“Thời gian trôi. Nhưng thời gian của đời người có những dòng chảy khác nhau. Như dòng sông, dòng đời có chỗ nhanh chỗ chậm, có chỗ còn dừng lại như nước ao tù. Thời gian vũ trụ tất nhiên là một, nhưng thời gian trong tâm thay đổi với từng người. Dòng sông thời gian là một cho mọi người, nhưng mỗi người trôi đi trong dòng sông ấy một cách khác nhau.
Xấp xỉ bốn mươi, Otoko nghĩ Oki vẫn còn sống trong nàng, phải chăng là dòng thời gian của nàng đã không chảy. Hay hình ảnh Oki cùng nàng trôi với cùng một vận tốc, như cánh hoa trôi theo nước. Rồi nàng lại nghĩ, không biết nàng trôi theo dòng thời gian của Oki thế nào. Dù Oki vẫn không quên nàng, nhưng ông tất có một dòng thời gian khác.”
“Một hòa tấu tuyệt vời của thơ, của tình dục thường và bất thường, của tình yêu thường và bất thường, của thiên nhiên, của người của cảnh, của mộng và ác mộ”
Xem thêm
Mình cũng chỉ mới đọc tác phẩm này đc 1 lần và chưa dám đọc lại . Với lại mình thấy tác phẩm này có thể hơi khó đọc vì tư tưởng khoảng cách thế hệ và đậm nét văn hoá Nhật bản thời kì quá vãng. Đọc xong thì mình cứ bị ám ảnh bởi cảm giác cực đoan ấy, kiểu như sách này đang rọi rõ những ngóc ngách xấu xa, ích kỷ, hẹp hỏi nơi tâm hồn mỗi con người
Theo ý kiến và cảm nhận riêng của mình thì:
Đẹp của tác phẩm này có thể là cảnh đẹp ( tả cảnh sắc thiên nhiên và văn hoá nhật bản, những đoạn bình về hội hoạ) • người phụ nữ đẹp ( vẻ đẹp cơ thể và tâm hồn của ng phụ nữ nhật bản bấy giờ), và cũng có thể là cuộc tình đẹp của Oki và ng tình 16t ( nếu bỏ qua yếu tố đạo đức), đặc biệt nét đẹp nhẹ nhàng của mối tình đồng tính của Otoko và học sinh
Còn buồn thì là sự đeo bám dai dẳng từ quá khứ xưa, chằng chịt trong lòng mỗi người, đưa đẩy họ vào trò đuổi bắt không lối thoát. Nhất là nỗi buồn của những người phụ nữ trong tác phẩm, liệu có phải Otoko là người đau nhất khi thanh xuân của cô là một nỗi sầu thảm cái giá của mối tình cấm đoán hay là những tủi nhục mà Fumiko phải chịu đựng từ người chồng và nỗi đau mất con, còn Keiko thì có lẽ cô bé vì 1 lẽ quá yêu mà tự gieo rắc bi kịch cho bản thân và cho người khác. Không những buồn ở lòng người, day dứt nơi tâm can mà còn buồn từ tâm thức đến từng nét tả cảnh.
Như là nỗi buồn thật đẹp làm sao ấy, không có nỗi buồn thì vẻ đẹp sẽ tầm thường biết bao...