Vướng bẫy thông tin, Kitty Logan bế tắc như rơi xuống vực sâu. Cô đã làm chương trình truyền hình vu oan cho một người vô tội. Danh tiếng nghề nghiệp hoen ố, cô phải ra tòa, bị truyền thông xâu xé, bạn trai từ bỏ. Đúng lúc ấy, Constance Duboys, nữ tổng biên tập tài năng của tạp chí Etcetera, bạn gái thân thiết, người đỡ đầu thương yêu của cô mắc ung thư rồi ra đi không kịp nói hết câu chuyện dang dở… Kitty không biết sẽ phải làm gì để đứng lên, khi cơ hội Constance trao lại cô chỉ là bản danh sách 100 bí ẩn. Cuối cùng, thay vì loay hoay bên ngoài, Kitty trở lại, bắt đầu từ chính nội tâm mình, để tìm chìa khóa đi vào bí mật. Nhưng 100 cái tên, là 100 cuộc đời người. Liệu trong hai tuần lễ ngắn ngủi đầy sức ép, và thậm chí ám hại, Kitty có thể khám phá và kể hết chăng tất cả, để hoàn thành thiên phóng sự cho số tưởng niệm Constance Duboys?
Một cách thông minh và kịch tính, Cecelia Ahern đã dồn nén câu chuyện có thể là bất tận ấy trên các trang sách hữu hạn, và rồi khi đi vào tâm trí độc giả, nó sẽ bung ra theo chiều kích tự do của tưởng tượng về muôn số phận con người…
Xem thêm
Câu chuyện này liên quan đến một danh sách gồm một trăm cái tên hoàn toàn ngẫu nhiên - và nhiệm vụ của Kitty là tìm ra mối liên hệ giữa tất cả những cái tên đó và ghép chúng lại với nhau thành một câu chuyện có ý nghĩa.
Thú vị, thì có. Nhưng không có gì ngoạn mục về cuốn sách này. Tôi rất thích biết về nhiều nhân vật khác nhau, vai trò của họ trong cuộc đời của Kitty, những câu chuyện phía sau của họ, cái cách họ phát triển xuyên suốt cuốn sách đã thay đổi cuộc đời của chính họ cũng như của Kitty. Tuy nhiên, tôi hơi...choáng ngợp...về cách nó kết thúc. Cuối cùng khi Kitty tìm ra mối liên hệ, tôi đã mong đợi một điều gì đó chấn động chao đảo lắm kìa, nhưng nó rất bình thường... nó thiếu cái vẻ rực rỡ. Đôi khi bình thường một chút cũng tốt, tôi chắc vậy, nhưng như tôi đã nói, đó không phải là điều tôi mong đợi khi đọc một quyển từ Ahern. Hơn nữa, khi Kitty lần đầu tiên tìm thấy danh sách hàng trăm cái tên, tôi đã mong đợi nhiều hơn việc cô ấy chỉ liên lạc với một số ít những người trong danh sách (cụ thể là 6 người).
Tôi đọc sách của cô ấy vì cốt truyện phi thực tế của chúng, bởi vì Ahern có năng khiếu biến những điều phi thực tế trở nên có thể đạt được, thậm chí là hợp lý luôn ấy. Và cô ấy luôn có cách đánh vào đúng cái điểm cần thiết trong cách cô kể chuyện - có thể là nhờ có một người bạn vô hình, đánh mất đồ đạc và không biết chúng đi đâu, hoặc không ai khác ngoài chính Cuộc Sống ghé thăm ta để tặng ta một bài kiểm tra cái thực tế ở đời. Đây là những điều tôi yêu thích ở Ahern, và đây là những điều tôi hy vọng cô ấy tiếp tục phấn đấu làm nên trong các câu chuyện của mình.
Đây là một câu chuyện hay, nhưng hơi quá bình thường xét trên tiêu chuẩn của Ahern.