi nhiều câu chuyện tình yêu được mở ra một cách từ tốn, với tốc độ để khiến bạn suy ngẫm, câu chuyện này như một lời mời bạn từ suy ngẫm chính những kí ức của chính mình.

Những cuốn sách nào là một phần của cuộc sống của bạn trong hoàn cảnh nào. Những cuốn sách nào khiến bạn khóc vì chúng chạm vào một số ký ức sâu sắc, những cuốn sách giống như sự phản chiếu của bạn trong vùng nước tối hoặc những cuốn sách nào đã truyền cảm hứng cho bạn để sống, yêu thương và làm những điều tuyệt vời.

Một số người tập yoga, một số người đọc, một số người mua một chiếc xe thể thao, tất cả chúng ta đều sống theo những cách khác nhau. "Hiệu Sách Nhỏ Ở Paris" không giả vờ trong việc cung cấp cho bạn một công thức cho một cuộc sống hạnh phúc lâu dài.

Nó chỉ chỉ ra rằng bất cứ điều gì là bạn, bạn là một sản phẩm của cuộc sống và những trải nghiệm của bạn, một số có thể buồn và một số lại hạnh phúc và mọi người có thể đưa quá khứ của họ vào hiện tại để tạo cơ hội tốt cho nhiều khoảnh khắc hạnh phúc.

Đối với tôi một trải nghiệm đọc 5 sao là một điều khiến tôi suy ngẫm về cuộc sống, của riêng tôi và của chung. Ngay cả "Hiệu Sách Nhỏ Ở Paris" cũng khó có thể được coi là tác phẩm hay đến cỡ đạt giải Nobel nhưng nó truyền tải được điều đó trong lòng tôi.

Chúc bạn đọc vui vẻ.

Cuốn sách bắt đầu với rất nhiều ngã rẽ:

Câu chuyện kể vài Ngài Perdu: - "Vua của thế giới này, một dược sĩ văn học, người viết đơn thuốc cho người yêu".

"Tên tôi là Jean. Jean Albert Victor Perdu. Albert được đặt theo tên ông nội còn Victor được đặt theo tên ông ngoại. Mẹ tôi là giáo sư, còn bố cô ấy, Victor Bernier, là một nhà nghiên cứu chất độc, một nhà hoạt động xã hội và là thị trưởng.Tôi năm nay 50 tuổi, Catherine à. Và tôi cũng không quen biết nhiều người phụ nữ, chứ đừng nói đến việc ngủ với họ. Tôi yêu một người. Cô ấy đã rời bỏ tôi".

Món quà của Perdu là khả năng chuyển tiếp của anh ấy.

Anh ấy có một kho tàng văn học chữa lành của riêng mình: - La Pharmacie Littéraire, một cửa hàng sách neo đậu, được gọi là "Lulu ở Seine", với 8000 cuốn sách.

Anh ấy có những triết lí:

 - "Bạn thấy đấy, Jordan," Perdu nói và lấy một cuốn sách khác. "Một cuốn sách là cả thuốc và y học cùng một lúc. Nó đưa ra một chẩn đoán cũng như cung cấp liệu pháp."

VÀ:

Cuốn tiểu thuyết sai có thể giống như cho một người phụ nữ đến gặp một nha sĩ khi cô ấy cần gặp bác sĩ phụ khoa.

VÀ:

"Sách còn giá trị hơn các bác sĩ, tất nhiên rồi. Một số tiểu thuyết là những người bạn đồng hành yêu thương đến suốt đời; một số thì luôn bên tai bạn; một số lại như những người bạn ôm bạn bạn chiếc khăn ấm khi bạn gặp những cơn ốm mùa thu. Và một số... là cây kẹo bông màu hồng râm ran trong não của bạn trong ba giây và để lại một khoảng trống hạnh phúc. Giống như một mối tình ngắn, nóng bỏng".

VÀ:

"...Hãy tập trung vào Ngài Jordan một lúc. Ngài Jordan, nếu ngài không phiền. Ngài thấy đấy, tôi bán sách như bán thuốc vậy. Có những cuốn phù hợp với hàng triệu người, có những cuốn chỉ dành cho vài trăm người. Có những liệu thuốc, à nhầm sách, chỉ dành cho một người duy nhất mà thôi".

Anh ấy sống một cuộc sống yên bình suốt hai mươi mốt năm ở tòa nhà chung cư của mình.