21 giờ trước Lựa chọn sách bằng trái tim 2.0* + 1.0* cho cách khắc họa thân phận con người sau chiến tranh. Tôi quyết định đọc cuốn này vì nó có sẵn và bìa sách trông mang không khí Giáng sinh.Bạn bè tôi thường rủ nhau đọc truyện của cô Dương Thụy. Cô viết hay, nhưng thể loại này, với tôi, chỉ phù hợp để giải trí nhẹ nhàng, vì tôi không thích những truyện gây xúc động mạnh đến mức phải rơi nước mắt, hoặc vì tôi thích những cái kết chân thật và trần trụi, hoặc hạnh phúc. Không hẳn vì tôi nhìn cuộc đời toàn màu hồng. Lời khuyên của tôi là hãy chọn sách bằng trái tim. Đừng để bị cám dỗ hoặc chạy theo trào lưu. À, và tất nhiên, hãy biết lắng nghe những lời khuyên hữu ích nữa nhé ^_^ Like Share Trả lời
21 giờ trước Ấn tượng đầu tiên Đây là cuốn sách đầu tiên tôi đọc của Dương Thụy (đã gần 3 năm rồi, giờ tôi mới có thể viết lại cảm nhận và hồi tưởng).Trước hết, văn phong của Dương Thụy nhẹ nhàng, tinh tế và cũng có gì đó rất cuốn hút đối với tôi – tôi thật sự rất thích lối viết này. Về nội dung, tôi khá thích vì không chỉ được biết đến một chuyện tình đẹp, đầy trải nghiệm, mà còn được hiểu thêm về Sài Gòn xưa, cũng như sự hoa lệ của Chicago hay San Francisco. Like Share Trả lời
21 giờ trước Một chút kiến thức địa lý Mỹ và nhiều thất vọng từ câu chuyện 1. Sau khi đọc xong cuốn sách này, tôi hiểu vì sao người Việt nhập cư vào Mỹ lại thích sống ở bang California. Diện tích Việt Nam chỉ bằng 3/4 California, trong khi California có khí hậu ấm áp, nằm ở bờ Tây nước Mỹ, có nắng vàng, biển xanh,... Trong khi đó, New York hay thủ đô Washington DC lại nằm ở bờ Đông. Mà khoảng cách giữa bờ Đông và bờ Tây lên tới gần 3.000 km, bay mất đến sáu tiếng. Nước Mỹ rộng như cả châu Âu vậy. Cộng đồng người Việt ở nước ngoài chủ yếu sống tại quận Cam, thành phố San Jose. San Francisco, San Diego, Los Angeles cũng đều thuộc bang California. Hollywood, Universal Studios, Disneyland đều ở Los Angeles. 2. Mới đọc vài chương đầu tôi đã thấy rất hào hứng, muốn đọc liền một mạch. Tôi hài lòng với phần kiến thức địa lý và những câu chuyện về khu phố quanh Trần Quang Khải những năm 75–80 gần nhà mình. Còn về chuyện tình tuổi thơ "sến sẩm" của hai anh em và các tình tiết sau đó thì tôi chấm 3 điểm. Tôi thấy tính cách nhân vật mâu thuẫn, các sự trùng hợp thì phi thực tế, và cái kết không thỏa mãn. Trong số 3 tác phẩm của Dương Thụy mà tôi đã đọc, đây là cuốn khiến tôi thất vọng nhất. Like Share Trả lời
21 giờ trước Thiếu thực tế Cốt truyện quá gượng ép. Tác giả dường như bị mắc kẹt trong nỗi ám ảnh với hình tượng một nhân vật nữ xinh đẹp, tài giỏi và luôn được bao quanh bởi các chàng trai. Các chi tiết khác cũng không thực tế.Tôi cũng không thích cách tác giả xây dựng các nhân vật nữ phụ – hạ thấp người khác để nâng nữ chính lên, giống như nhiều tiểu thuyết khác của cô ấy. Tôi từng thích tác giả từ Venice và những cuộc tình trên chiếc Gondola, nhưng các tiểu thuyết sau này thật sự rất tệ. Khá thất vọng. Like Share Trả lời
21 giờ trước Một chút thất vọng Có lẽ vì tôi đã quá ấn tượng với cuốn Oxford thương yêu (đến mức mê mẩn mà mua cả hai bản song ngữ Anh – Việt), nên khi đọc cuốn này, tôi thấy hơi thất vọng.Giọng văn khi viết về tình yêu đôi lứa gần như giống hệt với cuốn trước, nên tôi không cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng. Có lẽ những cảnh Sài Gòn thập niên 80 sống động và đầy hoài niệm mới là điều đọng lại trong tôi khi gấp sách lại. Không chắc là tôi có đọc thêm tác phẩm nào khác của Dương Thụy nữa không, vì tôi hơi thất vọng ~~ Like Share Trả lời
21 giờ trước Nhẹ nhàng và mơ mộng Đúng là một câu chuyện ngôn tình kiểu Việt. Các nhân vật đều là trai xinh gái đẹp, kết thúc có hậu. Cuốn sách này rất phù hợp để thư giãn, đọc xen kẽ với những cuốn sách triết học khô khan khác. Nhưng nó cũng khiến người ta mơ mộng, để tâm hồn bay bổng và chờ đợi hoàng tử trong mơ xuất hiện. “Vì sao em cứ mãi tự hỏi vì sao anh lại thích em, anh không cần một quá trình dài để hiểu em hay những ký ức thật lớn lao. Chỉ cần một khoảnh khắc đặc biệt giữa hai người bất chợt xảy ra, rồi mình yêu nhau." Like Share Trả lời
21 giờ trước Mô-típ cũ Sau Oxford thương yêu, Nhắm mắt thấy Paris, thì Chờ em đến San Francisco lại là một câu chuyện tình “lãng mạn” nữa theo phong cách Việt Nam. Môi chàng trai đẹp và cô gái xinh vừa vặn bên nhau, một chuyện tình gắn liền với một thành phố, một vùng đất xa xôi tuyệt đẹp.Nhưng có lẽ vì tôi đã quá ấn tượng với Oxford thương yêu, rồi đọc tiếp đến Nhắm mắt thấy Paris và Chờ em đến San Francisco, hoặc có thể vì mô-típ truyện của Dương Thụy lặp lại quá nhiều và thiếu sự đột phá, nên tôi cảm thấy không còn cảm hứng hay rung động gì với những tác phẩm sau nữa. Like Share Trả lời
21 giờ trước Chuyện tình xa xứ Một câu chuyện tình xa xứ của những người Việt thành đạt, đan xen với người đàn ông ở phương xa – người mà cô chưa gặp lại suốt 20 năm. Thật ra, tôi không thích cái kết này.Thứ nhất, nhân vật An luôn khiến tôi bị thu hút. Cô mạnh mẽ, kiêu hãnh và đầy năng lượng. Cách cô tìm kiếm tình yêu cho chính mình và mở đường đến hạnh phúc khiến tôi thêm niềm tin vào cuộc sống. “Rồi chúng ta cũng sẽ tìm thấy Mr. Right, bằng cách này hay cách khác.”Thứ hai, tôi không thích Bình – người đã bỏ lỡ nhiều cơ hội để có được tình yêu của An và dường như trở nên yếu đuối, trốn tránh khi gặp lại cô :(Tôi nghĩ cô xứng đáng ở bên John – người phù hợp hơn nhiều. Và cuối cùng, cô đã lựa chọn theo con tim. Like Share Trả lời
21 giờ trước Cảm nhận chưa trọn vẹn Cốt truyện không quá cuốn hút, nội dung cũng không quá bất ngờ hay nổi bật so với những tác phẩm khác của Dương Thụy. Văn phong nhẹ nhàng nhưng đôi lúc hơi buồn tẻ. Khi đến đoạn gặp gỡ ở khu phố và nhắc đến cô Hương, tôi đã tưởng tượng ra sẽ có một chi tiết bất ngờ nào đó về mối quan hệ giữa Bình và cô Hương mà cả hai đều cố giấu đi :vCách miêu tả lời thoại và hành động của Bình khiến tôi cảm thấy cảm xúc đó hơi nhạt, không sâu sắc như những gì tác giả muốn truyền tải. Tôi thích cách John thể hiện cảm xúc qua những hành động bất ngờ. Và tôi thích cuốn Oxford thương yêu. Like Share Trả lời
21 giờ trước Chuyện tình người trưởng thành Chờ em đến San Francisco của Dương ThụyMột câu chuyện tình yêu giữa hai chàng trai và một cô gái. Vẫn là ngôn tình, nhưng theo phong cách người lớn – vừa lý trí vừa cảm xúc. Đọc truyện khiến tôi có cảm giác như đang trôi dạt qua nhiều nơi: Chicago, Paris, Los Angeles, San Jose...Cô ấy – ở độ tuổi ngoài ba mươi, khoảng 35–40 – có nhan sắc, có sự nghiệp, quyết đoán và mạnh mẽ trong công việc, nhưng trong tình yêu thì vẫn như cô gái 18 tuổi, trong lòng muốn nhưng ngoài miệng lại chối. Yêu nhưng vẫn muốn được chinh phục. Khó chiều. Độc thân vì giỏi giang. Yêu công việc và lao vào làm để thời gian trôi qua nhanh hơn, để khỏi phải nghĩ đến chuyện cá nhân, để khẳng định bản thân.Chàng trai số 1 – người Mỹ gốc Việt, lai. Cũng khoảng 40 tuổi. Là giám đốc công ty, có sự nghiệp ổn định, suy nghĩ rõ ràng và cực kỳ giỏi trong việc dò tìm thông tin (như thám tử). Sẵn sàng dành thời gian cho cô, tạo bất ngờ cho cô, nhưng vẫn tôn trọng cô, để cô chủ động “bật đèn xanh”, không vội vàng xông tới. Chàng trai số 2 – hot boy một thời trong khu phố, cũng là mối tình đầu của cô. Chia tay vì anh sang Mỹ. Gặp lại, anh không thua kém gì chàng trai số 1: kỹ sư của Apple, quản lý, vẫn đẹp trai và cơ bắp hơn xưa. Like Share Trả lời
21 giờ trước Dịu dàng Một câu chuyện nhẹ nhàng và lãng mạn như nước Pháp. Tôi tự hỏi cảm xúc của mình sau khi đọc xong cuốn sách là gì? Tôi không biết. Cảm giác bị cuốn hút trong tâm trí khiến tôi hơi tê dại. Nhưng chính sự tê dại đó lại khiến tôi cảm thấy hài lòng. Tôi nên đọc nó, vì cái tuổi "thanh xuân" đang tràn đầy, vì khoảng thời gian tôi còn mặc áo trắng, ngây thơ nhưng khao khát được yêu, giống như tôi bây giờ. Trước khi đọc, tôi cảm thấy hối tiếc vì lỡ mua nhầm bản tiếng Anh thay vì bản tiếng Việt, nhưng sau khi đọc xong, tôi lại thấy mình thật may mắn vì có một tâm hồn hơi ngốc nghếch, bởi cảm nhận ngôn ngữ mẹ đẻ vẫn khiến cảm xúc tôi dâng trào hơn và thành thật mà nói, tiếng Anh của tôi cũng tệ lắm :) Like Share Trả lời
2.0* + 1.0* cho cách khắc họa thân phận con người sau chiến tranh.
Tôi quyết định đọc cuốn này vì nó có sẵn và bìa sách trông mang không khí Giáng sinh.
Bạn bè tôi thường rủ nhau đọc truyện của cô Dương Thụy. Cô viết hay, nhưng thể loại này, với tôi, chỉ phù hợp để giải trí nhẹ nhàng, vì tôi không thích những truyện gây xúc động mạnh đến mức phải rơi nước mắt, hoặc vì tôi thích những cái kết chân thật và trần trụi, hoặc hạnh phúc. Không hẳn vì tôi nhìn cuộc đời toàn màu hồng.
Lời khuyên của tôi là hãy chọn sách bằng trái tim. Đừng để bị cám dỗ hoặc chạy theo trào lưu. À, và tất nhiên, hãy biết lắng nghe những lời khuyên hữu ích nữa nhé ^_^