Cô Thành Trong Gương
Xem thêm

Ngôi kể trong sách là Kokoro - cô bé trên trang bìa. Vì một tổn thương tâm lý, cô bé từ chối đến trường và nhốt mình trong phòng. Cứ thế từng ngày lặng lẽ và nhàm chán trôi qua. Cho đến một hôm, tấm gương trong phòng cô bé bỗng nhiên phát sáng...

Tấm gương là cánh cửa dẫn đến một tòa lâu đài xinh đẹp. Tại đây, Kokoro gặp gỡ 6 người bạn khác. Với nhiệm vụ đi tìm chiếc chìa khóa bí mật để thực hiện 1 điều ước, 7 đứa trẻ dần tiếp xúc và kết nối. Từ những cuộc trò chuyện đầy ngượng ngùng lúc mới gặp, dần dần, bọn trẻ đã mở lòng hơn. Từ đó mà những câu chuyện về quá khứ và hiện tại, cũng như bí mật của mỗi người, dần được hé lộ. Dù được thấu hiểu, sẻ chia và tìm ra nơi mình thuộc về, nhưng bí ẩn về việc 7 đứa trẻ được tập hợp bởi ai và mục đích gì, vẫn chưa được hé lộ cho đến những trang cuối cùng.

Không quá khó để đoán được cái kết nhưng truyện vẫn cuốn lắm. Lúc mới đầu mình thấy cô bé Kokoro hơi tiêu cực và quá quan tâm đến những gì người khác (có lẽ) đang nghĩ về mình. Nhưng khi sự thật được hé lộ, mình mới hiểu ra lý do vì sao cô bé này lại như vậy. Đáng thương và cô độc.

Mình thích cái cách tác giả truyền tải các thông điệp nhân văn trong truyện: bạo lực học đường, mong muốn được hoà nhập và có 1 cuộc sống bình thường, có bạn và được chia sẻ và thấu hiểu, dũng cảm bắt đầu lại cuộc sống. Mở đầu sách khá u ám nhưng cái kết tươi sáng và ngập tràn hy vọng. Cách tác giả lý giải tình tiết cũng rất thuyết phục.

Vẫn có một số chi tiết bị lặp lại (mà mình nghĩ là tác giả đang cố tình làm vậy). Nhưng giọng văn nói chung dễ đọc và bánh cuốn, cùng với các thông điệp nhân văn nên mình vẫn cho em này 4/5 ⭐️ nha

"Cô Thành Trong Gương" có một sức hút mạnh mẽ đến từ một ý tưởng truyện độc đáo và cách những thông điệp ấm áp được truyền tải một cách sâu sắc thông qua cốt truyện ấy. Truyện được xây dựng dựa trên nền tảng cổ tích nhưng lại bắt đầu dưới một góc nhìn có phần u ám và bi quan, khiến bạn đọc những tưởng đây là một cuốn sách cực nặng nề và tiêu cực về mặt tâm lý. Vậy nhưng thực chất thì càng về sau, khi những đứa trẻ bị tổn thương dần tìm hiểu, cảm thông và chia sẻ với nhau về những nỗi đau của riêng chúng thì những mảng sáng trong thế giới của mỗi người lại hiện hữu rõ hơn, đem lại những giây phút chữa lành cho chính bạn đọc.

Cuốn sách đã phơi bày thực trạng khủng khiếp của vấn nạn bạo lực học đường - nỗi kinh hoàng có thể hủy hoại thế giới trong sáng trong sâu thẳm trái tim của những cô, cậu bé - người đáng ra phải được trải nghiệm những điều tươi đẹp và bổ ích nhất trong môi trường giáo dục. Tuy nhiên, truyện đối mặt với thực trạng nhức nhối ấy bằng một tâm trí đầy lạc quan, khi mà trái tim trong mỗi con người có thể đẩy lùi những áng mây đen tối kia.

Trái tim ấy sẽ mang tới một nguồn sức mạnh to lớn để những đứa trẻ lạc lối trong thế giới hỗn loạn của chúng có thể dũng cảm đối mặt với những tổn thương trong quá khứ và tìm đến một tương lai tươi sáng hơn, vì chúng tin rằng bên cạnh chúng luôn có những người chúng yêu thương đồng hành và khích lệ. Vì vậy, "Cô Thành Trong Gương" chắc chắn là một cuốn sách ấm áp tình người, tình bạn, tình cảm gia đình và tình yêu chính bản thân mình của mỗi con người trong cuộc sống hối hả ngày nay.

Cô thành trong gương, chà, Cô thành trong gương, bản thân nhan đề sách đã gây ra sự tò mò rồi. Với sự hiếu kì khi không hiểu “cô thành” nghĩa là gì nên tớ quyết định tìm tới cuốn sách này. Ấn tượng trước hết là bởi nhan đề, sau là cái bìa rõ xinh, sau nữa là độ bự chảng của Cô thành trong gương. Thật sự í, không ngờ ẻm dày thế mà nội dung cũng rất okay luôn nên bằng mọi giá phải ngoi lên giới thiệu cho mọi người.

Cô thành trong gương với nhân vật trung tâm là cô bé Kokoro, một học sinh lớp 7 bị tổn thương tâm lý nặng nề nên em đã từ chối đến trường, ngày ngày giam mình trong căn phòng nhỏ và cứ thế để mặc những ngày nhàm chán bình lặng trôi qua. Tưởng chừng cuộc sống sẽ tiếp tục trôi qua như thế, cho đến một ngày, Kokoro bất giác phát hiện tấm gương trong phòng mình rực sáng và một sức mạnh kì quái nào đó đã lôi em vào trong tấm gương. Hoảng hốt và sợ hãi khi bị rơi vào tình huống quái gở, chưa kể là sự xuất hiện của cô bé kì lạ mang tấm mặt nạ sói cùng sáu người bạn cũng ngơ ngơ ngác ngác bị rơi vào hoàn cảnh tương tự giống Kokoro càng khiến em hoang mang hơn nữa. Họ bị triệu tập bởi thế lực ma quái nào và với mục đích gì, chẳng ai nắm rõ. Chỉ biết rằng bảy đứa trẻ đã đồng hành cùng nhau bước vào cuộc phiêu lưu kì lạ nơi thế giới trong gương, cùng nhau trải qua những khó khăn và thử thách, những buồn bã và cả những niềm vui, để rồi đáp án cuối cùng cũng mở ra, hé lộ một sự thật sững sờ và xúc động tột cùng.

Để mà nói thì Cô thành trong gương là một trong những cuốn sách tớ ưng cái kết nhất. Thật sự kết quá đẹp, tuyệt vời và bất ngờ luôn nên các bạn cứ an tâm đọc nhé. Phần mở đầu của câu chuyện, tác giả lần lượt giới thiệu hoàn cảnh và xuất thân của mỗi nhân vật nên cảm thấy hơi chậm nhưng không sao, kiên nhẫn chút thôi là bạn vào guồng ngay. Tớ đọc Cô thành trong gương chỉ trong một ngày duy nhất vì hợp gu, chưa kể tác giả còn đề cập trực tiếp tới các vấn đề nhức nhối của xã hội, nổi bật nhất trong số đó là nạn bắt nạt và bạo lực học đường. Nếu bạn để ý kỹ thì sẽ nhận thấy ngay từ đầu tác giả đã rải rác kha khá hint về nội dung cho người đọc rồi, mà rải hint khéo ghê, phải đến hơn nửa cuốn truyện bạn mới tá hỏa nhận thấy rằng hóa ra các chi tiết nhỏ tin hin cũng bện xoắn và liên quan mật thiết đến nhau luôn. Trời ơi, cảm giác như kiểu chơi trò xếp hình.

Bên cạnh đó phải kể đến cách tác giả xây dựng và phát triển nhân vật rất ổn định. Tất cả dàn nhân vật trong Cô thành trong gương đều có đất diễn và câu chuyện riêng, mọi thứ đều hòa vào nhau, tôn nhau lên chứ chẳng có ai bị lép vế hết trơn. Và hay hơn cả là mọi nhân vật, mọi câu chuyện đều liên quan đến nhau í trời ơi, điều quan trọng phải nhắc lại thêm lần nữa. Để mà nói thì tớ thích câu chuyện của cậu bé Rion nhất, từ đầu đến cuối cứ tưởng chỉ có thế thôi, ai dè đoạn gần cuối tác giả “nổ” một quả làm phải ngớ người ra mấy giây rồi chẳng biết trời đất là gì cứ thế cắm đầu vào đọc tiếp.

Nội dung và cách triển khai câu chuyện cuốn hút ghê gớm. Tớ thích cách tác giả đặt vấn đề và hơn hết thảy là ý tưởng xây dựng nên một cô thành trong gương. Cô thành ấy đã trở thành nơi nương náu, một nơi chốn an toàn cho cả bảy đứa trẻ, là cầu nối để đưa bảy đứa trẻ đến với nhau, tạo nên sợi dây tình bạn bền chặt và khăng khít giữa chúng. Tuy nhiên thời gian ở cô thành cũng có hạn, và hết thời gian bảy đứa trẻ sẽ tiếp tục phải lựa chọn giữa việc bị mắc kẹt hay là đứng lên để bước tiếp. Cũng như bản thân chúng ta luôn giữ cho mình một nơi trú ẩn an toàn, nhưng sâu thẳm trong chúng ta biết rõ rằng chẳng thể nào trốn mãi trong đó được. Chúng ta sẽ phải bước ra và đối diện với cuộc sống nghiệt ngã. Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi vì bạn không hề cô đơn, cũng như cái cách mà bảy đứa trẻ lạ mặt đã tìm thấy nhau và quyết định trở thành bạn tốt của nhau, giúp đỡ và che chở cho nhau.

Cái kết rất rất rất rất rất đẹp mọi người ơi, mình chẳng biết phải nói gì hơn vì nó đẹp quá, và cái kết thực sự đã đem đến rất nhiều hy vọng và tiếp thêm sức mạnh cho tất cả những ai bị lạc khỏi vòng quay cuộc sống. Highly recommend cho mọi người cuốn sách này nhen! Trời ơi đọc thôi, đảm bảo không hối hận mọi người ơiiiiiiiiii!

"""Cô thành trong gương"" là một bất ngờ đối với mình. Mới đầu nhìn bìa, mình nghĩ nó thuộc kiểu ""lightnovel"" hơi hướng kinh dị bí ẩn, một đám trẻ con chơi ma sói rồi lần lượt từng đứa bị giết hay gì đó? Nhưng đọc truyện mới thấy mình hiểu lầm hoàn toàn. Truyện hay hơn mình nghĩ khá nhiều, và đọc xong thì thấy xứng đáng với thời gian đã bỏ ra cho gần 600 trang sách.

Nội dung của truyện, nếu tóm tắt lại, thì khá là ""ảo"" và trẻ con: Một cô bé vì tổn thương tâm lý nên nhất định không chịu đến trường (""không thể"" thì đúng hơn), cứ nằm lì trong phòng. Một hôm chiếc gương trong phòng phát sáng, cô bé bước qua gương và đến một toà lâu đài - nơi cô bé gặp một thiếu nữ đeo mặt nạ sói và sáu người bạn khác cũng không đi học như mình. Ở đó, họ cùng nhau thực hiện thử thách tìm chìa khoá mở ra căn phòng điều ước. Chỉ có một chiếc chìa khoá duy nhất, nên điều ước cũng chỉ dành cho một người.

Điều bất ngờ là từ cái khung rất ""ảo"" đó, tác giả đã triển khai được một câu chuyện vô cùng chỉn chu, đầy lớp lang, đậm tính hiện thực và truyền tải những thông điệp có sức nặng. Twist của truyện rất ấn tượng, và khắp cả truyện là những ""manh mối"" được rải khéo léo. Độc giả, trong quá trình đọc, từ lúc nào không hay sẽ nhập tâm vào nhân vật, và vô thức cùng tham gia vào trò chơi ""tìm chìa khoá"" mà tác giả bày ra. Một trải nghiệm đọc không tệ chút nào. Tác giả viết rất chắc tay, diễn biến tâm lý của nhân vật tự nhiên, tình tiết hợp lý từ đầu đến cuối.

Trên tất cả, điều khiến mình đánh giá cao nhất ở cuốn sách này là cảm giác ấm áp mà nó mang lại khi đọc đến những chương cuối cùng. Một cái kết tích cực, rực rỡ, vô cùng xúc động. Nếu bạn hoặc một người thân yêu của bạn từng, hoặc đang, chịu những tổn thương trong thời niên thiếu, mình nhiệt liệt đề cử bạn đọc cuốn sách này.

Trước khi bắt đầu nội dung một cuốn sách, mình thường đọc lời giới thiệu ở bìa sau và một số thông tin ở bìa gập bên trong. Tác giả Tsujimura Mizuki là một nhà văn nổi tiếng và là chủ nhân của rất nhiều giải thưởng văn học như như giải Mephisto, giải Yoshikawaeijibungaku (tên dài dữ ), giải Naoki, … ""Cô thành trong gương"" đã đoạt giải Honyataishou và trở thành sách bán chạy tại Nhật. Không hiểu sao một tác phẩm như này mà lại không nổi trong cộng đồng đọc sách nhỉ?

“Cô thành trong gương” là câu chuyện xoay quanh nhân vật Anzai Kokoro. Vì một số biến cố ở trường mà cô bé không đến trường, chỉ nhốt mình trong phòng. Những ngày nhàm chán cứ thế trôi qua, cho đến một hôm, Kokoro phát hiện tấm gương trong phòng mình sáng lên, trở thành một cánh cổng dẫn cô đến một tòa lâu đài. Tại nơi đó, cô đã gặp một cô bé đeo mặt nạ sói cùng sáu người bạn khác cùng chung hoàn cảnh. Họ phải cùng nhau thực hiện một thử thách trước khi tòa lâu đài đóng cửa vĩnh viễn.

Một câu chuyện kì lạ, và có chút hơi chán. Mình đã nghĩ vậy khi đọc được một nửa số trang sách. Nhưng khi đọc tiếp một nửa còn lại cho đến hết, thì mình bị hút luôn vào cốt truyện. Nhịp truyện nhanh hơn và có phần dồn dập hơn. Các nhân vật tưởng chừng như không có chút gì liên quan đến nhau nhưng lại có một sợi dây gắn kết bền chặt. Plot twist ở đoạn kết đã khiến mình rất xúc động và ngạc nhiên tột cùng. Những bí ẩn lần lượt được giải đáp một cách hoàn hảo. Mình đã đoán mò cái kết thành mấy phiên bản nhưng trật lất hết.

Tác giả xây dựng tuyến nhân vật khá tốt. Tuy truyện xoay quanh nhân vật chính Kokoro nhưng sáu người bạn còn lại cũng không hề bị lu mờ, mỗi người đều có một câu chuyện riêng. Và chính nhờ đó mà vấn đề bạo lực học đường được phản ánh khá tốt, từ nhiều khía cạnh khác nhau. Bất kì đứa trẻ nào cũng có thể gặp phải, không kể độ tuổi. Cách thức bị bạo lực cũng khác nhau, nhưng đều dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng là trẻ gặp khó khăn trong việc đến trường. Đi học là một việc vô cùng bình thường, nhưng lại là một hành động vô cùng dũng cảm của những đứa trẻ đó. Tòa lâu đài giống như một chỗ trú ẩn an toàn mà chúng có thể bấu víu vào và nương tựa lẫn nhau. Nhưng không có gì là lâu dài, lâu đài sẽ đóng cửa. Trước khi điều đó xảy ra, chúng phải học được cách mạnh mẽ và đương đầu với khó khăn.

Một điều nữa mà mình thích ở đây là sự xuất hiện của những câu chuyện cổ tích. Những câu chuyện cổ tích ấy tưởng không liên quan mà lại liên quan không tưởng, là xương sống cho mạch truyện tiếp diễn. Đọc cuốn này xong là muốn đi mua ngay truyện cổ tích về đọc cho đã đời và được thỏa cái thú quay trở về tuổi thơ.

“Cô thành trong gương” là một cuốn sách đáng đọc, và càng thích hợp cho những ai đang trong quá trình trưởng thành và gặp những biến cố trong cuộc sống, đặc biệt là ở trường học. Mạch truyện ở phần đầu có chút lê thê, có thể bạn sẽ thấy chán. Nhưng nếu bạn kiên nhẫn đọc cho đến hết, thì cái kết sẽ là một món quà xứng đáng cho sự kiên trì của bạn.

Đây là một cuốn sách mới xuất bản của Nhã Nam, thật ra từ khi nghe tin sắp xuất bản thì mình đã mong chờ rồi, cuốn sách thực sự hay lắm luôn. Nội dung cấu trúc chặt chẽ, nghệ thuật dùng từ miêu tả cảm xúc rất thực, diễn biến tâm lý rất thực tế, mình đọc mà khoảng 150 trang là phải gập sách vào để lấy bình tĩnh, nói thật ai từng trải qua việc bị bắt nạt học đường hay bị trầm cảm thì đọc cuốn này chắc khó mà bình tĩnh được, mình khóc suốt luôn. Nó không phải là kiểu quá đau buồn, mà là một câu chuyện mang lại hy vọng, những đứa trẻ không thể đến trường. Những đứa trẻ bị bỏ lại, chúng tập trung trong tòa lâu đài trong gương với nhiệm vụ đi tìm căn phòng điều ước. Rất rất nhiều câu nói chạm tới mình, vì mình, bản thân mình cũng là "một đứa trẻ không thể tới trường" nhưng so với mình, Kokoro lại có vẻ còn trưởng thành hơn, dũng cảm hơn, đôi lúc mình cũng khóc vì thấy vui cho Kokoro, vì cô bé đã tới được tòa lâu đài bên kia gương. Ở thế giới đó, Kokoro được cứu, và Kokoro cũng cứu lấy những người bạn của mình. Có đôi lúc mình cũng thấy chút tủi thân, vì với mình, chẳng có tòa thành trong gương nào cả, nhưng đọc câu chuyện mình lại được truyền cảm giác ấm áp kỳ lạ. Đây là một câu chuyện khơi dậy niềm tin và an ủi những đứa trẻ thương tổn, thực sự rất hay. Sách dày hơn 500 trang nhưng mình sẵn sàng đọc lại nhiều lần, hi vọng lần sau mình sẽ đọc được liền mạch mà không khóc nhiều. Hay tại mình mít ướt quá ta ????

Một cuốn sách làm mình lầm tưởng về thể loại: đoạn đầu tưởng nó fantasy, xong nghĩ hình như là về game sinh tồn hoặc phản địa đàng, đến giữa có cảm giác sách tâm lý – xã hội, kết thúc là một chiếc sách healing.

 Cuốn sách kể về một cô bé lớp 7 tên Kokoro từ chối đi học sau khi gặp phải một biến cố tâm lý ở trường. Cô bé chỉ quanh quẩn trong phòng, càng ngày càng khép mình. Bỗng một ngày, cô bé phát hiện tấm gương trong phòng mình phát sáng, dẫn đến đến một tòa lâu đài. Tại đây cô bé gặp được 6 đứa trẻ khác cùng chung tình cảnh. Dần dần, 7 đứa trẻ cô độc khám phá được mục đích chúng được triệu tập, dẫn đến một cái kết vô cùng bàng hoàng và cảm động.

 Cả cuốn truyện gần 600 trang là hành trình trưởng thành của Kokoro, từ một cô bé tự dưng đau bụng quằn quại khi nghĩ đến việc phải đến trường; cô bắt đầu đổ lỗi cho thủ phạm đã lấy cắp thời gian đáng lẽ được đi học của cô; nhưng quan trọng nhất, cô bé nhận ra, ở đâu cũng sẽ có những người xấu, cô nên học cách đối mặt, và tin rằng đằng sau luôn có Gia đình và Thầy cô hết lòng bảo vệ. Có lẽ ai cũng mong mình có được một ‘cô thành’ – một nơi an toàn cho bạn ẩn náu trước những cái xấu bên ngoài, một nơi ấm áp luôn có những người bạn sẻ chia, một nơi tiếp thêm sức mạnh cho bạn quay về với cuộc sống thực. Dù thế giới có nghiệt ngã thế nào, dù tương lai có đen tối ra sao, bạn vẫn phải dũng cảm bước tiếp, lòng vững tin vào những người bạn sẽ luôn giúp đỡ bạn trong mọi hoàn cảnh.

Câu chuyện khai thác một góc nhìn khác về Bạo lực học đường. Bạo lực không chỉ là những tổn thương về thể xác, ở đây Kokoro không/chưa hề bị đánh hay chịu một tác động trên thân thể; và nhiều người lớn có lẽ nghĩ: Bọn trẻ con không đánh nhau thì mọi chuyện chưa nghiêm trọng. Nhưng những lời xúc phạm, đe dọa đã gây tổn thương sâu sắc, mà nếu không có sự can thiệp của gia đình và bạn bè, cô bé hẳn sẽ lạc lối hoàn toàn trong phần đời còn lại.

 Từ góc nhìn của một đứa trẻ hướng nội, cách triển khai dài dòng trong phần đầu làm mình cảm thấy rất chán nản, mình phải trải qua 2/3 truyện mới tìm được kết nối với nhân vật. Trong quá trình đọc, mình đặt khá nhiều câu hỏi cho sự logic của cuốn sách. Sao mẹ Kokoro có thể thản nhiên với tình trạng của cô bé? Sao cô bé không nói thật với mẹ và thầy cô? Sao người không hiểu chuyện thế này mà cũng làm được thầy giáo? Sao cô Kitajima không hành động quyết liệt lên? Sao mấy đứa trẻ này 9 tháng bên nhau rồi mà vẫn không chịu tâm sự chia sẻ gì hết?

 Nhưng may quá, tinh hoa nằm ở cái kết, nó sẽ làm bạn tha thứ hết mọi sự dài dòng nhàm chán của toàn bộ cuốn sách. Cái kết đem lại cảm giác như hồi mình đọc “Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya”, bất ngờ, cảm động, ấm áp. Cũng không ngoa khi nói 20% cuối đầy xúc động này đã còng lưng gánh team toàn bộ 80% đầu. Nhờ vào trải nghiệm đọc những quyển khác, mình đã lờ mờ đoán ra về mối quan hệ giữa các nhân vật và về dòng thời gian. Cú twist với mình không quá bất ngờ, nhưng mình vẫn không thể ngăn bản thân khóc ròng rã.

Chiếc review này chỉ nhằm mục đích khích lệ những ai đã đọc được nửa quyển mà thấy nản quá thì hãy cố ráng đọc đến cái kết có khả năng sưởi ấm, chữa lành tâm hồn.