2 ngày trước Sự Thật Phũ Phàng Về Phần Đầu "Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn" Có lẽ đây là bài đánh giá gây tranh cãi nhất tôi từng viết... Thành thật mà nói tôi rất thích tác phẩm này, nhưng tôi chẳng thấy chút thú vị nào ở phần đầu của “Chúa tể những chiếc nhẫn”. Không thể phủ nhận khả năng xây dựng thế giới đặc biệt xuất sắc của Tolkien, nhưng quả thật đây là một tác phẩm tẻ nhạt. Lối thoại của các nhân vật được viết cùng một phong cách, đến mức có thể hoán đổi tên các thành viên trong “Đoàn hộ nhẫn” (trừ Gandalf và có lẽ là Strider). Và, hành trình của họ vô cùng thiếu sức sống. Đồng thời, mạch truyện bị kéo dài một cách không cần thiết với vô số chi tiết thừa thãi chẳng được miêu tả đủ thú vị để cứu vãn chúng. Bộ sách này luôn nằm trong danh sách “phải đọc” của tôi, nhưng có lẽ tôi sẽ bỏ qua hai phần tiếp theo. Like Share Trả lời
2 ngày trước Hành Trình Đến Với Kiệt Tác Chúa Tể Những Chúa Nhẫn" Của Đời Tôi Một trong những kiệt tác văn học thế kỷ XX. Lần đầu tôi thử đọc nó hồi cấp ba nhưng đã không thể đọc hết. Phải đến lần thứ hai, khi tôi ngoài hai mươi, mới thực sự cuốn hút bởi tác phẩm.Frodo bước vào một hành trình đầy thử thách, khám phá những vấn đề về đạo đức, tình bạn, trách nhiệm với người khác, đối mặt với nỗi sợ, lòng dũng cảm và hiểm nguy. Trong khi mô tả cuộc chiến thiện ác quy mô toàn cầu, Tolkien đã khắc họa xung đột ấy qua góc nhìn “rất người” (hay nên nói là rất hobbit). Những chủ đề ông khai thác mang tính phổ quát, còn các nhân vật của ông vô cùng gần gũi. Frodo, Sam và Gandalf là những vị anh hùng lưu danh thiên cổ, còn Gollum là minh chứng cho số phận của kẻ phàm tục bị bóng tối tha hóa. Đây là bộ sách yêu thích nhất của tôi, và cùng với hai phần tiếp theo, nó trở thành cuốn sách hay nhất đời tôi. Tôi đã đọc nó ít nhất năm lần, bao gồm cả việc đọc to cho các con nghe. Tôi hy vọng sẽ được đọc thêm năm lần nữa. Like Share Trả lời
2 ngày trước Một Giả Thuyết Về Cốt Truyện? GIẢ THUYẾT CỦA TÔI VỀ CHIẾC NHẪN"Không có thứ gì vốn dĩ đã ác độc từ đầu".Tôi có một giả thuyết về Chiếc Nhẫn Chúa. Đừng lo, không tiết lộ nội dung đâu. Như Tolkien đã viết (trích trong phần review này), không có thứ gì vốn dĩ đã xấu xa, ngay cả Sauron cũng không phải sinh ra đã độc ác, NHƯNG...có một thứ ở Trung Địa trời sinh đã mang bản chất xấu xa…chính là Chiếc Nhẫn Chúa!Chiếc Nhẫn Chúa đã xấu xa từ khi được tạo ra. Nó từng nằm trong tay Sauron, rồi chuyển sang Isildur - một con người, nhưng nhanh chóng bị thất lạc và rơi vào tay Déagol - một hobbit, rồi lại bị Sméagol - một hobbit khác chiếm đoạt. Sméagol giữ nó quá lâu đến mức đánh mất bản thân, biến thành Gollum – đáng sợ, gớm ghiếc, nham hiểm và nguy hiểm, nhưng bản chất vẫn là một hobbit. Sau đó đến lượt Bilbo - lại một hobbit nữa, và cuối cùng là Frodo - đúng rồi, cũng là hobbit.Bạn có thấy mô-típ không? (Với tôi thì nó khá rõ ràng!) Hobbit, hobbit, hobbit, hobbit.Người ta nói rằng mọi chủng tộc (Tiên, Người Lùn, Con Người...) đều bị Chiếc Nhẫn ám ảnh. Nhưng với tôi, rõ ràng CHÍNH CHIẾC NHẪN mới bị "ám ảnh" bởi loài hobbit!!!Sauron có thể là Chúa tể những chiếc nhẫn, nhưng chính Chiếc Nhẫn Chúa cũng có ý chí riêng. Nó không giống Nhẫn Quyền Năng của Green Lantern có thể nói chuyện hay chứa một thư viện dữ liệu, thậm chí tự bay đi tìm chủ nhân mới. Chiếc Nhẫn Chúa không biết nói, không thể tự di chuyển hay bay, nhưng dẫu sao nó vẫn là một chiếc nhẫn ma thuật (nên nói là "ma quỷ", vì không thể phủ nhận độ hiểm độc của nó – Này nhé! Không chỉ Tolkien mới biết chế từ mới đâu). Rõ ràng, mục đích của nó chính là trói buộc mọi sinh vật vào trong bóng tối và cái ác.Sauron có thể có kế hoạch riêng cho Chiếc Nhẫn Chúa, nhưng rất có thể, chính Chiếc Nhẫn Chúa cũng có âm mưu riêng, kế hoạch riêng - không phải để phản bội hay chống lại chủ nhân, mà để hoàn thành mục đích cốt lõi của nó khi nhận ra những lỗ hổng trong kế hoạch của Sauron.Sauron muốn để cái ác xâm chiếm, tràn ngập khắp Trung Địa: Tộc Tiên (Elf) thông thái và quyền năng nhưng một số đã sa ngã (không lạ khi họ bắt đầu rời khỏi Trung Địa). Người Lùn tham lam và hung bạo – miếng mối béo bở cho bóng tối. Con Người? Đừng làm tôi cười! Chúng ta là giống loài dễ sa ngã nhất – không phải điều đáng để Chiếc Nhẫn Chúa bận tâm. Tuy nhiên, Sauron thậm chí không biết sự tồn tại (chứ đừng nói đến vị trí) của vùng Shire. Rõ ràng hobbit không nằm trong kế hoạch của hắn. Có thể do hắn không biết đến họ, hoặc đơn giản chỉ là hắn không để họ vào mắt. Nhưng Chiếc Nhẫn Chúa lại biết. Bằng cách nào đó, nó biết về loài hobbit. Và Chiếc Nhẫn Chúa chỉ có MỘT mục đích..."Chiếc Nhẫn duy nhất ngự trị tất cả,Chiếc Nhẫn duy nhất tìm thấy chúng,Chiếc Nhẫn duy nhất tập hợp lại,Và trong bóng tối trói buộc chúng." Like Share Trả lời
2 ngày trước Trải Nghiệm "Dở Khóc Dở Cười" Với "Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn" Giơ tay nếu bạn còn nhớ những hội chợ sách tuyệt vời hay phiếu đặt sách Scholastic ngày còn bé? Hồi cấp hai, mình đã mua được bộ sách cực chất này, bao gồm cả bộ ba tác phẩm và "Anh chàng Hobbit". Tiếc là dù luôn say mê đọc sách, mình lại chẳng đủ động lực để hoàn thành nó trong suốt gần 15 năm trời.Đầu những năm 90, mình đọc "Anh chàng Hobbit". Sau đó mình bắt đầu đọc cuốn này nhưng nhanh chóng mất hứng ngay sau đoạn Tom Bombadil. Tolkien tuyệt vời đấy, nhưng hơi quá sức với một học sinh cấp hai. Ngay cả khi cuối cùng mình hoàn thành nó vào khoảng năm 2001 (vừa kịp lúc bộ phim ra mắt), đó vẫn là một trải nghiệm đòi hỏi nhiều kiên nhẫn. Nhưng kết cục thì - không nghi ngờ gì, xứng đáng 5 sao trọn vẹn! Đây là một tác phẩm kinh điển! Một trong những ông tổ của dòng giả tưởng cao cấp (high fantasy) - mình dám chắc bạn khó lòng tìm được tác giả giả tưởng nào không chịu ảnh hưởng từ bộ sách này. Dù có vài đoạn chậm đi chăng nữa, hãy cố gắng đọc tiếp, mình đảm bảo bạn sẽ không hối tiếc đâu! Like Share Trả lời
2 ngày trước Tại Sao Bạn Nên Đọc 'Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn' Một Cách Tản Mạn? Từ những thung lũng xanh tươi của Shire đến đỉnh cao hùng vĩ Amon Hen, "Đoàn Hộ Nhẫn" là cuộc phiêu lưu kỳ thú của những nhân vật đáng yêu vượt qua nghịch cảnh tưởng chừng bất khả thi.Phải thú thật rằng lần đầu đọc cuốn sách này, tôi đã chán ngán với khoảng thời gian dài các nhân vật đi bộ miên man (đi bộ rồi lại đi bộ). Nhưng mỗi lần đọc lại, tôi càng thêm trân quý tác phẩm. Tolkien thực sự là một nhà văn phi thường. Bí quyết để thưởng thức trọn vẹn bộ ba Chúa tể những chiếc nhẫn là hãy đọc thật chậm rãi. Đừng vội vã lướt qua những trang sách. Hãy tiếp cận như một Hobbit thực thụ: dành thời gian thong thả, có lẽ chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ hay một đĩa phô mai với trái cây và bánh mì, rồi ngồi xuống và đắm mình vào câu chuyện. Like Share Trả lời
2 ngày trước Một Cuốn Sách Hay "Đỉnh Nóc"!!! Ôi trời, cuốn sách THẬT TUYỆT VỜI! Sao mình không đọc sớm hơn nhỉ? Thật không thể hiểu nổi! Thế giới được xây dựng quá phong phú, quá chân thực, quá chi tiết – thật dễ khiến người ta lạc lối! Đúng là nhịp truyện chậm hơn tưởng tượng nhưng vẫn vô cùng cuốn hút.Mình yêu tất cả nhân vật (và đương nhiên) đặc biệt là Aragorn. Nhân vật tuyệt đối hoàn hảo! Có lẽ cần thêm thời gian để "cảm" được Frodo, phiên bản phim của cậu ấy hợp mình hơn.Không hiểu sao mình cứ nghĩ sách sẽ không kết thúc kiểu treo đầu dê bán thịt chó thế này 😂🤷♀️Nhưng mà ngóng phần tiếp theo quá! Giờ thì đã hiểu vì sao bộ sách lại được săn đón rồi. ~•~•~ Vừa xem phim xong với bạn gái @Leonie... Giờ phải đọc luôn cả bộ sách vì đã nghiện, và cần thêm nữa... cùng Aragorn nữa chứ! Like Share Trả lời
2 ngày trước Từ Kẻ Ngoại Đạo Thành Người Hâm Mộ Của Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn? Hồi cấp ba, tôi trông chả ngầu tí nào. Tôi chưa từng hôn gái, hút thuốc hay làm bất cứ trò gì khác dưới khán đài mà - tôi được biết - mấy đứa nổi tiếng hay làm. Thay vào đó, tôi sống kín đáo và chờ đợi tuổi teen - giai đoạn hoang dại của những suy nghĩ ngột ngạt - trôi qua.Hồi đó cũng như bây giờ, tôi nuôi dưỡng những nỗi ám ảnh "mọt sách", có trí tưởng tượng bay bổng và niềm yêu thích những chi tiết nhỏ nhặt. Nói cách khác, lẽ ra tôi phải là độc giả lý tưởng của J.R.R. Tolkien. Nhưng vì lý do nào đó - có lẽ là trực giác mách bảo rằng tôi không cần đào sâu thêm cái hố xã hội của mình - tôi chưa từng đọc Chúa tể những chiếc nhẫn vào cái độ tuổi mà hầu hết mọi người thường đọc nó.Thực ra, tôi hầu như không biết gì về "Chúa tể những chiếc nhẫn" cho đến khi vào đại học - lúc những bộ phim ra mắt. Tôi cực kỳ yêu thích bộ ba phim của Peter Jackson. Thậm chí trong thời gian học luật, tôi đã bỏ dở bài thi cuối kỳ môn viết luật để xem "Đoàn hộ nhẫn" ngày đầu công chiếu. Dù vậy, tôi chưa bao giờ muốn đọc nguyên tác. Qua trò chuyện với bạn bè - những người hâm mộ Tolkien (hay còn gọi là "mọt sách") - tôi đoán mình sẽ không thích bộ sách. Chúng có vẻ quá nhiều lời, nặng nề và lê thê.Cuối cùng, vào một đêm hè đẹp trời trên hiên nhà, tôi và bạn tôi, Jon, đang uống bia trò chuyện về Chúa tể những chiếc nhẫn, và thấy thật buồn cười khi chúng tôi có thể nói chuyện công khai về chuyện đó mà vẫn có người yêu. (Tôi tin là lúc đó vợ tôi đang ở trong nhà, cân nhắc xem sẽ mang theo gì khi ly hôn). Không hiểu bằng cách nào, trong cơn mơ màng vì bia Miller Light và xúc xích Bratwurst, Jon đã thuyết phục được tôi cam kết thử đọc Chúa tể những chiếc nhẫn. Sau đó, tôi làm một màn keg stand với bia tự nấu của Jon. Đó là cách tôi bắt đầu đọc tác phẩm này.Giờ đây, sau khi đọc xong “Đoàn hộ nhẫn”, tôi có cái nhìn mới về thành công của Peter Jackson. Phải, ông ấy đã biến nó thành phim hành động, nhưng đó là đặc thù của điện ảnh – tất yếu phải có hành động. Ông đã nắm bắt rất tốt tinh thần của Tolkien và thổi bùng nó lên. (Đôi khi ông thổi quá đà, như chuyện Legolas trượt ván trên khiên ở Helm's Deep - chúng ta sẽ bàn sau). Chính tình yêu với phim lại khiến tôi ngần ngại đọc nguyên tác.Những người mến mộ Tolkien thường yêu một cách cuồng nhiệt. Nếu vẫn chưa rõ thì để tôi nói thẳng: tôi không có cảm giác đó. Về lý thuyết, tôi hiểu thành tựu của Tolkien, nhưng tôi sẽ không giả vờ hiểu hết các lớp nghĩa - tôn giáo, thần thoại và ngôn ngữ - được dùng làm chất liệu trong tác phẩm của ông.Điều tôi biết, về cốt lõi, “Chúa tể những chiếc nhẫn” là một hành trình anh hùng mang tính nguyên mẫu. Hành trình đó bắt đầu với một kẻ mồ côi bình thường, bị cuốn vào một nhiệm vụ trọng yếu. Điều này buộc anh ta rời nhà để bước vào thế giới rộng lớn. Trên hành trình, anh ta phải vượt qua những thử thách, đúc kết được các bài học, và cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ. Khi mọi chuyện hoàn thành, người hùng đó có thể trở về nhà; nhưng bản thân anh ta đã thay đổi mãi mãi, kể cả mái nhà năm xưa kia cũng không còn như xưa. Người hùng trong "Chúa tể những chiếc nhẫn chính" là Frodo Baggins - một hobbit. Giờ, hobbit là - ừm, họ lùn, nhưng không phải người lùn (dwarf). Đó là điều quan trọng cần nhớ. Hobbit giống như mấy sinh viên ngành nhân văn nghiện cần vậy. Họ thích la cà, ăn uống, hút thuốc, và tán gẫu. Chú của Frodo, Bilbo, là một hobbit hiếm hoi từng phiêu lưu. Ông cũng có một chiếc nhẫn ma thuật, và trao nó cho Frodo. Like Share Trả lời
2 ngày trước Một Bài Đánh Giá Là Không Đủ! Ngày 21 tháng 6 năm 2012. Tôi từ chối viết bài đánh giá cho một trong những cuốn sách hay nhất từng được viết. Yêu cầu một người hâm mộ thể loại giả tưởng chính hiệu đánh giá cho “Chúa tể những chiếc nhẫn” chẳng khác nào bảo tín đồ Thiên Chúa giáo nhận xét về Kinh Thánh vậy. Thay vào đó, tôi sẽ cung cấp cho bạn biểu đồ này... Like Share Trả lời
2 ngày trước Tại Sao Tôi Đánh Giá Thấp 'Chúa Nhẫn'? Là một phụ nữ độc thân, tôi cũng rất thích đeo nhẫn. Và gửi lời chào tới cô bạn thân Sauron của tôi!!! Cố lên cô gái, hãy thống trị Trung Địa đi! Vươn tới những vì sao! Có con balrog bên cạnh, cậu có thể làm được mọi thứ!Còn anh chàng Frodo chính hiệu đó... làm tôi nhớ tới thằng Harry... với lại nó cần chiếc nhẫn để làm gì chứ? Dù sao thì tôi cũng phải cho điểm thấp vì có quá nhiều Frodo, không đủ orc. Like Share Trả lời
2 ngày trước Saruman - "Kẻ Thức Thời" Ngược lại, Saruman lại là hiện thân của chủ nghĩa thực tế. Ông không thuộc phe ánh sáng hay bóng tối, mà là một “kẻ thức thời”. Nhìn thấy sự bại vong của loài người, Saruman đã trở mặt phản bội và góp phần dẫn đến sự tận diệt của vùng Trung Địa. Tâm trí ông ta bị đầu độc bởi khổi tinh thạch palantir - Sauron đã khơi gợi tham vọng và khuất phục ý chí của ông ta, điều chính Saruman cũng không hoàn toàn nhận ra. Ông ta tự coi mình ngang hàng với Sauron. Nhưng thực tế, nếu Sauron giành lại được chiếc nhẫn, hắn nghiền nát Saruman như một con bọ. Và nếu Saruman chiếm được chiếc nhẫn trước, mọi chuyện sẽ rẽ sang hướng khác - một cuộc chiến khó lường giữa hai kẻ đầy tham vọng. Like Share Trả lời
2 ngày trước Vì Sao Tôi Yêu Cuốn Sách Này? Gandalf Và Sức Mạnh Của Những Phù Thủy! Tôi sẽ không viết một bài đánh giá thông thường; với một người hâm mộ thể loại giả tưởng (fantasy) như tôi, điều đó hầu như không thể. Thay vào đó, tôi sẽ liệt kê mười lý do cụ thể giải thích vì sao tôi yêu thích cuốn sách đặc biệt này đến vậy. Bạn có thể hiểu theo cách của bản thân. Sẽ có chứa yếu tố tiết lộ nội dung cốt truyện. Sau đây là lý do đầu tiên:1. NHỮNG PHÙ THỦY! "Đừng xen vào chuyện của phù thủy, vì họ khôn ngoan và dễ giận dữ." Tôi thực sự yêu thích các phù thủy. Ai mà không thích chứ? Trí tuệ của Gandalf là vô song. Về bản chất, ông chính là lãnh tụ của phe Ánh Sáng. Ông là tổng tư lệnh, là vị tướng chỉ huy chiến trường, là nhà chiến lược đại tài. Mọi kế hoạch đều do ông sắp đặt - từ sự trở lại của Aragorn cho đến nhiệm vụ mang Nhẫn của các hobbit, đằng sau tất cả đều có bàn tay Gandalf. Ông đã đi khắp Trung Địa hàng ngàn năm. Ông đã chứng kiến tất cả. Và ông hiểu rõ tính chất nguy hiểm của nhiệm vụ này hơn bất kỳ ai. Ông là hiện thân của sự lạc quan vĩ đại, người luôn nhìn thấy điều tốt đẹp nhất trong mỗi con người. Đáng lẽ ông phải là người lãnh đạo Hội Istari. Trong tất cả, ông là người thuần khiết nhất. Hoàn toàn khác biệt với vị thủ lĩnh dễ thay lòng đổi dạ của hội phù thủy. Like Share Trả lời
Có lẽ đây là bài đánh giá gây tranh cãi nhất tôi từng viết... Thành thật mà nói tôi rất thích tác phẩm này, nhưng tôi chẳng thấy chút thú vị nào ở phần đầu của “Chúa tể những chiếc nhẫn”. Không thể phủ nhận khả năng xây dựng thế giới đặc biệt xuất sắc của Tolkien, nhưng quả thật đây là một tác phẩm tẻ nhạt.
Lối thoại của các nhân vật được viết cùng một phong cách, đến mức có thể hoán đổi tên các thành viên trong “Đoàn hộ nhẫn” (trừ Gandalf và có lẽ là Strider). Và, hành trình của họ vô cùng thiếu sức sống. Đồng thời, mạch truyện bị kéo dài một cách không cần thiết với vô số chi tiết thừa thãi chẳng được miêu tả đủ thú vị để cứu vãn chúng.
Bộ sách này luôn nằm trong danh sách “phải đọc” của tôi, nhưng có lẽ tôi sẽ bỏ qua hai phần tiếp theo.