Đại Ca Tiểu thuyết của Priest
Xem thêm

“Chờ em lớn lên, em sẽ chăm sóc anh, em đi kiếm tiền nuôi anh được không? 

Em muốn lớn lên ngay ngày mai, em… em cả đời đều tốt với anh, sau này không để anh phải chịu khổ nữa.”

Cuộc đời của Nguỵ Khiêm, mình đọc tới đâu lại rơi nước mắt tới đó. Truyện công thụ không ngược nhau nhưng hoàn cảnh lại ngược họ đến thê thảm. Tác giả miêu tả số phận của nhân vật với giọng văn nhẹ nhàng, một chút vui, một chút chế giễu, khi đọc truyện bạn sẽ cảm nhận rằng thật ra dùng giọng văn nhẹ nhàng để viết về những đau khổ ấy nó còn đau hơn cả cách viết tăm tối. Rồi đột nhiên, kiếp sống lang thang khắc cốt ghi tâm thời thơ ấu ấy đều không còn chân thật lắm, cậu như một đứa trẻ đi xa, tìm được cảm giác về nhà và được chấp nhận trên tinh thần.

Ngụy Khiêm cúi xuống đặt bó hoa trước mộ, khoác vai Ngụy Chi Viễn mà vỗ về cậu. Ngụy Chi Viễn kéo tay anh – mà trên đường viễn hành, cậu lại may mắn có thu hoạch, được người đời này quý trọng nhất.

So ra thì những sợ hãi và đau khổ khi lang thang đầu đường xó chợ có tính là gì đâu?

“Có một người, em thích nhiều năm rồi, không dám để người đó biết, cũng không dám để cho bất cứ ai biết, mỗi ngày… mỗi ngày khắc cốt ghi tâm một lần.

Anh muốn nói, tình cảm khắc cốt ghi tâm hơn nữa, vật đổi sao dời rồi cũng sẽ phai nhạt thôi đúng không?

Nhưng một người thủy chung là do quá khứ chất chồng lên, anh có để ai độc nhất vô nhị ở trong lòng anh chưa? Anh cứ thử đi rồi biết, trong lòng chứa người đó một tháng, vậy một tháng chính là của người đó, chứa một năm, thế cả một năm chính là của người đó, sau này vật đổi sao dời rồi thì thế nào đây? Người đó đã trở thành một phần của em.”

– Ngụy Chi Viễn

Khi đọc truyện từng mảnh vỡ hiện thực như hiện ra trước mắt mình. Mình chỉ thấy khá tiếc vì những chương sau cùng mình vẫn không cảm nhận được Nguỵ Khiêm liệu có yêu Nguỵ Chi Viễn như cách Nguỵ Chi Viễn yêu anh không? Nhưng rồi mình nhận ra, thứ gọi là tình yêu với Nguỵ Khiêm là quá xa vời, một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn đều gồng mình gánh vác cả một gia đình, trên có già, dưới có trẻ, anh chưa từng cảm nhận tình yêu thực sự nó mang màu sắc, hình dáng như thế nào cả. Một ngày nhân vật của chúng ta chỉ ngủ 5 tiếng rồi lại phải chạy từ sáng đến tối, Nguỵ Khiêm đã sống một cuộc đời như vậy đó.

Cuối tất cả khó khăn và gánh nặng, đều là năm tháng kiếp này như nước chảy mây bay.

Đớn đau và hạnh phúc, sống không ôm được, chết chẳng mang theo.

Còn hai bạn công thụ của chúng ta cuối cùng cũng về bên nhau, mặc dù Nguỵ Khiêm đã rất nỗ lực để bẻ thẳng lại Nguỵ Chi Viễn rồi nhưng mà trách sao được người ta cong còn hơn nhang muỗi nữa, vậy là anh quyết định cong theo luôn. Nguỵ Khiêm ở độ tuổi này đã buông bỏ được hận thù với người mẹ đã mất hơn 30 năm, buông bỏ được tiền tài dũng cảm theo đuổi đam mê làm nhà khoa học một lần nữa. Anh quyết định quay lại trường, được sống là chính mình nhưng lần quay lại trường này anh đã không còn bất kỳ gánh nặng nào phải gồng gánh, không còn phải bán mạng để kiếm tiền cũng không cần phải âm thầm chịu đựng, vì từ giờ anh đã có Nguỵ Chi Viễn – người sẵn sàng chống đỡ bất kỳ chuyện gì trên đời cho anh để anh có thể sống một cuộc đời bình thường và hạnh phúc như bao người.

Từ sự ngưỡng mộ anh hai đến tình cảm e ấp cho đến tình yêu sâu đậm muốn chiếm hữu anh hai rồi cuối cùng trở thành một tình cảm giác ngộ, yêu vì người ấy, làm tất cả để chăm sóc người ấy, cho dù người ấy có thể bên cạnh một cô gái khác. Bạn công này có thể nhận xét là một con sói đầu lạnh như băng nhưng tình cảm tinh tế, chỉ duy nhất với anh thụ. Tình cảm của công và thụ thì phát triển hết sức tự nhiên. Cái khó của văn dưỡng thành là làm sao xoay chuyển tình cảm gia đình, anh em thành tình yêu, vì nếu viết không đúng có thể làm tình tiết phát triển mất tự nhiên, gượng gạo. Nhưng Priest làm rất tốt, truyện chỉ có 69 chương thôi nhưng các tình cảm của hai người được dẫn dắt từng bước từng bước một nhanh chậm hợp lý. Từ lúc Ngụy Khiêm nhận ra khuynh hướng “cong” của cậu em cho đến anh chấp nhận thì lại lòi ra thằng nhỏ thích anh rồi cuối cùng cách xa nhiều năm hai người gặp nhau thành thật hiểu nhau mà nhận ra tình cảm của nhau. Thật ra thì tính cách đặc thù như Khiêm và Chi Viễn thì hai người chỉ có thể đến với nhau chứ chả ai chen chân vào nổi. Trong thế giới của Khiêm chỉ có gia đình và gánh nặng trên vai không có thì giờ quan tâm người phụ nữ khác, anh là chuẩn kiểu “ngoài lạnh trong tâm thì sao cũng được”. Trong thế giới của Viễn chỉ có thần tượng là Khiêm, kiểu tình cảm như vậy càng yêu càng sâu nên kêu cậu buông bỏ thì cũng khó như lên trời.

Truyện có những mô típ thường thấy trong đam mỹ công si tình suốt nhiều năm từ một cậu bé dần trưởng thành để bảo bọc người thương.

Nhưng cái hay của Priest đó chính là bạn thụ thật sự khác người… vừa thô lỗ vừa vô tâm vô phế nhưng lại là một người anh cả vĩ đại sẵn sàng sống chết vì tiền vì cơm ăn áo mặc cho gia đình. Tính cách lạ lùng như dậy mà Priest cũng hòa trộn vô chung một con người được cũng thật sự đáng nể. 

Bạn công Ngụy Chi Viễn thì tư chất thông minh nhưng tính tình biến thái, từ nhỏ tới lớn trong thế giới của cậu chỉ có “anh hai” Ngụy Khiêm. Tình cảm sâu đậm của cậu làm hủ nào đọc lòng cũng mềm, cái sự si tình này cũng thường thấy theo mô típ tình cảm thôi nhưng cái đặc biệt ở đây là truyện dưỡng thành nên tình cảm của cậu cũng trưởng thành theo. Từ sự ngưỡng mộ anh hai đến tình cảm e ấp cho đến tình yêu sâu đậm muốn chiếm hữu anh hai rồi cuối cùng trở thành một tình cảm giác ngộ, yêu vì người ấy, làm tất cả để chăm sóc người ấy, cho dù người ấy có thể bên cạnh một cô gái khác. Bạn công này có thể nhận xét là một con sói đầu lạnh như băng nhưng tình cảm tinh tế, chỉ duy nhất với anh thụ.

Anh có để ai độc nhất vô nhị ở trong lòng anh chưa? Anh cứ thử đi rồi biết, trong lòng chứa người đó một tháng, vậy một tháng chính là của người đó, chứa một năm, thế thì cả một năm chính là của người đó. Sau này vật đổi sao dời rồi thì thế nào? Người đó đã trở thành một phần của em.

Nếu em cũng sợ thì anh phải làm sao?

Anh giỏi giang hơn thì em cũng không thể dựa dẫm mãi được, đàn ông con trai dù sao cũng phải tự mình bước ra xã hội. Nếu không thì sau này em biết lấy gì để chăm sóc anh?

Có lẽ mọi người sẽ mong muốn Ngụy Khiêm tiến tới với Ngụy Chi Viễn sớm hơn. Nhưng tôi còn cảm thấy, Ngụy Khiêm có thể nào mà lại đi tiếp nhận Ngụy Chi Viễn? Chẳng phải là trai thẳng sao? Cái kiểu bảo thủ thế kia. Nhưng khi có một người rất si tình yêu thương mình suốt bao tháng năm không thay đổi, thì cũng hơi khó giữ lòng rồi.

Huống chi, người đó lại là Ngụy Chi Viễn, là Tiểu Viễn anh luôn yêu thương dù không bao giờ nói ra, dù lúc nào cũng là mắng chửi. Khi biết Tiểu Viễn gặp nguy hiểm vì cứu Tiểu Bảo, anh lo lắng. Khi Tiểu Viễn trong độ tuổi dậy thì xa cách anh, anh cảm thấy mất mát. Anh mất ngủ, nhưng có ly sữa nóng và sự dỗ dành của Tiểu Viễn, anh liền không còn bị mất ngủ nữa. Anh không chấp nhận được chuyện Tiểu Viễn thích anh, đẩy Tiểu Viễn đi du học, nhưng khi có điện thoại gọi về, anh đang say vẫn hấp tấp chạy tới tính bắt điện. Tiểu Viễn bỏ tôm vô chén cho anh, anh điềm nhiên ăn.

Dịu dàng bên nhau như thế, con tim cô đơn lạc lối cuối cùng đã tìm thấy nơi dừng chân ấm áp. Cả một đoạn đường dài với bao đau thương thậm chí là chết chóc, với những nỗi sợ hãi tới ám ảnh, cuối cùng cũng đã có thể lùi lại phía sau.

Từ nay về sau, chúng ta chỉ có tử biệt, không còn sinh ly nữa.

Priest thật xứng danh là đại thần của Tấn Giang. Từng câu từng chữ trong “Đại ca” đều hay, hóm hỉnh mà cũng đầy chất thơ, lại cực kỳ sâu sắc điêu luyện. Và “Đại ca” thì không chán chút nào!

“Đại ca” là một câu chuyện xúc động về số phận con người, về cái nghèo và nghịch cảnh. Ngụy Khiêm là con của gái điếm, và đó vẫn là lý do để người ta chửi anh, kể cả bà nội của đứa em gái cùng mẹ khác cha. Nhưng không ai biết, đó là ám ảnh khôn nguôi của Ngụy Khiêm, tới nỗi anh sợ tiếp xúc thân mật với người khác. Nhặt đứa bé mồ côi ngoài đường về, cuối cùng ko nỡ đuổi, cho nó một cái tên “Chi Viễn” (đi xa), còn nuôi nó cùng với đứa em gái, sau này còn nuôi bà nội của em gái. Ngụy Khiêm thông minh, giỏi giang biết bao nhiêu, nhưng vì quá nghèo, cuối cùng đã bỏ học cấp 3 để đi theo Nhạc ca làm lưu manh để có tiền nuôi từng ấy miệng ăn. Ước mơ thời niên thiếu vỡ nát, vì người huynh đệ đã khuất mà lập mưu giết chết Nhạc ca, nhưng ngay cả khi muốn quay lại trường học, cố gắng tìm lại ước mơ thuở thiếu thời, Ngụy Khiêm cũng phải tự đặt cược mạng sống của mình trên sàn hắc quyền. 

Khi ấy, Ngụy Khiêm chỉ mới mười bảy tuổi…

Phải mang vác trên vai gánh nặng gia đình, phải lấy mạng sống ra liều khi muốn hoàn thành giấc mơ của chính bản thân mình. Đến nỗi, sau này, khi Ngụy Khiêm lấy được bằng đại học, anh cũng không hề vui. Anh cũng không có thời gian để vui, bởi vì anh phải lo cho công ty mà anh góp vốn thành lập và sau này làm chủ tịch. Cảm xúc của anh chai sạn rồi, không có chỗ cho tình yêu. Mà anh cũng không tin vào ái tình, lại là một người luôn cảm thấy thiếu an toàn. Anh cô độc suốt những tháng ngày lăn lộn gánh vác trách nhiệm, cũng khát vọng một tình thương dành cho mình, nhưng mẹ anh như thế, cuộc đời anh nặng nề như thế, có thể có sao?