Phải làm gì với một con nai băng ẩu qua đường? Một con gấu bị bắt quả tang đang phá cửa, đột nhập vào nhà? Một cái cây đổ xuống gây chết người? Nếu là vào 300 năm trước, các con vật “phạm luật” đều sẽ bị đem ra xét xử và luận tội. Nhưng ngày nay, Mary Roach nhận ra “bản án” đúng đắn nhất không nằm ở pháp luật mà nằm ở khoa học - thứ khoa học lý giải về mối xung đột giữa con người và thiên nhiên hoang dã.
Kết hợp những thông tin thu thập được trong các chuyến khảo sát thực địa về tập tính của động vật hoang dã, về đặc điểm phát triển hay độc tính của một số loài thực vật, những quan sát, ghi nhận về tác động của con người đến môi sinh của các loài động thực vật khác, cùng với những kiến thức ít người biết về khoa học pháp y, di truyền học bảo tồn…, Mary Roach đã phần nào “vạch tội” loài người chính là kẻ phá vỡ quy luật tự nhiên, trong khi các loài thú khác vốn chỉ hành động theo bản năng.
Với cách viết lôi cuốn, dí dỏm và đầy nhân văn, Fuzz - Khi tự nhiên phạm luật thể hiện niềm hy vọng về sự chung sống hòa hợp giữa con người và tự nhiên, nhất là với các loài động vật hoang dã.
Xem thêm

Mary Roach chưa bao giờ khiến tôi thất vọng — vừa vì tôi mê gu hài hước của bà, vừa vì tôi thích cái cách bà theo đuổi công việc nghiên cứu theo một hướng… có phần khác thường. Chủ đề xung đột giữa con người và các loài động vật là điều mà tôi cũng có chút hiểu biết. Tôi lớn lên ở một trang trại, nên khá quen với việc đối phó với những “vị khách không mời” như sâu bọ hay đôi khi là sóc đất. Tôi cũng từng tham gia giáo dục bảo tồn ở vườn thú địa phương, nên hiểu rõ kiểu người ở hai thái cực: một bên muốn bê tông hóa cả hành tinh, còn bên kia thì lại phẫn nộ khi nghe tin cú mèo được cho ăn… gà con chết. Theo họ thì chim cú bị nuôi nhốt đáng lẽ nên ăn cà rốt hay gì đó đại loại thế chăng?
Tôi cũng sống ở nơi có hươu, nai sừng tấm, gấu và sư tử núi cùng cư ngụ. Đã từng có báo cáo về sự xuất hiện của cả bốn loài này trong phạm vi thành phố hơn một triệu dân của chúng tôi. Chưa kể ngay khu tôi ở, đầy rẫy chó đồng cỏ và mèo rừng. (Tôi từng thấy một con chó đồng cỏ đứng đợi ở góc phố, chờ đèn cho người đi bộ bật xanh rồi thong thả băng qua sáu làn đường, bị người đi ngược chiều lờ đi như chuyện thường ngày vậy). Thế nên một phần những gì Mary Roach nghiên cứu khiến tôi thấy rất quen thuộc.
Tôi thực sự ấn tượng với số lượng nơi bà đã đặt chân đến: Ấn Độ (voi, khỉ, báo hoa mai), New Zealand (chim cánh cụt và trung tâm kiểm soát độc tố đang tìm kiếm giải pháp nhân đạo), Vatican (nghiên cứu dùng tia laser đuổi chim) cùng hàng loạt công viên, thành phố, bãi rác, rừng rậm, và cả cơ sở nhân giống chuột ở Bắc Mỹ. Chính sự sẵn lòng đi theo những hướng kỳ lạ nhất của bà khiến tôi cực kỳ yêu mến. Ai khác ngoài Mary Roach lại có thể nghe chuyện “chim mòng biển tàn phá các lẵng hoa Phục sinh ở Vatican” và ngay lập tức nghĩ: “Ừm, chắc mình phải tới đó xem tận mắt thôi!” chứ?
Tôi nói luôn nhé — bạn sẽ chẳng thể sống sót nổi trong phòng ăn trưa của vườn thú nếu không quen nghe mấy câu chuyện về… phân và chuyện sinh sản của động vật trong khi vẫn phải ăn bánh mì kẹp (và cố nhịn cười để khỏi bắn vụn bánh khắp nơi). Mary chắc chắn sẽ hòa nhập hoàn hảo — thậm chí còn đặt ra những câu hỏi thú vị đến mức khiến ai cũng phải dừng nhai để nghe. Bà ấy chắc hẳn cực kỳ duyên dáng, mới có thể trò chuyện được với từng ấy người, len vào bao nhiêu văn phòng, hội nghị — và kiên trì gọi điện hết lần này đến lần khác cho đến khi khiến người ta phải xiêu lòng mà đồng ý hợp tác.
Tôi đã từng nói điều này, và giờ xin được nói lại lần nữa: Mary Roach, nếu một ngày nào đó bà có ghé qua Calgary và sẵn lòng uống cà phê với một người hâm mộ, hãy nhắn tôi nhé. Tôi sẽ có mặt ngay — háo hức không kém gì đeo chuông leng keng trên người!