Đại Ca Tiểu thuyết của Priest
Xem thêm

“Chờ em lớn lên, em sẽ chăm sóc anh, em đi kiếm tiền nuôi anh được không? 

Em muốn lớn lên ngay ngày mai, em… em cả đời đều tốt với anh, sau này không để anh phải chịu khổ nữa.”

Cuộc đời của Nguỵ Khiêm, mình đọc tới đâu lại rơi nước mắt tới đó. Truyện công thụ không ngược nhau nhưng hoàn cảnh lại ngược họ đến thê thảm. Tác giả miêu tả số phận của nhân vật với giọng văn nhẹ nhàng, một chút vui, một chút chế giễu, khi đọc truyện bạn sẽ cảm nhận rằng thật ra dùng giọng văn nhẹ nhàng để viết về những đau khổ ấy nó còn đau hơn cả cách viết tăm tối. Rồi đột nhiên, kiếp sống lang thang khắc cốt ghi tâm thời thơ ấu ấy đều không còn chân thật lắm, cậu như một đứa trẻ đi xa, tìm được cảm giác về nhà và được chấp nhận trên tinh thần.

Ngụy Khiêm cúi xuống đặt bó hoa trước mộ, khoác vai Ngụy Chi Viễn mà vỗ về cậu. Ngụy Chi Viễn kéo tay anh – mà trên đường viễn hành, cậu lại may mắn có thu hoạch, được người đời này quý trọng nhất.

So ra thì những sợ hãi và đau khổ khi lang thang đầu đường xó chợ có tính là gì đâu?

“Có một người, em thích nhiều năm rồi, không dám để người đó biết, cũng không dám để cho bất cứ ai biết, mỗi ngày… mỗi ngày khắc cốt ghi tâm một lần.

Anh muốn nói, tình cảm khắc cốt ghi tâm hơn nữa, vật đổi sao dời rồi cũng sẽ phai nhạt thôi đúng không?

Nhưng một người thủy chung là do quá khứ chất chồng lên, anh có để ai độc nhất vô nhị ở trong lòng anh chưa? Anh cứ thử đi rồi biết, trong lòng chứa người đó một tháng, vậy một tháng chính là của người đó, chứa một năm, thế cả một năm chính là của người đó, sau này vật đổi sao dời rồi thì thế nào đây? Người đó đã trở thành một phần của em.”

– Ngụy Chi Viễn

Khi đọc truyện từng mảnh vỡ hiện thực như hiện ra trước mắt mình. Mình chỉ thấy khá tiếc vì những chương sau cùng mình vẫn không cảm nhận được Nguỵ Khiêm liệu có yêu Nguỵ Chi Viễn như cách Nguỵ Chi Viễn yêu anh không? Nhưng rồi mình nhận ra, thứ gọi là tình yêu với Nguỵ Khiêm là quá xa vời, một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn đều gồng mình gánh vác cả một gia đình, trên có già, dưới có trẻ, anh chưa từng cảm nhận tình yêu thực sự nó mang màu sắc, hình dáng như thế nào cả. Một ngày nhân vật của chúng ta chỉ ngủ 5 tiếng rồi lại phải chạy từ sáng đến tối, Nguỵ Khiêm đã sống một cuộc đời như vậy đó.

Cuối tất cả khó khăn và gánh nặng, đều là năm tháng kiếp này như nước chảy mây bay.

Đớn đau và hạnh phúc, sống không ôm được, chết chẳng mang theo.

Còn hai bạn công thụ của chúng ta cuối cùng cũng về bên nhau, mặc dù Nguỵ Khiêm đã rất nỗ lực để bẻ thẳng lại Nguỵ Chi Viễn rồi nhưng mà trách sao được người ta cong còn hơn nhang muỗi nữa, vậy là anh quyết định cong theo luôn. Nguỵ Khiêm ở độ tuổi này đã buông bỏ được hận thù với người mẹ đã mất hơn 30 năm, buông bỏ được tiền tài dũng cảm theo đuổi đam mê làm nhà khoa học một lần nữa. Anh quyết định quay lại trường, được sống là chính mình nhưng lần quay lại trường này anh đã không còn bất kỳ gánh nặng nào phải gồng gánh, không còn phải bán mạng để kiếm tiền cũng không cần phải âm thầm chịu đựng, vì từ giờ anh đã có Nguỵ Chi Viễn – người sẵn sàng chống đỡ bất kỳ chuyện gì trên đời cho anh để anh có thể sống một cuộc đời bình thường và hạnh phúc như bao người.

Ngụy Khiêm một mình nuôi em gái cùng mẹ khác cha ở khu ổ chuột nghèo khổ, vô tình nhặt được Chi Viễn – vốn là trẻ lang thang về nuôi. Ngụy Khiêm bỏ học, bán mạng cho xã hội đen kiếm tiền cho hai em ăn học. Phát hiện Chi Viễn có tình cảm với mình, Ngụy Khiêm tìm cách đẩy Chi Viễn đi xa. Về sau, anh thử chấp nhận tình cảm của Chi Viễn và bắt đầu cuộc sống mới.


Qua năm năm tháng tháng, Nguỵ Khiêm đã tìm được bến đỗ của mình. Mình rất thương Nguỵ Khiêm, thương Chi Viễn, thương Tiểu Bảo, thương Tam Béo, thương Mặt Rỗ,… Mỗi một nhân vật đều đang sống một cuộc đời. Những con người nơi xóm nghèo bé nhỏ đều có khát khao vươn lên từ chốn bùn lầy. Họ bị chà đạp, bị tổn thương, phải trả giá rất nhiều nếu muốn đạt được những gì mình muốn. Bằng chứng là Mặt Rỗ đã phải trả bằng chính cái mạng của mình để đổi về mấy đồng tiền phạm pháp.


Nguỵ Khiêm là anh cả, sau cái gai góc là một tấm lòng dịu dàng. Chi Viễn đầy những xúc cảm tiêu cực, nhưng cảm xúc xây nên từ tình yêu tội lỗi - được chữa lành bằng tình yêu sắt son. Nếu không yêu Nguỵ Khiêm, Chi Viễn có thể trở thành kẻ phản xã hội, căm thù xã hội bởi quá khứ chui rúc, tranh đấu sinh tồn từng ngày.


Chỉ là giá như, giá như mình có thể thấy Tiểu Viễn rõ ràng hơn một chút. Bởi cái bóng Nguỵ Khiêm quá lớn, quá đẹp, quá dịu dàng. Mỗi cái nhíu mi, lời nói đều mang thông điệp tính cách. Còn Tiểu Viễn, mình chỉ thấy sự quật cường, si tình, thông minh gần như cực đoan trong các mối giao tiếp. Có lẽ đây là tác phẩm viết theo hướng chủ thụ… thông thường mình không quan tâm đến vấn đề này lắm.


Yêu từ lúc thành niên đến khi trưởng thành không mới. Nhưng tác giả lại viết rất thật. Cứ như ở nơi ngôi nhà xập xệ, mình thấy Nguỵ Khiêm cao gầy ngậm điếu thuốc lá. Mình thấy Tiểu Viễn với đôi mắt sáng như sao len lén nhìn theo. Bà Tống đang gói sủi cảo. Tiểu Bảo thì ngấp nghé kế bên để ăn vụng. Tam Béo và Mặt Rỗ cùng mẹ ở dưới sân. Lão Hùng cùng chị Lộ cùng tới. Dù trong hiện thực tác phẩm, Mặt Rỗ chưa gặp Lão Hùng một lần…


Nói chung mình không biết diễn tả cảm xúc lúc này như thế nào. Mỗi một dòng đều buồn đến rơi lệ. Lại có khi như mạch mật ngầm rót vào lòng. Sự bình đạm, có khi như bình thản kể lại một cố sự của tác giả đã gây cho mình sự xúc động mạnh mẽ.


Yếu tố tình yêu ươm mầm cho hết thảy. Tình gia đình của Nguỵ Khiêm và Tiểu Bảo, tình thân của nhà họ Nguỵ với bà Tống, tình người, tình anh em, tình đồng nghiệp, và tình yêu. Chỉ một chữ tình, đã theo mình đi đến dòng cuối cùng của tác phẩm.


Nếu có thể, hãy đọc một lần. Cuộc sống không màu hồng. Tình yêu của hai người con trai cũng không phải dễ dàng…


Đi đến cuối cùng, Ngụy Khiêm từ bỏ chức chủ tịch, bắt đầu đi học lại, không còn lo lắng hay bận tâm nữa. Vì đã có Chi Viễn, nay đã là một người đàn ông, đủ sức để bảo vệ Ngụy Khiêm rồi.

Ngụy Khiêm là anh trai tốt nhất trên thế giới.

Trong lòng Tiểu Bảo, cũng như trong lòng Tiểu Viễn. Và trong lòng độc giả.

Tuy nhiên, Ngụy Khiêm không bao giờ là người bạn đồng hành tốt của bất kỳ người phụ nữ nào, bất kể ngoại hình của anh ta như thế nào hay sự giàu có và sự nghiệp của anh ta ra sao. Những trải nghiệm thời thơ ấu và quá khứ như vậy đã biến Ngụy Khiêm trở thành một người đàn ông có tâm lý rất bất thường. Có rất ít người mà anh ấy tin tưởng, đặc biệt là phụ nữ, anh ấy hiếm khi hoàn toàn thoải mái trước mặt bất kỳ ai. Quá cảnh giác và lo lắng đã trở thành trạng thái bình thường của anh ấy. Giống như những lời cay nghiệt mà anh đã nói.

Tuy nhiên, trong lòng Ngụy Khiêm, Tiểu Viễn lại khác. Tiểu Viễn không phải là "người khác", mà là một phần của chính anh ấy. Anh ấy sẽ nói chuyện thận trọng vì Tiểu Viễn và sẽ từ bỏ mọi thứ khác vì Tiểu Viễn. Anh muốn Tiểu Viễn có được hạnh phúc tốt nhất. Dù bản thân anh cũng không biết hạnh phúc nhất là gì. Tôi luôn cảm thấy rằng một nửa quá trình Ngụy Khiêm bị Tiểu Viễn chia tay là sự thỏa hiệp và thông đồng của Ngụy Khiêm đối với Tiểu Viễn. Anh ấy đã hoàn thành tâm nguyện của Tiểu Viễn và sau này anh ấy thậm chí còn buồn bã nghĩ: "Cuộc đời của Tiểu Viễn đã bị hủy hoại trong tay hắn". Điều này có lẽ hoàn toàn khác với cảm xúc của Tiểu Viễn.

Ngụy Khiêm có lẽ chỉ có thể mở lòng không chút phòng thủ, chỉ nhận được sự bảo vệ không chút dè dặt khi ở bên cạnh Tiểu Viễn. Ngoại trừ Tiểu Viễn, không ai có thể cho hắn cảm giác an toàn như vậy, cũng không ai có thể bước vào trái tim hắn. Ngay cả Tiểu Bảo cũng không thể.

Tiểu Viễn là phần thưởng tốt nhất mà thế giới đã ban tặng cho Ngụy Khiêm.

Sách được chia thành hai phần, tôi sẽ review phần thứ hai của cuốn sách và đây cũng là phần nhàm chán và máy móc. Tôi không thể bình tĩnh sau khi đọc nó một lúc lâu - cùng một tác giả thực sự đã viết phần trên và phần dưới của cùng một tác phẩm theo cách tâm thần phân liệt và rõ ràng. Tác giả này thực sự là một kẻ mất trí, thậm chí phát điên. Kể từ khi Wei Qian (tên tiếng Trung của nhân vật được phiên âm bằng pinyin) trở thành giám đốc công ty, cuốn sách bắt đầu đi chệch khỏi cấu trúc hợp lý và đi chệch hướng, có lẽ kỹ năng viết chưa đủ và kinh nghiệm còn hạn chế khiến anh không thể chuyển sang viết văn chiến tranh kinh doanh. Đã được chuyển thể thành một cuốn sách về sự trưởng thành của giới trẻ, nó sẽ phù hợp với cốt truyện liên tục, nhưng anh ta lại liều lĩnh và vô liêm sỉ nếu phát triển cốt truyện hoàn toàn với đam mỹ làm tuyến chính, người có tính cách nham hiểm, hoang tưởng và ích kỷ, dần dần xa cách với anh trai Wei Qian, người đã từ bỏ tất cả tương lai để nuôi dạy anh lớn lên khỏe mạnh. Rải rác và nhàm chán, giống như một con mụ già kiêu hãnh khoe lịch sử dâm đãng của mình với những người đàn ông khác. Cảm giác thích thú khi đọc phần đầu tiên đã hoàn toàn bị tan vỡ bởi cảm giác buồn nôn và mơ hồ của phần thứ hai. Những khúc mắc không thể giải thích được, những cảm giác hồi hộp gượng ép, những thay đổi nhân vật hoàn toàn là tưởng tượng và diễn biến câu chuyện ngẫu nhiên, phần này khiến tôi lần đầu tiên cảm thấy đọc những tác phẩm dở tệ sẽ khiến bạn phát ốm đến chết!