Cuốn Đi Qua Hoa Cúc là tập truyện dài của Nguyễn Nhật Ánh, mở đầu câu truyện tác giả kể lại tuổi ấu thơ hồn nhiên của nhân vật trong truyện, kết hợp với tả cảnh ở miền quê, những ngôi nhà nằm dọc hai bên đường đá sỏi dọc theo hai bên hàng dâm bụt và cả cây sứ cây bàng tỏa bóng mát, tỏa hương thơm trước sân nhà. Một nét vẽ nên thơ thật đầm ấm ở một vùng quê xa xôi tác giả dường như làm ấm lòng cho người đọc. Thật vậy mỗi cốt truyện của Nguyễn Nhật Ánh đã phác họa lên một nét quê hương ngọt ngào, một thời ấu thơ đẹp, một tình yêu của tuổi học trò cũng hòa lẫn tình yêu khát khao của bao lứa tuổi. Cuốn truyện dài Đi Qua Hoa Cúc là một trong những tác phẩm tuyệt tác hay của tác giả làm thôi thúc người đọc thêm nhiều ấn tượng và sự lôi cuốn tràn dâng trong lòng bạn đọc.
Xem thêm
“Thật ra chị chẳng hề có lỗi gì với tôi. Chị chỉ có lỗi với những giấc mơ đẹp đẽ và ngọt ngào của tôi thôi. Nhưng chị thì lại chẳng bao giờ biết được điều đó. Chị vẫn coi tôi như một đứa em. Những gì thuộc về tâm hồn tôi đều xa lạ với chị. Nhưng nếu vậy thì tại sao chị lại bảo tôi tha lỗi cho chị? Hay chị đã hơn một lần lẻn vào trong những giấc mơ tôi mà tôi không hề hay biết và như vậy, phải chăng cuối cùng chị đã phát giác ra nỗi lòng yêu dấu tôi dành cho chị bấy lâu nay?”
Vẫn mộc mạc, đơn giản và nhẹ nhàng như vốn có. Sau một ngày làm việc căng như dây đàn thì việc đọc vài trang sách bác Ánh như là mang não đi lên thiên đường vậy.
“Đi qua hoa cúc”, cũng giống như các cuốn khác, bối cảnh của truyện là miền quê miền Trung, Quảng Nam. Nhân vật chính - một cậu nhóc 16 tuổi. Và tình cảm đầu đời với một người chị.
Dù không khắc khoải và dai dẳng như “Mắt Biếc”, nhưng “Đi qua hoa cúc” cũng có một cái kết khiến người đọc phải ngẩn ngơ tiếc nuối. Tiếc cho số phận các nhân vật, tiếc cho truyện tình cảm dở dang.
À mà mình phát hiện ra, sách bác Ánh, hình như cuốn nào cũng sẽ có một nhân vật phải bỏ xứ mà đi. Từ bỏ dường như là phương án tối ưu trong văn chương Nguyễn Nhật Ánh.