Càng lớn lên, những quyến luyến của chúng ta đối với bố mẹ càng ít. Khi đại bàng non có thể giương cánh, nó luôn hướng tới không trung, chứ không phải rúc vào đôi cánh bố mẹ.
Bạn khát vọng cuộc sống khởi sắc, không còn quẫn bách giật gấu vá vai. Bạn khát vọng sự nghiệp tiến triển, như thế mới không uổng bao năm vất vả tăng ca bất kể gió mưa. Bạn khát vọng con cái của mình về sau có thể lớn lên vui vẻ khỏe mạnh, đạt được thành tích đáng tự hào, vươn lên trong môi trường cạnh tranh quyết liệt… Nhưng bạn lại vô tình đặt một khát vọng khác nằm sâu trong tâm hồn xuống vị trí dưới cùng, khát vọng này chính là hy vọng bố mẹ đừng vội già đi.
Giống như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt trời, vào những ngày trời quang nắng đẹp, bạn cảm thấy ấm áp và dễ chịu, nó như một thứ đương nhiên nên có, hưởng thụ sự tốt đẹp nó mang lại đã trở thành thói quen của bạn. Nhưng nếu một ngày, có người nói với bạn mặt trời sẽ không mọc nữa, bạn cảm thấy thế nào? Có lẽ phần lớn mọi người đều cảm thấy sợ hãi và luống cuống. Bố mẹ cũng giống như mặt trời, luôn lặng lẽ ở sau lưng, cho bạn chỗ dựa và sự ấm áp, nhưng nếu một ngày bố mẹ không còn ở đấy nữa, cảm giác an toàn quen thuộc cũng lập tức biến mất, bấy giờ muốn tìm lại, sợ rằng đã quá muộn.
Bởi vì năm tháng vẫn mãi trôi, thời gian không trở lại, tên siêu trộm thời gian đang dần dần lấy đi tuổi xuân của bố mẹ, rồi có một ngày, bố mẹ sẽ già đi.
Xem thêm
Cuốn sách "Có Một Ngày Bố Mẹ Sẽ Già Đi" được viết bởi nhiều tác giả với những ngành nghề khác nhau nhưng họ điều nói tới người nhà của mình. Câu văn tuy đơn giản nhưng chạm đến cảm xúc của người đọc. Người đọc và người viết đều có chung một nỗi sợ là sợ mất đi người nhà. Trong lòng người viết lẫn người đọc điều chất chứa một nỗi sợ, đều chung một cảm giác. Nên mỗi câu mỗi từ đã lấy đi biết bao nước mắt của người đọc.
Tại sao cuốn sách là lời nhắc nhở không phải là lời cảnh báo? Lời nhắc nhở là dành cho chính bản thân tôi và tất cả bạn trẻ đang tò mò muốn ngắm nhìn thế giới ngoài kia. Đừng lo say mê ngắm nhìn thế giới rộng lớn kia rồi bỏ bê thế giới nhỏ trong ta. Thế ngoài kia có bao biết điều kỳ thú, món ngon, vật lạ trên đời nhưng nó không bao giờ so được với bữa cơm sum vầy gia đình.
Cuốn sách chỉ đơn giản nhắc ta là thời gian trôi rất nhanh nên đừng để mình phải hối hận điều gì cả khi quay đầu lại. Cơm gia đình không biết ăn được bao nhiêu bữa nữa nên đừng vì điều gì đó để mất bữa cơm nhà. Công việc có nhiều tới đâu nhưng hãy dành một ít cho gia đình. Ở ngoài có khó khăn đến mấy cũng đừng mang buồn bực về nhà. Chỉ đơn giản là về nhà đi bố mẹ đang chờ.