“Thời gian trôi. Nhưng thời gian của đời người có những dòng chảy khác nhau. Như dòng sông, dòng đời có chỗ nhanh chỗ chậm, có chỗ còn dừng lại như nước ao tù. Thời gian vũ trụ tất nhiên là một, nhưng thời gian trong tâm thay đổi với từng người. Dòng sông thời gian là một cho mọi người, nhưng mỗi người trôi đi trong dòng sông ấy một cách khác nhau.
Xấp xỉ bốn mươi, Otoko nghĩ Oki vẫn còn sống trong nàng, phải chăng là dòng thời gian của nàng đã không chảy. Hay hình ảnh Oki cùng nàng trôi với cùng một vận tốc, như cánh hoa trôi theo nước. Rồi nàng lại nghĩ, không biết nàng trôi theo dòng thời gian của Oki thế nào. Dù Oki vẫn không quên nàng, nhưng ông tất có một dòng thời gian khác.”
“Một hòa tấu tuyệt vời của thơ, của tình dục thường và bất thường, của tình yêu thường và bất thường, của thiên nhiên, của người của cảnh, của mộng và ác mộ”
Xem thêm
Đây quả đúng là một cuốn sách viết về cái đẹp và nỗi buồn.
Trước hết là Đẹp. Thiên nhiên và con người đều đẹp. Bất cứ cảnh vật nào mà Kawabata viết nên cũng đẹp cả, từ khu vườn, ngôi chùa hay những quả đồi bàng bạc "sắc chiều tà" , triền núi chạy thoai thoải ... tất cả đều được ông miêu tả trau chuốt, mượt mà, mỗi từ ngữ của ông như một nét chạm trổ, thành một bức tranh đẹp hài hòa, mà người đọc chỉ cần đọc 1, 2 câu là bị cuốn theo cảnh sắc tuyệt vời đó.
Con người hiện lên như những điểm nhấn. Các cô gái Otoko và Keiko đều đẹp. Otoko đẹp ý nhị, đằm thắm, có nét duyên của thiếu phụ. Keigo lại có vẻ đẹp rực rỡ của tuổi trẻ. Làn da, mái tóc, vành tai hay khuôn ngực của họ được Kawabata viết nên một cách chăm chút kỹ lưỡng, có cảm giác vẻ đẹp của họ không tì vết, như những người đẹp trong các bức tranh lụa, mượt mà như ẩn sau một làn sương mỏng, như thực, như mơ...
Thiên nhiên hòa quyện với con người "người làm sao, cảnh chiêm bao làm vậy". Khi nhân vật có tâm trạng, cảnh vật như cũng nhuốm màu theo. Khi ông Oki đi thăm Otoko ở Kyoto, tiếng chuông chùa như mang cả tâm sự của ông... hay như khi trong vườn đá, Otoko nổi giận với Keiko, vườn đá như cũng có một khí lực mạnh mẽ, siêu hình.
Đặc biệt những mối tình trong Đẹp và buồn cũng thể hiện đúng như tựa đề của tác phẩm. Tình yêu của Otoko và Oki đẹp và đau buồn. Mãi đến vài mươi năm sau nhớ lại Oki vẫn nhớ thương và day dứt, Otoko vẫn tôn sùng tình yêu thuở hoa niên của mình...
Mối tình của Otoko và Keiko cũng vậy. Một Otoko trầm tĩnh và một Keigo hoạt bát, nóng bỏng... mối tình của họ cũng chìm trong hối hận và dục vọng đan xen...
Mỗi một phân đoạn hiện lên lại cho ta hiểu thêm về những nét khác nhau của nhân vật. Họ yêu, đau đớn tận cùng vì tình yêu và sống được cũng vì tình yêu ấy.
Đây là một tác phẩm tuyệt vời. Từng câu, từng chữ trau chuốt như ngọc.